chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Xe đã đến rồi.2 em mau che khăn lại để chị cho người đến khiêng mẹ 2 em ra xe rồi chở về nhà

cô y tá đứng cạnh nói

- nghe chị nói chúng tôi liền đứng nép một bên nhìn họ đẩy băng ca đưa nẹ ra xe

Nghi nó nghỉ mình là người gây ra cái chết cho nẹ mà đã Thức trắng đêm quì gối bên mẹ và nó chẳng ai nói với ai lời nào.Chỉ im lặng để cho nước mắt rơi và nghe tiếng mưa ào ạt ở bên ngoài rít lên lạnh giá.mọi người gần xa đã đến giúp chúng tôi.

- 2 con tránh mặt 1 tí đi.Để mọi người lau mình cho mẹ 2 đứa thật sạch

- Dạ Cảm ơn bác

tôi nói lễ phép rồi đứng dậy nhưng nó thì ko.Nó vẫn quì cạnh mẹ.Nhẹ giọng,tôi nói

- Đứng dậy đi em Để mọi người lau người cho mẹ.

- Ko!Em ko đứng dậy đâu.Em muốn  ở  bên mẹ.Tại em hết.Nếu ko tại em té,mẹ ko đỡ em dậy thì mọi chuyện sẽ ko thế này.Tại em hết.Tại em......

nó cố nói trong nước mắt và vẫn ko chịu đứng dậy.Thấy nó tự trách bản thân,tôi càng đau lòng hơn.2 tay giữ chặt người nó,tôi kéo nó đứng dậy cho bằng đc 1 cách cứng rắn và nói:

- Em muốn mẹ ra đi mà người dính đầy máu và quần áo ko tươm tất như vậy sao hả?

- Em...

nó cứng họng và lại khóc nhưng cũng đã chịu đứng dậy để mọi người giúp mẹ.

Đứng 1 gốc trong nhà,nó cứ úp mặt vào vai tôi mà khóc trong khi tôi cố ko cho mình khóc nữa,Chỉ trong 1 thoáng,mẹ đã tươm tất,gọn gàng

Rồi mọi người ai về nhà nấy để lại không gian riêng cho 3 mẹ con tôi.Mẹ thì nằm trong hộp tăm tối Tôi thì quì kế bên canh chừng.Nó ko khóc nữa.Cũng nín rồi và quì cạnh tôi đến khuya  thì no cũng  thiếp đi bên cạnh tôi vì kiệt sức.Bên ngoài mưa vẫn dai dẳng chưa dứt

....Sáng hôm sau,trời vẫn tiếp tục mưa mà mọi người bạn bè  kể cả ba mẹ của Vy đã đưa tiển mẹ tôi đến nơi yên nghỉ

2 ngày sau...

Bing....boong....bing....boong

Tôi mở cửa và bất ngờ khi thấy ba vy

- dạ chào chú

tôi cúi chào lễ phép

- Ừm..chú có chuyện muốn nói với con và nghi.Chú vào nhà đc ko

- Dạ Mời chú vào

tôi mở rộng cửa mời ba Vy bước vào.Ông bước vào chậm rãi và quan sát ngôi nhà.Nhìn u ám mùi khói nhang quá.Biết nhà có khách,nó vội vào bếp làm 1 ly nước đem ra

-dạ chú dùng nước

-cảm ơn con

- 2 đứa có dự tính gì chưa

- Dự tính gì ạh

nó ngây ngô hỏi

- Àh,thì về cuộc sống sau này của  2 con

- Dạ,bà con dưới quê muốn tụi con về quê sống.Bán đi căn nhà này..nhưng tụi con vẫn chưa quyết định đc.Ngôi nhà này là nơi chất chứa rất nhiều kỉ niệm...

nó nói giọng chợt buồn hẳn.Nhìn nó buồn,tôi vội nắm lấy tay nó như an ủi rồi nhìn ba Vy nói 1 cách thẳng thắn:

- Thưa chú,con đã biết tất cả mọi chuyện chuyện của chú và mẹ  rồi.Bây giờ mẹ đã mất.Con phải thay mẹ làm những chuyện còn đang dang dở.

- Vậy là con biết hết tất cả rồi àh

Ba Vy ngạc nhiên

- Chuyện gì vậy upa

nó ngơ ngác nhìn tôi

tôi im lặng ko trả lời nó mà nhìn ba Vy

-chuyện là  Gia đình chú đã nhầm con với gia đình mẹ cháu.Tú Vy  ko phải là con ruột của chú mà là chị em song sinh với 1 trong 2 đứa.và 1 trong hai con mới  là con ta

- có thật như chú nói ko upa

nó như ko tin  đc những điều mình vừa nghe đc

- Ừm!Là thật đó

- Bây giờ Tú Vy đang rất cần người thân hiến tuỷ để chữa bệnh.Và vợ chồng chú cũng đang rất cần tìm lại con ruột mình.

- Vì vậy hôm nay chú đến đây

Tôi  nói thêm vào

- giờ Chỉ cần xét nghiệm thôi là mọi chuyện sẽ rõ ràng và đc giải quyết

- Upa biết hết tất cả rồi sao lại ko nói cho em nghe

nó nhìn tôi trách móc

- Tao.....

tôi cứng họng ko biết trả lời nó như thế nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro