Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Buổi sắng hôm ấy, là một ngày đẹp trời, nắng ấm, không khí trong lành. Một cô gái xinh đẹp, dáng người vừa vặn, gương mặt tươi sáng, hồn nhiên. Cô gái ấy càng xinh đẹp hơn khi khoác trên người người bộ đồng phục đi học. Cô gái ấy tên là  Nguyễn Hoàng Uyên Nhi ( cô được sinh ra trong một gia đình gia giáo nên được dạy dỗ rất kĩ lưỡng. Nhi có tấm lòng bao dung, thương người. Thành tích học tập của cô luôn xếp loại giỏi trong nhiều năm liền).                                                    "Cũng như mọi ngày tôi vẫn đi bộ đến trường vì đường từ nhà đến trường cũng tương đối gần. Ngoài lí do đó, còn là vì tôi muốn đi bộ đẻ hít thở khí trời và cũng để rèn luyện sức khỏe mỗi buổi sáng.                                                                                                                                                                                                 Chẳng mấy chốc đã đến trường. Uyên Nhi nhanh chóng bước vào lớp. Các giáo viên và các học sinh cũng đã vào lớp. Lớp đã tập trung vào đầy đủ. Cô giáo bước vào lớp. Cả lớp đứng dậy nghiêm túc chào cô. Cô giáo mỉm cười rồi nói:                                                                                                             - Chào các em mời các em ngồi. Cô xin tự giới thiệu với các em, cô tên là Trang cô sẽ là giào viên chủ nhiệm của các em trong năm học này.                                                                                                                      Cả lớp vui vẻ vỗ tay nồng nhiệt.                                                                                                                                   - Cả lớp trật tự! _ cô giáo nói to.                                                                                                                                       - Bây giờ lớp chúng ta sẽ bầu ban cán sự cho lớp. Năm vừa rồi ai là lớp trưởng của lớp vậy? _ Cô Trang nhìn xung quanh lớp.                                                                                                                                                 - Thưa cô là em ạ! _ một cô gái lặng lẽ đứng lên.                                                                                                     - Em tên gì? _ cô giáo nhìn trìu mến.                                                                                                                             - Dạ thưa cô em tên là Thảo Như.                                                                                                                                   - Vậy thì Thảo Như em sẽ là lớp trưởng chính thức của lớp chúng ta. Nếu đã như vậy rồi thì các ban cán sự khác cũng giữ nguyên luôn. _ cô giáo quả quyết .                                                                               - Dạ! _ cả lớp đồng thanh.                                                                                                                                                   - Chúng ta bắt đầu học nội quy! _ cô giáo bước vào bàn ngồi xuống.                                                             - Các em lấy tập viết ra chúng ta  ghi....                                                                                                                         Tùng....Tùng....Tùng....                                                                                                                                                           - Hết giờ rồi, mời các em nghỉ, ngày mai các em nhớ đi sớm, chúng ta dự lễ khai giảng. Rồi, lớp nghỉ!                                                                                                                                                                                                 Cả lớp đứng lên chào cô. Cô giáo bước ra khỏi lớp. Mọi người ùa ra ngoài. Thùy Chi bước tới chắn đường Thảo như.                                                                                                                                                           - Ồ, lớp trưởng của tụi mình đây sao? Nhân dịp cậu được bầu làm lớp trưởng, tụi mình muốn tặng bạn một món quà! - Thùy Chi cười lớn.                                                                                                                   Nói rồi Thùy Chi búng tay một cái, hai cô bạn ở bên cạnh lập tức bước tới nắm chặt hai tay của Thảo Như.                                                                                                                                                                                      - Đi! _ Thùy Chi ra lệnh.                                                                                                                    -                                  - Các cậu tính đưa tôi đi đâu! _ Thảo Như giẫy.                                                                                                        - Món quà đó không đẻ ở đây, bọn mình dẫn cậu đi lấy vậy! _ Thùy chi háo hức.                                        Họ dẫn Thảo Như ra sau trường. Lúc đó, Uyên Nhi bước ra từ nhà vệ sinh của trường.                        - Ủa, họ dẫn cậu ấy đi đâu vậy? _ Uyên Nhi thấy chuyện chẳng lành liền lập tức đi theo.                      - Đến nơi rồi! _ Thùy Chi vỗ tay hai cái ra hiệu.                                                                                                            Hai cô bạn bỏ tay ra khỏi người Thảo Như rồi đi lấy đồ. Bước tới chỗ Thảo Như, Phương Vy cầm trứng và bột còn Mỹ Ngọc thì cầm hủ kem tươi và một can to đựng nước màu vàng nâu. Học đổ từng thứ từng thứ một lên người cô gái ấy.                                                                                                              - Cuối cùng là nguyên liệu đặc biệt! _ Mỹ Ngọc cười vui vẻ đắt ý.                                                                         Cô mở nắp ra, đổ từ trên đầu Thảo Như chay dài xuống vai, ướt hết cả quần áo.                                   - Bạn đúng là cái đồ giả nhân giả nghĩa, còn định diễn tới chừng nào nữa đây. Tại sao cứ phải giành lấy cái chức lớp trưởng vậy? _ Thùy Chi tới gần Thảo Như.                                                                         - Mình...mình đâu có ý giành đâu! _ Thảo Như ngập ngừng.                                                                               - Còn không có sao!. Tại vì năm ngoái bạn đã làm lớp trưởng, chắc là năn nỉ hay gì đó nên cô mới không có ý đổi lớp trưởng mới! _ Thùy Chi tức giận, cau mày, nhăn mặt.                                                 - Bạn nghĩ coi, cái thứ đạo đức giả như bạn thì có xứng làm lớp trưởng không chứ? Một người thấp cổ bé họng, yếu đuối, nhà thì không có quyền thế thì cái chức lớp trưởng chỉ là hư danh mà thôi! _ Thùy Chi liếc Thảo Như.                                                                                                                                             - Mình không phải là một người như vậy...! _ Thảo Như khóc thúc thíc.                                                         - Nè, định diễn cái vai thương hại đó à! Không có ai xem đâu. _ Ái Phương xô đầu Thảo Như.             - Nhìn thấy là đã bực bội rồi, tức không chịu được mà! _ vừa nói dứt câu Thùy Chi giơ tay lên tát vào mặt Thảo Như.                                                                                                                                                                 Vừa lúc đó, Uyên Nhi tới kịp lúc vội đỡ lấy tay Thùy Chi, nắm chặt rồi đẩy cô ấy ra phía sau.             - Cẩn thận tay của cậu! _ Uyên Nhi kéo Thảo Như lùi về sau rồi trừng mắt nhìn Thùy Chi.                   - Đừng có xía vào chuyện của tôi! _ Thùy Chi chỉ tay vào mặt Uyên Nhi.                                                       - Cậu khiến cậu ấy thành ra như vậy mà bảo tôi đừng xen vào chuyện của bạn, thật nực cười. _ Uyên nhi nhếch môi cười.                                                                                                                                                       - Tui nói cho bạn nghe, nó là đứa hai mặt, giả vờ hiền từ nhưng thực chất là một con người xảo trá, nham hiểm. Coi như là bạn may mắn, đi thôi! _ Thùy chi tức giận bỏ đi một mạch.                             - Bạn có sao không? Lúc nảy mình thấy bọn họ dẫn bạn đi tôi có đi theo nhưng cô chủ nhiệm bảo mình giúp cô. Xin lỗi, nếu mình tới sớm thì đã không có chuyện gì xảy ra với bạn. _ Vẻ  mặt Uyên Nhi lo lắng, ray rức.                                                                                                                                                         - mình không sao đâu! Bạn không cần phải cảm thấy có lỗi, dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhiều, nhờ câu mà học mới bỏ đi. _ Thảo Như lau nước mắt vui vẻ tươi cười.                                                               - Để tôi giúp bạn đi rửa vậy! Bọn họ đúng là quá đáng, còn đổ cả nước mắm lên người bạn nữa. Thật không nhịn được mà! _ Uyên Nhi tức giận, cau mài.                                                                                            Họ bước vào nhà vệ sinh, Uyên Nhi giúp Thảo Như rửa sạch các vết bẩn dính trên người. Sau khi rửa xong hai cô gái ấy cùng dắt nhau về. Về tới nhà, Thảo Như sợ mẹ lo nên chạy lên phòng.          - Con gái, con về rồi đó à! _ mẹ Thảo Như nhỏ nhẹ trìu mến hỏi.                                                                      - Dạ! _  Thảo như lo sợ đứng lại rồi bước vội.                                                                                                              - Con quay lại đây một chút đi mẹ có việc cần nhờ! _ mẹ Thảo Như ngoắc tay gọi cô quay lại.             Thảo Như rụt rè quay lại bước vội về phía mẹ.                                                                                                      - Con sao vậy, người con sao ướt sủn vậy còn có cả mùi nước mắm nữa?                                                    - Dạ, con không sao đâu mẹ.                                                                                                                                            - Ai ăn hiếp con hả? con gái!                                                                                                                                              - À...ờ...lúc nảy con đang đi thì bất cẩn bị té thôi à, con không sao đâu!                                                        - Thôi con đi lên tắm rửa thay đồ đi rôi xuống đây mẹ con mình đi chợ.                                                        - Vâng, con chào mẹ!                                                                                                                                                           ...Lúc đó thì Uyên Nhi cùng ba đi đón anh trai về từ sân bay. Đang trên đường về, anh trai hỏi Uyên Nhi:                                                                                                                                                                                        - Anh thấy em đúng là lớn lắm rồi đó nha! _ Tuấn Hải cười (Cậu là một người lạnh nhạt, ít thể hiện tình cảm của mình với ai. Khó gần ít nói nhưng khi ở nhà với Uyên Nhi thì cậu mới chọc ghẹo cô thôi. Hải rất yêu thương em gái mình và dành tình cảm cho em. Cậu luôn giả vờ không quan tâm nhưng thực chất là rất quan tâm. Cậu là mẫu người lí tưởng cho những cô gái với vẻ ngoài điển trai thanh lịch lại ga lăng khiến bao cô gái phải đổ ngã ngay lần gặp đầu tiên. Thành tích học tập thì không chê vào đâu được, Hải luôn đứng top đầu của trường với danh hiệu học sinh suất sắc. Cậu đạt giải hot boy của trường mặc dù chưa qua vòng thi tuyển chọn nào, ai cũng ganh tị với thành tích và vẻ ngoài đẹp trai của cậu.)                                                                                                    - Anh cũng đi 3 năm rồi có ít đâu, em cũng đâu còn nhỏ! _ vì đang nghe nhạc nên cô cũng chỉ trả lời qua loa thôi.                                                                                                                                                                      - Lâu ngày gặp lại em gái anh đúng là cũng đẹp hơn nhiều rồi! _ Tuấn Hải vui vẻ cười, mặc dù là khen thật nhưng cũng có chút trêu chọc Uyên Nhi.                                                                                                - Đa tạ huynh! _ Chắp tay.                                                                                                                                                  - Muội đừng quá đa lễ! _ Tuấn Hải chắp tay đáp lễ.                                                                                               Ông Sơn cười rồi nói:                                                                                                                                                            - Hai anh em con nói gì mà ba không hiểu gì hết vậy?                                                                                           Cuối cùng cũng đã về đến nhà. Tuấn Hải háo hức bước ra khỏi xe, bước vào cổng. Đã 3 năm xa nhà, giờ về nhà được cậu ấy cô cùng mừng rỡ.                                                                                                                - Ôi căn nhà thân yêu, ta đã trở về rồi đây! _ Tuấn Hải dang tay ra.                                                                  - Hứ!!! Đúng là thần kinh! _ Uyên Nhi đeo tai nghe vào rồi thong thả đi vào nhà.                                      - Muội...muội..._ Tuấn Hải chỉ tay vào cô em gái đang thong dong bước vào, mặt nhăn nhó.              - Lêu lêu! _ Uyên Nhi thè lưỡi rồi nghiên đầu sang hai bên.                                                                               Bà Nga bước ra nói:                                                                                                                                                                - Hai anh em mới gặp nhau có chút xíu mà đã chọc nhau rồi.                                                                            - Là bé Nhi chọc con mà mẹ! _ Tuấn Hải chỉ tay vào Nhi.                                                                                      - Con đó, lớn đầu rồi mà còn so bì với em! _ bà Nga vỗ vai Tuấn Hải.                                                              - Ui da, mẹ! _ hải xoa vai.                                                                                                                                                   Ông Sơn thở dài rồi nói:                                                                                                                                                        - Thôi vào nhà nào!                                                                                                                                                                Mọi người tập trung vào nhà.                                                                                                                                            - Thôi con lên phòng đây! _ Uyên Nhi vừa đi vừa bấm điện thoại.                                                                    - Nhi, anh hai vừa mới về em đã đi lên phòng rồi.                                                                                                    - Thì đã có ba mẹ chăm sóc anh còn gì!                                                                                                                        - Thì em ngồi chơi với anh chút nữa đi!                                                                                                                        - Được thôi, em sẽ ngồi chơi với anh nhưng với một điều kiện. _ Uyên Nhi giơ một ngón tay.              - Điều  kiện gì? _ Tuấn Hải nhìn Nhi.                                                                                                                              - Biết ngay mà!Hứ, tạm biệt anh!                                                                                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro