Những ngày cuối tháng tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối tháng tư. Trời bắt đầu đổ mưa sau đợt nắng nóng như thiêu đốt. Bầu trời trở nên xám xịt không khí như một loại hóa chất gây buồn tẻ và lười biếng. Bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân ung thư thời kì cuối. Đó là một người đàn ông có vẻ mặt buồn đến mức, ở lần gặp đầu tiên, tôi đã phải sững người lại và lòng thì như tàn úa từ kiếp nào.
_____________________________________________.

Ông khoảng năm mươi tuổi, tên Nam . Dáng người gầy gò, cặp chân mày rậm và đôi mắt đen láy. Tôi nghỉ khi còn trẻ, chắc hẳn ông đã làm si mê rất nhiều cô gái, vì ở cái tuổi này và ngay cả khi ông đang mắc bệnh thì trông ông vẫn rất đẹp.
_____________________________________________.

Tô làm việc điều dưỡng này cũng đã ba năm, tiếp xúc không ít người nhưng chưa bao giờ gặp ai như thế. Cái ánh mắt của ông đó không phải là ánh mắt của một người tuyệt vọng khi sắp phải đối mặt với cái chết, có điều gì đó ẩn ức mà tôi ko thể nào hiểu được.
_____
Từ lúc vào đây, ông Nam đc chuyển vào pòng chăm sóc đặt biệt. Ông ko có ng thân nhưng có rất nhiều tiền. Ông nói:
- Cho tôi một điều dưỡng giỏi, tận tụy là đc rồi, tiền bạc ko quan trọng.
Và tôi đc điều đến chăm nom ông 24/24. Ông Nam rất ít nói, chỉ lặng lẽ nằm đọc sách, rồi. Nhìn ra cửa sổ, rồi lại đọc sách ... Cho đến một ngày. Tôi thấy ông đang ngồi xếp những con hạt giấy, chậm rãi, cẩn thận để vào trong chiếc bình thủy tinh.

- Có người mang vào cho bác à?

- Ừ , chỉ cần một cuộc gọi, có tiền, đến đâu ng ta cũng giao đc thôi...

- Bác đang cầu nguyện cho căn bệnh của mình ?

- Không! Tôi cầu nguyện một điều khác...

- Bác không sợ chết sao ? Tất cả mọi ng đều sợ chết.!

- Không, khi chết rồi, chắc tôi sẽ ko còn đau đớn và thôi nghĩ về nhửng điều sai lầm mình đã mắc phải trong cuộc đời.

Tôi im lặng, pha cho ông ly nước cam, đột nhiên ông hỏi :

- Cô có gia đình chưa.?

- Dạ chưa, cháu chia tay ng yêu cũng hơn 2 năm rồi. Sao đó lao đầu vào công việc cháu chưa muốn yêu.

- Ừ! Cô còn trẻ. Khi còn trẻ, có muôn vàn lý do để ng ta xa nhau. Tôi cũng từng như thế...

Ông ngừng xếp hạt giấy rồi lơ đảng nhìn ra không gian phúa bên ngoài. Tôi ko bt ông nghĩ gì ỷong đầu. Với tôi, ông là một thế giới có quá nhiều bí mật và u uẩn. E dè một lúc tôi hỏi ông.:

- Bác ko ngại khi cháu hỏi về gia đình bác chứ.?

- Tôi đã chia tay hết rồi. Chia tay khj vừa phát hiện ra căn bệnh của mình. Tôi đã chia cho họ tài sản, đủ để họ sống cả đời. Vợ tôi cũng đã định cư ở nước ngoài cùng con trai, vì gia đình cô ấy cũng sống ở đó cả. Và cũng có bến đỗ mới...

- Sao bác lại làm thế ..?

- Tôi không muốn mình trở thành gánh nặng của ng khác . Và càng không muốn ai thấy tôi trong tình cảnh như thế này.

- Chẳng phải chúng ta có gia đình là để ở cạnh nhau những giây phút khó khăn nhất sao. ?

Ông Nam lắc đầu, cười nhẹ.:
- Biết để làm gì? Khi nào tôi đi 😇😇😇thì cô gọi cho họ bt giúp tôi. Số đt tôi đã ghi sẵn để trong tủ. Tôi ko muốn mỗi ngày họ mòn mỏi đau khổ vì tôi. Chỉ cần đau lòng một lần cuối cùng thôi là đủ.

Rồi ông thở dài, trầm ngâm , lặng lẽ nhìn ra phía ngoài. Không khí quánh lại. Tôi cảm thấy lòng mình buồn vô định như thể chính tôi phải đối mặt vs cuộc tình tan vỡ hai nam trước. Bỗng dưng ông Nam quay sang :

-Tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện, vì có thể nếu ko nói ra thì ngày mai tôi không còn kịp kể.

Tôi gật đầu chờ đợi. Ông vẫn ko ngưng tay xếp những con hạt giấy...

- trước khi lấy vợ, tôi yêu một người khác 8 năm. Chúng tôi sống với nhau như vợ chồng, chia sẻ mọi vui buồn khó khăn trong cuộc  sống

Ông ngưng lại , nét mặt hơi run rẩy. Tôi chắc rằng đó là câu chuyện quan trọng nhất cuộc đời ông. Tôi kiên nhẫn ngồi im chờ ông bớt xúc động.

-Rồi tôi chia tay ng yêu để đi lấy vợ. Đó là một câu chuyện dài. Tôi lấy vợ vì áp lực gia đình. Cháu bt ko tôi đã chống lại họ đc 8 năm, má. Rốt cuộc vẫn ko thắng đc. Tôi đã phải chọn cuộc sống khác sau gần 8 năm gắn bó. Tôi có tội vs ng ấy. Tôi quá đau khổ nên đã tuyệt tình ko gặp lại, ko liên lạc dù chỉ một tin nhắn. Tôi sợ ko cầm đc lòng khi gặp mặt. Ng ấy bị tôi phụ bạc đã ko chịu nổi phải bỏ sang mĩ sống. Nhiều năm rồi, tôi ko có cơ hội gặp lại. Tôi có con và cuộc sống mà mọi ng muốn tôi sống. Tất cả trôi lặng lẽ như dòng nước. Cho đến khi bt mình bệnh thì tôi mới bt, điều mong muốn nhất của mình là gặp lại ng ấy. Một lần thôi củng đc. Nhưg tôi ko bt làm cách nào. Tôi ko muốn nhiều ng bt về bệnh tình của mình. Cháu bt ko, tôi muốn yên tĩnh một mình vào những ngày này. Vì tôi bt thới gian của mình cũng sắp hết. Đến lúc gần đất xa tr này, tôi mới thấy hối hận .... À ko, thực ra sự hối hận thường xuyên xãy ra trog cuộc sống của tôi, nhưng nó thoảng wa rồi thôi , vì tôi đã wen với cuộc sống mà mọi ng muốn tôi thuộc về....

- Bác đã tìm ng ấy chưa ?

- Tôi đã làm hết cách. Có lẽ đó là hình phạt mà tôi phải nhận.

- Bác đừg nói gỡ. Rồi bác sẽ khỏe , bác sẽ tìm lại đc ng ấy.

- Tôi bt cơ thể của mình mà! - Ông Nam cười nhẹ - giá mà tôi đủ can đảm để sống cuộc sống mà tôi muốn, cuộc sống của chính tôi, chứ ko phải là cuộc sống mà mọi ng muốn tôi trở thành. Cháu bt ko, cháu phải sống cho chính cháu. Nếu ko muốn cuối đời hối hận như tôi.

.. Tôi giật mình . Tôi 25 tuổi. Và đã bao giờ tôi nghĩ đến việc sống cho cuộc sống của chính , chứ ko phải của ai khác...?...
                                            ******
Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro