chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em Đi chơi với anh đi em!

“két..két…

tôi thắng xe lại thật gấp làm Vy bất ngờ ôm lấy tôi.nhưng rồi vy vội  buông  ra còn hắn thì cũng dừng xe lại nhìn ko hiểu chuyện gì

Tôi nhìn vào mặt hắn nói:

- có phải anh muốn rủ bạn của em đi chơi đúng ko

- phải

- Vậy anh chạy về nhà lấy xe hơi ra mà đón bạn em đi.Chứ Nouvo,Ps,Dylan…bạn em đều ngồi hết rồi nên mới muốn thử cảm giác đi xe đạp với em.Bây giờ anh muốn được chở bạn em thì anh đi xe hơi đến đi,em nhường lại cái ghế tài xế cho anh

- Ah..cái..đó..thì.....

hắn ấp úng,mặt hơi nhăn lại vì ko biết phải nói lại thế nào thì tôi cười và tiếp tục:

- có phải anh ko biết chạy xe hơi nên ko  wa đón bạn em đc phải ko Vậy thôi tụi em xin phép đi trước nha!pai..pai…!

Tôi phóng xe đi bỏ lại 1 thằng ngố hết sức ở phía sau Vy che miệng cười

- lâm  hay quá,nói mấy câu là ata ko dám đi theo nữa!

- Hì,có gì đâu?Sự thật là vậy mà?Vy là tiểu thư thì chắc mấy loại xe đó đã đi hết rồi.Phải đi xe hơi thì mới rước nỗi Vy

-èo...sao lâm nói vậy lâm xe đạp mà vy vẫn đi đó sao

-cái này vy chưa đi nên muốn thử ko thì lâm hên đó mà
-sao hên nè
-lâm hên vì xe đạp mà vẫn chở đc người đẹp

- Hì..hì..đâu phải vậy chỉ là Vy thích đi vs lâm thôi
Một câu nói vs bao hàm ý liệu lâm có biết ko
vừa nói,Vy vừa vòng tay qua ôm eo tôi.1 cảm giác thật lạ xuyên qua người khiến tim tôi hơi loạn nhịp.Nhưng rồi cảm giác đó cũng biến mất ngay khi Vy buông  ra rồi đưa lên cho tôi ly trà sữa để tôi vừa đạp vừa uống.

Tôi cầm lấy ly trà sữa uống ngay 1 hơi để tự trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn ko quên xoay lại nhìn Vy 1 cái theo quán tính và tôi vô tình thấy gương mặt của Vy ửng hồng  thật dễ thương

...Rồi vừa về đến trường thì đã có 1 nhóm người chờ sẵn trước cổng.Thấy Vy cả đám đã vội nháo nhào lên kéo đi mà ko để cho tôi kịp nói lời nào với Vy Đành vậy,tôi lẳng lặng dắt xe đi gửi rồi tìm 1 chỗ ngồi để chuẩn bị xem vở kịch của lớp Vy…”Nàng công chúa ngủ trong rừng”

Có vẽ như lớp Vy đã chuẩn bị rất kĩ và rất công phu cho vở kịch này nên chỉ mới khúc dạo đầu thôi đã khiến mọi người có mặt đều thích thú.[có lẽ công lớn nhất là nó và vy 2 người đẹp thu hút bao người Mọi diễn  biến mọi người chú ý mỗi nhân vật đều diễn rất tự nhiên,ko gò bó Phần thu hút mọi người chú ý nhiều chính là nó và vy

Ngồi bên dưới quan sát mà trong lòng tôi cứ suy nghĩ đủ thứ.Thật rối rắm!Tú Vy thì mang 1 vẻ đẹp của sự thông minh,1 con người bản lĩnh,đầy trí tuệ.Còn nó thì lại mang 1 nét đẹp của sự ngây thơ,trong sáng,dễ thương.Cả 2 đều cho tôi 1 cảm giác thật lạ khi ở bên cạnh.Tôi ko thể lý giải  được

Chợt mọi suy nghĩ đều dừng lại khi vở kịch đã đến màn cao trào.Hoàng tử đã tìm được nơi công chúa đang ngủ say và chàng sẽ đánh thức nàng = 1 nụ hôn.1 nụ hôn chân thành xuất phát từ tình yêu chân chính.Tôi cảm nhận được tất cả mọi người đang có mặt đều hồi hộp chờ đợi cảnh đó.Có lẽ họ đang thắc mắc sẽ có cảnh hôn thật ko?..Chính tôi,hình như cũng giống họ..nhưng..tôi lại ko mong cảnh hôn đó thật tí nào!

Thế rồi ko mong thì nó sẽ xảy ra và ai cũng bất ngờ  khi chuyện đc thay đổi người đánh ghức công chúa là cô tiên khi hoàng tử định........thì công chúa đã tỉnh nhờ một phép màu của cô tiên  Những người có mặt đều phải thốt lên 1 tiếng “wow” rồi ko ngừng vỗ tay hoan hô còn tôi thì vui đến ko bt làm gì  tôi vổ tay bắn loạn làm rớt cả ly trà sữa xuống đất.

Màn diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay và sự vui mừng chờ đợi kết quả của ban giám khảo.Riêng tôi thì  ra bên ngoài đợi nó
-upa thấy em diễn hay ko
-hay mà sao kịch bản đổi zạ
-em biết có cảnh hôn nên ko nhận vai nên cô đã đổi
-ah...được nó hôn ko thích sao đổi
-xí em ko thèm
Nó nói rồi bước ngang hôn ná tôi
-em chỉ thích vậy thôi ah
-ơ hay nó cứ vậy tôi biết sao đây lại cảm giác đó đến vs tôi khi không còn tâm trạng gì mà chờ kết quả tôi đã bỏ về mình khi nó về thì

- Upa,sao upa về mà ko đợi em về cùng?Chơi gì mà xấu quá zạ?

- Ừa,tao xấu vậy đó!Mài mới biết hả?

- Xì,sao ko ở lại nghe kết quả…bất ngờ lắm áh!

- Kệ nó!Bất ngờ hay ko bất ngờ gì cũng ko liên quan tao.Tao ko thèm.Mài đi chỗ khác đừng có phá tao coi!

- Upa sao vậy?Nói chuyện gì mà cộc cằn thế?

- Kệ tao!

Lâm làm vậy chỉ vì muốn cảm giác đó ko còn tồn tại và cứ thế càng nói chỉ làm nó thêm bực

- Plè…ko thèm,em đi tắm đây.Mệt quá
-sao upa buồn vậy em có kẹo nè

Nói rồi nó móc ra trong túi của nó 2 viên kẹo socola nói:

- Lúc nãy có người cho em đó.Giờ chia cho upa 1 viên nà!Upa lựa màu nào?-vừa nói,nó vừa chìa 2 viên socola ra trước mặt tôi.Nhìn 2 viên kẹo,tôi nghĩ ngay chắc là của thằng Phong cho nó nên giựt luôn cả 2 bỏ vào miệng.Nó liền la lên:

- Trời,sao tham vậy?Ăn luôn 2 viên?Trả đây,trả lại em 1 viên chứ?

- Ko trả
Có giỏi thì lấy lại đi nè
tôi vừa vừa đưa  viên kẹo ra trước miệng  thách thức nó.Lúc đó,tôi ko nghĩ nó dám làm gì nhưng ko ngờ…nó…lại dám…!

Nó kề mặt của mình sát mặt của tôi đến nỗi tôi có thể nghe được hơi thở của nó.Cảm giác gì thế?Môi nó đang chạm vào môi tôi.Ko tin được nó dám làm thế vs tôi Tôi cảm nhận được bờ môi của nó rất mềm Tôi ko diễn tả được.Đôi mắt của tôi theo quán tính cứ nhắm nghiền lại Tôi ko biết nó đang mở mắt hay cũng nhắm mắt như tôi lưỡi của nó đang quấn lấy lưỡi của tôi và…

- He..he..lấy lại được viên kẹo rồi!

Gướm
Tôi nói rồi đưa tay lau miệng

-sao gướm chê em hả

-uhm sao mài dám

Tôi nói  thế ko biết nó nghỉ gì mà nó đã ôm lấy tôi tiếp tục  chạm môi tôi ko biết tôi sao đã để môi di chuyển vòng tay ôm nó tôi và nó đang hôn nhau đấy chợt nhớ ra đều gì đó tôi và nó vội buông ra

- Mài khìn hả

-sao nói e khìn upa cũng vậy mà

- mài khìn đó  nghĩ sao lại làm vậy với tao?

- Như vậy ko được hả?

-ko

-sao ko

-thì tao là chị mài sao có thể....

-upa biết mà sao nãy cũng đáp lại nhiệt tình vậy

Nó cười nhìn tôi chỉ tôi đứng hình ko biết phải nói sao tôi ko nói gì đi ra ngoài  Mặc cho nó gọi tôi inh ỏi .Nhưng,tôi đã  mặc kệ tôi vẫn cứ đi bất chợt cơn mứ kéo đến tôi cứ đi vì muốn trôi đi tất cả bao muộn phiền trong tôi
đến khi tôi mệt vì cái lạnh ngắm mưa thì vẫn nặng hạt tôi lạnh và tìm  chổ núp khi tôi về đã làm mẹ và nó lo lắng
-lâm con đi đâu mà ướt vậy nè mau vào thay đồ lau người ko thôi con bệnh đó

-hì.... con ko sao đâu  mẹ đừng lo

- Còn cười đc nữa hả?Tay chân lạnh ngắt này.Mau vào nhà tắm tắm nước nóng rồi thay đồ vào mau.

- Dạ!

Tôi bước đến cửa phòng tắm thì nó chạy đến đưa cho tôi quần áo

- Upa tắm đi em pha nước rồi đó tắm xong mình nói chuyện nhé!

- Ờ!

Tôi trả lời 1 cách yếu ớt,ko dám nhìn thẳng vào mặt nó vì tôi vẫn chưa biết sẽ nói gì Rồi tôi bước vào phòng tắm cởi bộ đồ ướt ra cái lạnh của cơn mưa từ từ xâm nhập vào tôi khiến tôi lạnh run và ko ngừng tạt nước nóng vào người cho ấm lại.Tắm thật nhanh,tôi lại mặc đồ vào rồi bước ra.Nhưng chỉ mới mở cửa bước ra thì tôi cảm thấy đầu óc mình quay mồng mồng.Có lẽ tôi bị choáng nên sau đó,tôi đã khụy xuống cạnh cửa đã  làm  cho mẹ với nó hoảng sợ.nó  vội đỡ tôi lên lo lắng
- Trời ơi,sốt rồi,trán nóng wa

-tao lạnh wa mài lấy chăn dùm tao nha lâm nói vs giọng run run làm nó thêm lo

- nghi con coi chừng nó đi,mẹ đi mua thuốc!

- Dạ!

Mẹ nói xong liền đứng dậy mặc áo mưa dắt xe đi.Căn phòng chỉ còn tôi và nó.Có lẽ vì mệt và lạnh,tôi chỉ biết co người lại rồi nhắm nghiền 2 con mắt,còn nó thì cứ im lặng nhìn tôi.Chợt,tôi cảm thấy mình đang ấm dần lên.Tôi cảm nhận đc có 1 hơi ấm đang truyền vào người mình.Cảm giác ấm áp đó ko phải do 2 cái mền...ko phải cho chiếc khăn nóng đang đắp trên trán của tôi...Đó là hơi ấm của nó.Thấy tôi lạnh,nó đã nằm xuống cạnh tôi,đắp mền chung với tôi rồi khẽ vòng tay qua ôm lấy tôi thật chặt.Tôi chỉ biết xoay qua nhìn gương mặt của nó đang kề thật sát với tôi,nghe hơi thở của nó và nhìn thật kĩ ánh mắt đang lo lắng của nó.Có lẽ là do vô thức...hoặc là do  trong lòng tôi muốn đc như thế,tôi đã vòng tay qua ôm lấy nó

- Đừng buông ra nhé!

- Ừm...ko buông đâu

nó gật nhẹ rồi nhìn tôi.Tôi cũng nhìn nó thật lâu cho đến khi sự mệt mỏi trong người tôi đã hoàn toàn ngự trị khiến cho tôi thiếp đi.Trong mê man,tôi cảm nhận đc môi mình có 1 cái gì đó chạm vào thật nhẹ...và nghe nó nói thật khẽ:

- Là số phận hay là định mệnh sao lại trớ trêu  thế này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro