chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào phòng Cô gái Suy nghĩ gì đó liền cầm điện thoại gọi chàng trai

-alo

- anh lát ko cần đến đón em đâu nha

- Sao vậy?

- Em muốn đi 1 mình.

- Sao tự nhiên em lại muốn đi 1 mình?

- Ờ..em chỉ muốn đi mình ngắm cảnh  thôi

- Thì anh chở em đi cũng đc mà?Em muốn ngừng ở đâu thì anh sẽ dừng ở đó cho em ngắm cảnh.

- Thôi,ko cần đâu.Phiền lắm!Em muốn tự đi.Vậy đi nha.Lát gặp lại anh.

- ok Em đi đường cẩn thận nha.Nếu có gì cứ gọi cho anh .Anh sẽ đến!

-dạ em biết rồi bye anh

-bye kung

-lâm định đi đâu vậy

-lâm ra ngoài đi dạo chút vy đi ko

-vy đi tiệc vs mẹ lâm đi cẩn thận nha

-ok vy đi vui vẽ

-Uhm

Mẹ và vy đi tôi cũng đi ra khỏi phòng rồi đi thẳng ra trạm xe buýt gần nhất.Cuộc thám hiểm của tôi bắt đâu.Nói thám hiểm cho phiêu phiêu vậy chứ thật ra là tôi đón xe buýt cho nó chở đến đâu thì đến đó.Đi tùm lum tuyến vậy đó cho zui.Cái thú zui kì lạ lúc lớn của tôi đấy ạh.Hihi... 

Lần này,chuyến xe  của tôi đi thẳng ra khỏi thành phố và đến vùng ngoại ô.Nghe đến ngoại ô là thích vì nó sẽ ko ồn ào và máy móc.Sẽ chỉ toàn là những cánh đồng,trang trại và thiên nhiên.Nhưng rồi tôi có ngờ đc mình đang đi cùng 1 chiếc xe với cô gái đó tôi vẫn chưa biết tên nên vẫn cứ gọi người ta là vậy và cứ chú ý đến như thể tôi biết người đó nhưng lại ko biết mình quen lúc nào?

Nhìn thấy người đó bước xuống ở góc đường thì tôi cũng vội xuống theo mà ko biết vì sao mình làm vậy Và cứ thế người đó đi trước.Tôi âm thầm đi phía sau trên con đường đầy nắng nhưng lại có 2 hàng cây xanh che mát.Bầu trời trong xanh bát bgast một khung cảnh thật đẹp

cái đẹp trước mặt tôi đang nói Là 1 cảnh vật thật đẹp khi có  cô gái ấy đeo tai phone lắc lư theo nhạc và con dường dường như đang là sân khấu riêng của cô ấy

..Cứ thế tôi đi phía sau và mặc cho những suy nghĩ lạ lùng vây lấy mình.Như thể tôi đang để ý đến cô gái đó tôi cứ nghỉ là bghi nhắc đến  nó tôi lại chùn bước dừng lại.5 năm qua nó đã đi đâu?Tại sao lại biệt vô âm tín?Sao nó lại ko nói với tôi lời nào cả mà biến mất như vậy chứ bất chợt  cơn mưa  ập xuống
Tôi vội lấy tay che đầu theo phản xạ chạy vào gốc cây núp mưa.Nhìn mưa rơi tí tách mà bầu trời vẫn đầy nắng,tôi cười thích thú vì như vậy là sắp đc ngắm cầu vòng rồi.Nhưng chợt nhớ đến hình như mình đã quên mất 1 chuyện..1 việc tôi la lên 1 tiếng rồi nhìn quanh quẩn.Người đó đi đâu mất tiêu rồi?Trời đang mưa mà cả con đường ở đây chỉ toàn là cây và cây.Cô ấy ko núp ở gốc cây giống mình thì chạy đi đâu?Hay do mình bận suy nghĩ lúc nãy mà người ta bắt cóc mất rồi

Thế là mặc kệ trời mưa,tôi chạy ra khỏi chỗ núp mưa và tìm kiếm bóng dáng của người đó.Ko có.Ko thấy..Chạy khắp con đường dài vẫn ko thấy đâu bất giác tôi thấy lo có phải vì người đó là nghi hay vì giống nghi nên tôi  mới có những hành động như thế như sợ mất nghi một lần nửa

Tôi tự nhủ trong lòng mình như thế rồi chợt dừng bước khi tôi nghe đc tiếng hát của ai đó và lần theo tiếng hát,tôi đã tìm thấy đc người đó Bước chân tôi dừng lại cũng là lúc cơn mưa chợt ngừng.Riêng chỉ có hơi thở của tôi vẫn còn thở gấp,trái tim của tôi vẫn còn đập thật mạnh.Đôi mắt tôi sáng rỡ khi mọi vật trước mặt hiện ra cùng người đó thật đẹp như 1 bức tranh.Như chính tôi lạc bước vào 1 xứ sở đầy màu sắc lung linh trong gió

Giờ đây .Ngay trước mặt tôi cô gái ấy giống rất giống nghi của tôi.tôi đã buột miệng thốt lên

- phương nghi.....

người đó như giật mình xoay lại nhìn tôi với tất cả sự bất ngờ.Trong tíc tắc,tôi bỗng có cảm giác người con gái đang đứng trước tôi chính là nghi Là người con gái tôi luôn yêu thương và ko bao giờ quên đc.Dường như biết tôi đang nghĩ gì,người đó liền thay đổi thái độ như lúc sáng,nhìn tôi với cặp mắt xa lạ

- Bạn vừa gọi gì thế?

- Ah.Xin lỗi!Tôi lại nhận nhầm người rồi!

- Ờh...

- Ắt xì!

- ơ   bạn ướt hết rồi kìa!

- Ừm..ko sao đâu.Trời nắng lại rồi,chút là tự khô thôi.

- nhưng để lâu bạn sẽ bị cảm đó

- sức đề kháng của tôi cao lắm.Ko dễ cảm đâu

..ắt xì.....

Nhà bạn gần đây ko

-ko tôi theo xe đến có gì ko bạn

- vậy Bạn đi cùng tôi nha

- đi đâu vậy

- Nhà 2 bác của tôi gần đây.Tôi đang đến đó.Bạn đi cùng tôi về đi.Tôi sẽ lấy đồ cho bạn thay.

- ờ....Cũng đc.Cám ơn

- Ko có gì!...

Thế là tôi đi theo cô gái  đến 1 trang trại và  tôi đã có cơ hội trò chuyện nhiều hơn với người con gái đặc biệt này.Trên suốt đường đi,tôi đã biết đc cái tên của cô ấy Tuy chỉ như 1 cái nick name đơn giản là Ljinlys Hình như người ta ko muốn cho tôi biết tên thật của mình dù cả 2 đều là người Việt.jin chỉ nói đại khái rằng mình qua đây để làm vài việc rồi sẽ trở về mesico

- Hình như jin biết tiếng Hoa nữa đúng ko?

- Sao bạn  lại hỏi vậy

jjn ngạc nhiên

- Ờh..vì lúc nãy lâm có  nghe jin hát

- Ừm..jin  từng có 1 khoảng thời gian ở bên **... nên biết chút ít về tiếng Hoa.

- Ờh..vậy bài lúc nãy jin  hát tựa là gì?Nghe hay hay.

- Ừm..bài đó tựa là "Shuo Ni Ai Wo".Tiếng Việt mình nghĩa là "Hãy nói anh yêu em"

- hay thế!

- Hihi...

- Vậy..nghĩa của cả bài là gì?Hát lại 1 lần nữa rồi nói nghĩa cho lâm nghe đc ko?

- .uhm...Cũng đc!

Dứt lời,jin đưa mắt nhìn xa xăm lên bầu trời rồi cất giọng hát.Tiếng hát vang lên thật du dương giữa cánh đồng đầy cỏ dại như tiếng đàn piano ngân vang...lâm nghe và thả hồn vào từng câu khi jin có một giọng ca truyền cảm rất hay

- Hì,đến nhà bác của jin rồi!

- Ờh..ừm.

tôi ậm ừ nhìn theo ngón tay của jin.Trước mắt tôi là 3 cổ máy xoay gió thật lớn và những con bò sữa béo tốt.

Từ đằng xa,1 người đàn ông tuổi ngoài 50 chầm chậm đi đến.Vừa nhìn thấy jin ,ông  đã ôm chầm lấy cô mừng rỡ

- Mừng vì gặp cháu!

- dzạ.Con cũng mừng vì gặp lại bác,bác jim àh!

- Sao cháu ko đi cùng thằng kiss Àh..mà đây là ai

ông ấy nhìn qua tôi

- dạ đây là lâm bạn cháu  người Vn giống cháu.lâm còn đây là bác Jim của jjn

-jin  giới thiệu tôi với bác và tôi lễ phép cúi chào theo cách của người Vn rồi lại vội đưa tay ra bắt tay

- Ý,quên mất người lâm đang ướt lâm đi theo jin vào lấy đồ cho lâm  thay.

- Thôi khỏi đi.Đi bộ nãy giờ đồ cũng gần khô rồi.Ko cần thay đồ phiền thế đâu!

- Ko đc.lâm đã đến đây thì  phải thay

- Ko sao mà.

Ắt xì.....

- Cháu nên đi thay bộ đồ khác đi.Đừng có ngại.jin  dắt lâm  vào phòng của thằng kiss lấy đỡ bộ nào đó của nó đi

bác gái nói trong khi tay vẫn còn đang làm món ăn.

- Dzạ

-tôi đã làm gheo jin và cùng jin có bửa ăn thân mật cùng gia đình cô lâm ngồi xuống nhìn mong lung và chợt  khựng lại khi thấy bức ảnh lớn treo  jin và kiss đang  hôn nhau..
-lâm nhìn gì vậy
Lâm chỉ tay về bức ảnh

Jin và kiss đang quen nhau ah

-ah ko chúng tôi chỉ là bạn còn ảnh Đấy là ảnh bị chụp lén.Anh kiss sao vẫn ko chịu bỏ mà giữ lại làm gì ko biết

- Chắc cậu ấy muốn giữ lại kỉ niệm đó

- lâm thay đồ thấy đở lạnh chưa

-lâm ko sao

-vậy lâm ở chơi anh kiss về jin sẽ giới thiệu lâm biết

- uhm jin ăn này nha

Cảm ơn

Tôi gấp thức ăn cho jin

- Cháu cứ ăn tự nhiên đi.Đừng khách sáo nhé.Bác làm nhiều lắm

bác gái của jin chợt lên tiếng rồi đẩy dĩa thức ăn về phía tôi.

Mỉm cười,tôi đưa đôi đũa đến dĩa thịt nướng gắp 1 miếng ăn thử.Vừa bỏ vào miệng nhai thì gương mặt tôi liền biến sắc.Hix..cái vị cay cay này..ôi ..tôi ko biết ăn cay

- Sao?Có ngon ko

bác gái ân cần hỏi tôi

- Dạ..rất ngon

tôi cố gắng nói và nuốt mau xuống bụng mình.Chẳng biết có phải do tôi che giấu cái mặt khó nuốt của mình tệ quá ko mà jin nhìn tôi rồi cũng gắp 1 miếng thịt nướng ăn và thốt lên:

- Èo,cay quá

Bác cho ớt nhiều lắm hả?

- Ừa,thì món này ăn cay cay mới ngon mà!

- lâm ko quen ăn cay đâu.

- Cháu ko quen ăn cay sao

bác gái nhìn tôi hỏi lại

- Dạ

tôi chỉ biết dạ 1 tiếng rồi  cười lấy hên vì mong rằng bác sẽ ko giận tôi đã nói dối.[ mà ko hẳn là nói dối,món thịt ngon thật chỉ có điều cay quá tôi ko thể ăn nổi thôi

- Sao cháu ko nói sớm?Ko quen ăn cay thì nói ra,ko sao đâu.Ko cần phải cố ăn có biết ko?

- Dạ!

- Để bác rót cho cháu ly nước nhé!

- Dạ,cám ơn bác

Mọi người lại vui vẻ lại với buổi tiệc mà ko ai nhận ra rằng có 1 điều thật lạ.đó là chỉ mới gặp nhau nhưng jin biết tôi ko ăn cay đc.Có lạ ko chứ?Cứ như thể jin  biết rõ tôi từ trước ấy.Vì thắc mắc đó nên tôi cứ nhìn jin mãi cho đến khi tan buổi tiệc và cũng đến lúc tôi trở về

2 bác của jin  kêu tôi ở lại đợi kiss đưa tôi về nhưng tôi lại chẳng muốn phiền nên đã từ chối thật khéo.Kết quả là jjn  tiễn tôi ra trạm xe buýt lúc nãy và tôi lại có dịp hỏi điều thắc mắc của mình trên đường đi.

- jjn nè!

- gì vậy lâm

- Sao jin  biết lâm ko quen ăn cay?Từ lúc gặp nhau đến giờ,lâm chưa hề đề cập đến chuyện này mà.

- ...Hay jin  đã biết lâm  từ lâu nhưng jin  lại ko thừa nhận điều đó
Lâm hỏi nhưng jin chỉ im lặng
- jin  trả lời lâm đi.Sao jin lại im lặng như vậy Hay im lặng là thừa nhận điều lâm đã  nói là đúng.em là phương nghi  đúng ko

tôi buột miệng nói ra rồi lại hồi hộp nhìn vào mắt của jjn  chờ đợi câu trả lời.4 mắt nhìn nhau.jin  ko trốn tránh ánh mắt của tôi mà nhìn rất thẳng vào dường như đang dò đọc mọi suy nghĩ trong đầu tôi mà tôi thì lại chẳng thể nhìn đc gì trong đôi mắt của ấy .Nó trong veo như mặt hồ phẳng lặng nhìn thấy đáy nhưng dưới đáy lại chẳng có gì.

- Xe buýt đến rồi.lâm về cẩn thận nhé!

- trong các Hoa thì  đi đâu cũng có thể thấy đc và mỗi đóa hoa đều mang 1 màu sắc khác nhau với nhiều ý nghĩa khác nhau.và cô gái lâm tìm  có lẽ nó đã đổi sắc rồi!

Jin đẩy tôi lên xe và nói 1 lời đầy ẩn ý cuối cùng cho tôi trước khi cánh cửa xe đóng lại.Bánh xe lăn 

chầm chậm đi tiếp con đường của nó nhưng tôi lại chẳng kịp bước xuống lại.Có lẽ ko phải vì ko kịp mà vì tôi ko biết sẽ nói gì thêm khi jin quay lưng đi mà chẳng thèm ngoáy nhìn tôi 1 lần hay chờ tôi đi khuất.

- nghi đã đổi khác sao

tôi lẩm nhẩm 1 mình trong khi mắt vẫn cố nhìn theo hình dáng của jin .Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Sau khi về đến nhà tâm trí của tôi vẫn còn lởn vởn từng câu từng chữ của jin Nó vẫn đang cố gắng dùng hết mọi kiến thức,lí trí để phân tích những lời nói đầy ẩn ý và chợt giật mình khi vy gọi tôi với vẻ mặt cau có:

- lâm sao vậy cứ như người mất hồn ấy

- lâm  có sao đâu?

- Ko sao mà từ lúc lâm  đi  và  lâm  về thì tâm trí của lâm cứ đâu đâu áh.Vy nói chuyện nãy giờ mà lâm  ko có 1 chút phản ứng nào hết.Chắc lâm  cũng ko nghe đc nãy giờ Vy nói đâu  hả

-uhm lâm xin lỗi Vy nói  lại nha

- Giờ Vy ko thích nói lại nữa.Vy  muốn nghe lâm nói hơn.lâm  nói đi Hôm nay lâm đã đi đâu và làm gì mà giờ lâm lại như vậy

- Ờh lâm theo xe .đến 1 trang trại ở ngoại ô.Cảnh rất đẹp và có không khí trong lành.Ko gặp đc ai hết mà gặp mấy con bò sữa béo tròn.lâm ko tập trung là vì đang nghĩ sao bò họ nuôi béo tròn khác hẳn ở đây

- lâm  thật là..lúc nào cũng đùa giỡn đc hết.Nghiêm túc ko đc quá 1p.

- Ai nói lâm  ko nghiêm túc?lâm đã  nói  hết vy  nghe rồi còn gì?

- Hứ,kể vậy ai tin đc chứ?Vy  ko bị lừa đâu!

- Thôi,ko hỏi nữa.Bàn lại chuyện quan trọng trước mắt nè!

- Ừm.chuyện gì

-lâm nghỉ sao khi học xong

-cái đó thì lâm chưa biết vy thì sao

-vy thì lâm đâu vy đó

-èo vy ko định lấy chồng hả

-hok biết nửa

-lâm thì sao nếu ko tìm đc nghi

-nếu ko tìm đc lâm sẽ ở vậy  luôn
Sau câu nói tôi vy chợt buồn vì bao năm wa vy luôn bên tôi mà tôi vẫn vậy chỉ xem vy là một người bạn rất thân khi trong tôi chưa quên nghi đc

- Hìhì..đùa thôi mà.Vy làm gì nhìn lâm dữ zạ?

- Ai biết đc lâm đùa hay thật khi lâm  lại suy tư rồi kìa!

- Vậy àh?

- Ừm!

-lâm đùa thôi.Thật là đùa đấy!

- lâm  ko cần phải cố gắng.Vy  biết lâm  đang nghĩ gì mà.

- lâm  còn nhớ nghi và mong gặp lại nó lắm đúng k

-uhm

-dù mọi chuyện đã xãy ra rất lâu lâm cũng như vậy ah

-uhm  vì lâm luôn có niềm tin sẽ tìm đc nghi

Nghe tôi nói vy chợt buồn bởi bao tháng năm Vy luôn bên tôi nhưng tôi vẫn xem Vy là bạn bởi trong tôi nghi vẫn còn tồn tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro