Chương 24 + 25: Lưu Di Hạ bị gọi là tiểu thư sắt đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NGỐC À! ANH YÊU EM MẤT RỒI!

CHAP 24 + 25

Tưởng rằng Ngưu Lạc Hàn sẽ mang gương mặt đen sì, tối sầm đi đến chỗ cô và anh, nhưng không, anh ta vẫn giữ gương mặt bình tĩnh đi tới, vui vẻ mỉm cười:

"- E hèm...Hai người không hề để ý chút nào sao? Tôi vẫn còn đang độc thân đấy!"

Cô nhanh chóng buông anh ra, xấu hổ đến nỗi phải nói lắp bắp:

"- Sao...sao cậu không kiếm một người bạn gái đi!"

Ngưu Lạc Hàn cười khổ nhìn cô, rồi trả lời nhẹ nhàng:

"- Tớ có thích một cô gái nhưng người ta không chờ tớ mà đi lấy chồng mất rồi!"

Hứa Mật Vy quay sang nhìn anh rồi đi tới vỗ vai của Ngưu Lạc Hàn, an ủi, động viên anh ta:

"- Cậu đừng vội đau lòng nhanh như thế, không có cô gái này thì còn có cô gái khác mà."

"- Hy vọng là vậy." - Giọng của Ngưu Lạc Hàn bắt đầu trở nên mềm yếu.

Cô mải mê nói chuyện, an ủi Ngưu Lạc Hàn mà không để ý rằng anh đang nhìn cô với cặp mắt sát thủ, anh cất giọng lạnh lùng tràn đầy sát khí, ghé sát vào tai cô:

"- Vợ à, hình như em quên anh rồi."

Cô giật mình quay lại thì vô tình chạm nhẹ vào đôi môi của anh, cô chợt xấu hổ quay sang chỗ khác trả lời anh:

"- Làm gì có chứ? Sao mà em nỡ quên chồng của em được."

Không hiểu sao nghe cô gọi anh là " Chồng ", mà trong lòng anh lại cảm thấy vui đến như vậy, anh nũng nịu vào vai cô, nói nhỏ:

"- Em vừa mới gọi anh là gì?"

Cô xấu hổ, vội đẩy anh ra, nói nhỏ:

"- Là chồng của em."

Nhìn thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Ngưu Lạc Hàn bắt đầu lên tiếng:

"- Tớ còn có việc cần phải đi gấp, cậu ở lại đây chơi nhé!"

Nói xong, Ngưu Lạc Hàn quay đi thật nhanh, không hiểu sao bây giờ trong lòng anh ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi không chạm mặt của cô. Tình cờ, anh ta sơ ý va vào Lưu Di Hạ, khiến cho cô ta té ngã. Anh ta vội đỡ cô ta đứng dậy thì giật mình lên tiếng:

"- Là cô à, tiểu thư sắt đá."

Lưu Di Hạ nghe Ngưu Lạc Hàn gọi mình như vậy thì có cảm giác quen thuộc, cô ta ngước mặt lên nhìn thì ngạc nhiên:

"- Ồ, hóa ra là anh à, ân nhân!"

[ ... ]

2 ngày trước, tại sân bay

Lưu Di Hạ đang đứng đợi trợ lý của mình thì vô tình để cho người đàn ông kế bên lén lút nhìn trộm váy của cô ta. Ngưu Lạc Hàn nhìn thấy thì vội chạy tới, sơ ý đụng trúng đùi của cô ta khiến cho cô ta hét to:

"- Anh là đại biến thái à."

Anh ta vội giải thích cho Lưu Di Hạ hiểu:

"- Không có, tôi đang giúp cô đó."

Lưu Di Hạ không tin, định giơ tay tát vào mặt anh ta thì anh ta đã kịp thời bắt lấy tay của Lưu Di Hạ, đưa tay về phía người đàn ông lúc nãy rồi nhẹ nhàng nói:

"- Cô có nhìn thấy người đàn ông kia không? Chính ông ta định có ý đồ sàm sỡ cô đó."

Lưu Di Hạ giựt lấy cánh tay của mình ra khỏi tay của Ngưu Lạc Hàn, chỉ thẳng vào mặt anh:

"- Người đàn ông kia có phải là đồng bọn của anh phải không?"

Ngưu Lạc Hàn nhìn Lưu Di Hạ thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm lấy điện thoại của mình đưa cho cô ta về tấm ảnh chụp khi nãy cô ta hiểu lầm anh ta, anh mỉm cười nói:

"- Sao? Bây giờ cô tin tôi chưa?"

Lưu Di Hạ cảm thấy ân hận không dám nhìn thẳng vào mặt của Ngưu Lạc Hàn, ngại ngùng nói:

"- Xin lỗi...Là tôi nhất thời hồ đồ mà hiểu lầm anh. Nhưng mà dù sao cũng cảm ơn anh nhé, ân nhân!"

Anh ta mỉm cười rồi đưa tay chào tạm biệt Lưu Di Hạ, rồi nói thầm trong lòng:

"- Tạm biệt, tiểu thư sắt đá! Có ngày gặp lại."

[ ... ]

Quay về hiện tại

Lưu Di Hạ ngạc nhiên nhìn Ngưu Lạc Hàn, thắc mắc hỏi:

"- Nè, tại sao tôi lại là tiểu thư sắt đá chứ?"

---Còn--- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hạn#ký