sóng gió tuổi 12 voz

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap 1

Ờ chắc mấy thím cũng biết e là ai rồi, Vầng, e là chủ thread [review]- mối tình 8 tháng-đầy ngang trái.
Vì 1 số thắc mắc e xin kể lại cuộc đời e ở cái tuổi 12, tuổi " thơ ngây" nhưng đã phải bước vào con đường của 1 thằng làm nghề " rút máu thiên hạ".
Năm 12t, gia cảnh nhà e nghèo lắm các thím ạ. Ba e làm nghề biển cũng sở hữu tàu cá đánh bắt xa bờ chứ chẳng chơi, sơ lược về quá khứ chút ha:
E có 1 ng a tên là A2, từ khi a2 ra đời, nhà e làm ăn cũng khá, nói chung là ko thua người ta, hằng năm vẫn tổ chức đc cho a2 của e 1 cái sn gọi là khá lớn ở thời bấy h, khoảng tầm năm 92,93
Sau khi sinh e ra( sau này mới biết có 1 ng thầy bói quen mẹ e nói khi mẹ e sinh e ra, mạng của e làm khổ gia đình, phải mãi tới năm 18t thì gia đình sẽ có 1 số sự chuyển biến từ phía em, mà nghĩ lại h sợ hãi thật bã nói như đúng rồi ấy). 
Và thế là e đc mẹ ban cho cuộc sống vào cái năm 92 ấy, rồi mọi thứ cũng trôi qua theo năm tháng, e lớn dần, chẳng hiểu sao, lời nói năm xưa lại linh ứng vào gia đình em, (ngày xưa ở cái thành phố e ở, ai mà sở hữu tàu đánh bắt xa bờ thì các thím hiểu vấn đề nó ghê gớm cỡ nào.)
Không hiểu vì sao, từ khi sinh ra đến khi lên lớp 5 tức 12t e mới có đc cái sinh nhật đầu đời cho mình, mệ hồi đó đứa nào đi sn mà tặng cuốn truyện hay là cục xà phòng là đã thuộc dạng đẳng cmn cấp rồi thím ạ, đỉnh cao là e đc cái đồng hồ cát nhé!( WTF- nhà nó giàu thế mà 12t nó mới đc có cái sn- ko phải vậy đâu các thím ạ) Ba e đi biển cứ lỗ tỗn, thua lỗ, vốn liếng, mọi thứ cứ thế lằn nhằn rồi đội nón ra đi, cái thời đó e có biết mô mẽ mẫ ếu gì đâu, chỉ biết học hành cho ba mẹ vui lòng, nhưng hồi đó e cũng làm ra chút tiền gọi là bọc túi, e... đưa mấy thằng bạn vào những ý nghĩ đen tối ý các thím. Hồi đó mấy cái như tình đơn phương, rồi mấy cái web linh ta linh tinh ấy, e mới đem qua công ty ông cậu photo rồi đem lên lớp bán, cứ 500 là đc 1 chap truyện thì phải, e hok nhớ rõ nhưng 500đồng hồi đó nó lớn bỏ mẹ ra. Cứ thế có tiền e ăn xài nên cũng hok làm phiền obz, rồi cứ thế e lớn dần, bước vào cuộc sống của hs cấp 2... 
Thời đó e nhát bỏ mẹ ra, bị đánh hoài à, tướng thì bự con như sumo ấy, cơ mà thuộc dạng béo phì thì phải, thế nên bị mấy thằng ôn nó đánh hoài hà. Có bữa đang ngồi đọc truyện doremon trong lớp, tụi nó đi ngang, thấy e, vừa nhìn thấy tụi nó bên cửa sổ, e thề, e xin hứa, e nói thật là tim nó lộn ra ngoài mệ rồi.
Hôm đó về người mình mẩy bầm dập, ma ma thấy thương, ma ma bôi thuốc,( e sống với mama thôi chứ baba thì đi biển suốt- đánh bắt xa bờ mà ổng đi rồi về mấy ngày cũng dành time cho bạn nhậu thôi- thế nên e sống trong vòng tay mẹ và nhà ngoại từ nhỏ). Hồi đó hay ngủ với ngoại, cả 2 a,e luôn,( ông ngoại e mất sớm nhé) ngoại thấy e vậy ngoại khóc miết à,
Rồi đến 1 ngày cứu tinh của e cũng đến ka ka... anh Tô, ảnh là 1 a giang hồ có tiếng, cháu của ng hàng xóm, nghe e hay bị bắt nạt, nên ko muốn cũng phải giúp.
Chiều hôm đó, cậu 3 e, cậu sống chung nhà với e á, cậu làm sửa xe đạp, xích lô thôi, lên trg đón e, thấy e bị đánh ổng chụp đc thằng ghê gớm nhất và đánh( các thím cũng biết thợ sữa xe lâu năm thì tay chân to và thô ráp thế nào), về đến nhà vừa lo, vùa vui, vừa hồi hộp. Tối hôm đó thì baba ở ngoài biển gọi 107 lien lạc về nhà, nghe tin vậy baba kêu,
Ba: mai mày bọc cục gạch trong cặp cho tao, lên đập đầu chít mẹ tụi nó hết, gọi phụ huynh thì để tao lên...(lần đầu tiên trong đời e ngưỡng mộ ba mình đến ngất ngây con gà tây). Nhà nội mình là dân bình định mà mày bị đánh vầy hơi kì đó, bữa nào mày xuống ông nội kêu ông bày cho vài đường phòng thân.
Tôi: dạ con nghe rồi, nhưng tâm lí con yếu...
Ba: ko sao đâu con.
Tôi( thầm trách mình sao trc h ko nói cho ba biết, làm ba đã đi ngoài biển xa lại lo lắng cho mình)
Sáng hôm sau, xách cái cặp, cầm 5k mẹ cho để đi ăn sáng, a Tô cũng đi theo
A tô: mày lên xe, a đèo mày đi( a tô đi chiếc dream, e hok biết dream gì)
Tôi: dạ, mà sao hôm nay a lại đưa e đi, có chuyện gì hok a
A Tô: nghe mẹ mày bảo mày bị ng ta đánh, a lên xem thế nào.
Tôi: e cảm ơn a.
Lên tới trường thì cái đệch mợ bọn nó gần cả 6 thằng đứng trc trường,... bọn nó rãnh thật đó, đánh ng ta mà cứ như là... ko đánh mất vui ấy.
A Tô: 6 thằng đó hả?
Tôi: Dạ...
Nói đoạn rồ ga ảnh đâm thẳng vào thằng Thân, thằng này là trùm của tụi nó, chẳng hiểu sao ảnh biết nó là thằng trùm, chắc do thái độ của nó. Bọn nó nhảy ra như ong vỡ tổ
A tô: Đmm thằng nào đánh e tao, bước ra đây.
Bọn nó: Mày là cái lồng gì mà sũa..( mấy câu đại loại trẻ trâu thời ấy, e hok nhớ nên ghi vậy thôi)
Bốp bốp, quyên cái ống sắt ổng bọc trong ng đập thẳng vào mặt thằng bé thơ ngây, đệt e đứng run bỏ mẹ,.. phải e mà ăn cái đó vào mặt chắc nằm khóc mẹ rồi. Cả bọn bỏ chạy, ổng chụp đc thằng Thân.
a tô: h sao? muốn nằm giống thằng kia?
Th: dạ dạ ko, e ko dám, e xin lỗi a tha em
A tô: xin cc, e tao kìa, qua mà xin
Th: Red, cho Th xin lỗi, Th ko biết ( đệt ko nhớ lắm, đại loại là nó sợ ông tô đánh nên nó xin lỗi e)
A tô: khoan, mày đứng đó, đám mày còn thằng nào hơn mày ko?
Th: dạ còn thằng D, nó đang chơi điện tử bên kia.
A tô: ok qua đó mày vào kêu nó ra
D vừa bước ra quán thì xơi ngay vài phát, chúi nhũi rồi bảo, 
D: đm thằng nào,
A tô lại xách nách, lên xe đi thằng em, dream bốc ba chất nụi ( e ngồi cuối) đi đến gần chợ nhà e, ổng thả nó xuống,
A tô: sao,
D: dạ e ko biết nó là e a, e ko dám nữa/
A tô: thôi về đi,( mấy cái đoạn nói chuyện mình thật sự ko nhớ nhưng đại thể là vậy đó)
Xong a Tô chở mình lên trường học tiếp mới kinh( hồi đó trường cấp 2 của e, ông cai có để làm lệ thôi)

Xong a Tô chở mình lên trường học tiếp mới kinh( hồi đó trường cấp 2 của e, ông cai có để làm lệ thôi)
Vào lớp học hết buổi sáng hôm ấy, về nhà.
Mẹ: có sao ko con, nghe nói a Tô lên trg hả?
Tôi: dạ ổn mẹ à, tình hình chắc ko sao
Nói đoạn mẹ lấy sách vở tôi ra rồi mở trong cái ngăn có phẹt mơ tuya lấy ra quyên con dao bấm nhỏ.
Tôi: ở đâu vậy mẹ?
Mẹ: à ba dặn lấy của ba bỏ vào cặp cho con, tình huống vạn nhất mới lấy ra dùng nhưng mà mẹ ko nói cho con biết, mẹ chỉ bỏ vậy thôi.
Nghĩ mẹ cũng tội, 1 phần vì mình, 1 phần lo cho mình nên làm gì cũng lỡ dỡ lương ương. haiz, mẹ ơi, con yêu mẹ lắm
Nói đoạn, 3 mẹ con ngồi ăn cơm với nhau, A2 hỏi tùm lum túa lúa, phần vì 2 a,e đều hiền nên chuyện này a2 ko giúp đc. Mình kể mà tay chân quơ quào miêu tả, mẹ với a2 cứ ngất ngây thế nào ấy, rồi gật gù, bữa đó ăn cơm ngon thiệt, vừa thấy vui, vừa thấy hân hoan thế nào ấy.
Và kể từ ngày ấy, mình đc a Tô chỉ cho vài cách. Chẳng hạn nếu thấy 4,5 thằng tới mà nó nhìn mình là phải xác định:
- 1 là đập thằng đi gần mình nhất thật mạnh và ác vào, lợi dụng lúc đó mà chạy
- 2 là chạy luôn, chay bán sống mà chạy luôn, hôm sau me nó đi học 1 mình về mà bem
Cả 2 đều hợp lí cho kiểu chơi " hèn 1 mạng"( chứ nó kéo bầy thì bỏ bu à)
Từ đấy a tô cho mình cái ống sắt nhỏ làm quà kỉ niệm bỏ vào cặp, ảnh nói tuyệt đối ko đụng vào dao,... hồi đó chỉ biết nghe lời ảnh nói thôi chứ có hiểu cái mọe gì đâu. Ảnh giải thích, dùng giao thì % chết quá cao, ko nên, và nó cũng ko sợ 1 con dao nhỏ mà lại sợ cái gì to to, áp lực trực tiếp vào nó ấy.
Hôm sau mình đi học bt, a tô đèo đi học, lên đứng nhìn 1 hồi tới khi mình vào cổng trường, ảnh mới về.
Vào lớp học tới h ra chơi, thì lần lượt từ thằng Sang, Thân, Dũng, qua xin lỗi mình,... vl thật, mình như ông hoàng của lớp ấy, cơ mà nở mũi với đám con gái lắm cơ, hé hé... Sau này mới biết là a Tô làm "công tác tư tưởng" với bọn nó hết rồi, ảnh nhớ mặt nên theo bọn nó trên đường về nhà, để tụi nó biết ảnh đã biết nhà nó! có thằng a hàng xóm vậy sướng nhỉ.
Cứ thế tôi sống và lớn lên trong vòng tay của mẹ, và 1 ít từ ba, nhiều hơn nữa là từ các cậu và 1 người thầy, người ấy cứ như là cha nuôi của tôi vậy, dạy tôi học, dạy tôi tiếp xúc với cuộc sống, la mắng tôi khi tôi sai. Đúng thế thầy ko chỉ dạy tôi về kiến thức mà còn cả về cuộc sống, về cái mà ko ai có thế dạy cho tôi nếu ng đó ko hiểu rõ bản tính của tôi thê nào.
Chẳng hiểu sao tôi càng lớn càng tỏ ra lì lợm, lì với xã hội thôi chứ với ba mẹ thì con ngoan trò giỏi, học sinh của "thầy" nhé.
Chẳng hiểu sao, mỗi lần tôi bị thầy nói, thầy ko hề la, cũng ko chửi mắng, thầy nói thật chậm rãi, từ từ, 1 cách lưu loát, thầy phân tích vì sao tôi làm vậy, và vì sao tôi ko đc làm vậy, thầy đi sâu vào trong những lối suy nghĩ của tôi, len lỏi vào các dòng kí ức, thầy khiến tôi khóc, tất cả những lần thầy " nói chuyện" với tôi cũng là lúc tôi khóc, bởi vì đó là những lúc thầy làm cha nuôi của tôi! Thầy à suốt cuộc đời này con ko quên công ơn của thầy.
Có những lúc gđ tôi gặp khó khăn, ko đủ tiền cho tôi học thêm với thầy. Nhẹ nhàng xoa đầu, thầy nói:
Thầy: tiền với thầy, quan trọng thật đấy, cuộc sống thì ai mà ko cần tiền nhưng Red à, có những thứ tiền bạc ko thể mua đc đâu con. Hãy cứ học nhé, đừng suy nghĩ về điều đó nữa, đó là chuyện của người lớn con à.
Tôi: có lẽ tôi đã khóc rất nhiều, bất lực trc mọi thứ, có lẽ nc mắt là thứ tôi dùng để trốn chạy.
Với tôi, hình bóng người thầy hằng ngày chạy chiếc dream dạy dỗ tôi, giúp đỡ tôi trong cuộc sống, có lẽ đã ăn sâu vào trong bộ óc, trái tim này!
Thầy biết ko, để con có đc ngày hôm nay, để con có thể tự tin về mình ở lúc này, mọi thứ có lẽ đều bắt đầu từ những nền tảng mà thầy là người thợ 1 mình đặt móng cho nó. 
CON CẢM ƠN THẦY
Cứ thế tôi học lên lớp 8, có lẽ tôi là đứa duy nhất ko bị cuốn vào vòng xoáy trranh giành quyền lực và gái gú ở cái lớp tôi học. Và cũng chẳng có thằng nào động vào tôi, tôi thầm cảm ơn a Tô , haizz
Sau đó tôi biets đến thế giới của " những kẻ tội phạm mức độ nhẹ"- " thế giới của những kẻ rút máu người khác mà sống"-" ừ là thế giới của cá độ, bánh bóng, đề đóm". Như 1 cậu bé từ nông thôn lên thành phố, như 1 đứa trẻ cùng trang giấy trắng, tôi học thật nhanh, mọi cách tính toán, mọi cách lừa lọc, ăn sâu vào não mỗi con nợ.
Tôi theo học "Chú"(T)- 1 trong những bậc thầy về thế giới này, tôi đi theo, học hỏi những cách gài người, những cách nhìn mà phân biệt thể loại
- Thông thường sẽ có 3 loại người đến với thế giới này:
- Chơi cho biết, và ăn thua ko quan trọng, nhưng chỉ cần 1 chút xúc tác, hắn- bọn họ sẽ là con mồi thơm.
- Chơi với sự đam mê về các đội bóng, chơi vì đam mê, đó là dạng nên cẩn thận bởi bọn này khá sành sõi
- Chơi để hơn thua, để chứng tỏ bản lĩnh và ... ko đam mê bóng đá, chỉ đam mê những con số, những đồng tiền trong cái thế giới ấy. Con mồi đứng đầu trong các bản danh sách.
KHi bọn chúng đã dín bã, đã phê thuốc, mình sẽ đưa bọn chúng vào cái thế giới của chấm, đá, bồ đà, những loại thuốc phê lòi, hưởng thụ cảm giác của chiến thắng, cảm giác của kẻ ăn trên đầu thiên hạ- nhưng bọn chúng ko hề biết, bọn chúng là những con lừa, những con chiên ngoan đạo trong tay tôi, 1 thằng bé lớp 8. bọn ngu ngốc
Rồi tôi đưa chúng vào con đường tiếp theo, khi vật vã thiếu tiền banh, những lúc thua chúng lại muốn gỡ, muốn 1 chút thứ thuốc đầy đam mê, dục vọng, gái gú và cả thuốc.
Vậy hãy đến với số đề nhé các thằng ngu, số đề sẽ giúp bọn mày gỡ nhiều hơn

Đêm, cảm giác suy nghĩ về 1 thứ gì đó lại ùa về,...
Vậy hãy đến với số đề nhé các thằng ngu, số đề sẽ giúp bọn mày gỡ nhiều hơn.\
Đương nhiên ở cái tuôi 14,15 tôi ko thể đi đêm đc, nhưng đó là suy nghĩ của các bạn thôi, bởi vì thời gian này tôi trở nên lì lợm hơn xưa rất nhiều( tạm gọi là cái tuổi trẻ trâu ấy), tôi chơi chung với 1 đám bạn trong quán điện tử, tụi nó đều lớn tuổi hơn tôi(>= A2).Trong đám chúng tôi chơi ngày ấy, bao gồm cả tôi và A2 là khoảng 8 thằng.
1 Hôm, a G(GHI) rủ cả bọn lên nhà ảnh nhậu qua đêm. Sợ gì mà ko đi, có gì về ăn đòn thì tính sau, tính toán 1 hồi 2 anh em đưa ra 1 lối suy nghĩ.
Khoảng 1h sáng, khi mà cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, 2 a e( đã thủ sẵn 1 cộng dây nilon dùng để cột bao gạo ấy), lẻn ra trước rồi khóa cửa, sau dó lòn dây nilon qua lỗ của chìa khóa, thẩy lại vào trong, nhẹ nhàng đưa nó từ từ xuống( tránh tiếng ồn chìa khóa rớt) rồi rút dây, 2 a,e đi chơi tới tận 4h sáng nhậu tẹt ga, thì nghe tiếng mẹ gọi,
Tôi: ở đệt, a2 phen này ko ổn rồi,( số là mẹ tôi biết nhà a G từ trc rồi- chuyện dài dòng mà cũng ko có gì nên e lược bỏ)
A2: cứ đi xuống đã rồi tính
Mẹ trên tay cầm cây roi mây đứng trc nhà, phen này về thì no đòn rồi 2 ơi. Kết quả thế nào các bác hiểu nhé.
Nhưng ko ngại ngùng, và với cái lí thuyết: làm nhiều lần thì rồi cũng quen! 2 a,e cho dù có ăn đòn cách mấy đêm nào cũng đi cả, thế là cuối cùng sau 1 mấy ngày,( ko nhớ rõ có khi hơn 1 tuần ấy), mẹ ko còn đánh nữa mà mặc kệ, chắc mẹ cũng nghĩ 2a,e ko làm gì quá đáng, chỉ là tụ tập nhà bạn, ăn uống tỉ ồi đi tắm biển thôi.
Đó là lí do vì sao e có thể đi qua đêm và tiến gần hơn đến con đường đen tối-
Quay lại trước 1 chút, trước khi bước vào con đường này, Chú T đã nói:
CT: Khi bước vào con đường này, nên nhớ con ko thể có được 1 đường lui an toàn đâu, và chú tuy là ng chỉ cho con nhưng chú cũng sẽ bóp chết con ngay khi con bước sai,... hãy nhớ đấy, chú ko phải là "bạn", chú và con, chỉ là 2 ng trong 1 cuộc chơi mà tại đó, con là kẻ chắc chắn sẽ thua cuộc.
Tôi( với suy nghĩ của 1 đứa trẻ, háo hức về tiền bạc, những suy nghĩ muốn chứng tỏ mình với ng lớn): mọi thứ sẽ tốt thôi, ko sao đau chú( nghĩ lại thấy mình ngu ngơ thật)
Tôi theo chú, từ mọi ngóc ngách trogn cuộc sống, cách mà chú kiếm ra" khách hàng", cách chú tạo lập các mối quan hệ- công an- XHD- giới cá độ, mọi thứ thật sự, phải nói là thật sự quá khác lạ, quá mới mẻ cho thằng "Bé" như tôi,... Đương nhiên số lượng con mồi gục ngã trc mặt tôi thì tôi cũng chẳng nhơ tên mà làm gì chỉ biết là rất nhiều,
Tôi học được 1 điều:- Nếu đã làm, phải làm đến cùng, đã đưa vuốt ra bắt mồi thì phải ăn cho đến những giọt máu cuối cùng.
Đơn cử người tôi còn nhớ rõ nhất là Việt( tên này người Bắc, vào đây học bộ đội, bố của Việt là 1 ng làm khá to ở Thủ Đô, thế nên về chuyện tiền bạc, có lẽ với Việt là 1 cái gì đó buồn tẻ,- dạng con mồi thứ nhất.)
Tôi lặng lẽ đứng nhìn cách mà chú T đưa thằng V vào con đường tội lỗi 1 cách nhẹ nhàng, những "nhát dao" ngọt lịm dần dần đưa vào cổ của con mồi khi mà chúng ko rõ, tên thợ săn đang ở sát chúng là ng bạn mà chúng tin tưởng.
Chú T 1 mặc rủ V đi cà phê, ăn sáng, giới thiệu gia đình, cuộc sống, này nọ chủ yếu là để lấy lòng tin từ V, sau đó chú T bắt đầu giới thiệu cho V về cái gọi "cá độ đá banh online". Ban đầu là những nhịp banh 300k, rồi con số tăng dần theo từng ngày tháng máu me của V. 
Khi V thắng, đương nhiên chú T cho tất cả bạn bè của V biết, đương nhiên hắn hí hửng, tự hào, ta đây là 1 thằng sành sõi bóng bánh như( kiểu trưởng giả học làm sang). Nhát dao thứ nhất đã tung ra, chú T cười mĩm và bảo với tôi:
CT: mày xem cho rõ, nó sẽ giãy chết thế nào nhé.
Tôi: vừa lo lắng, vừa hồi hộp, đưogn nhiên trc đó tôi cũng đã thấy nhiều nhưng hôm nay, có lẽ V là 1 trong những gã sẽ chết ngọt ngào nhất.
Khi V thắng, hắn dùng tất cả số tiền thắng ấy cho những cuộc vui, bar, bủng, chấm, đá, những thứ khiến hắn đam mê túy lúy, và cả " gái" nữa. Hắn hả hê với bạn bè và luôn bảo
V: thằng này ko làm thì thôi, làm thì chỉ có thắng.- 1 tuyên bố chắc nịch đủ để chứng tỏ nhát dao ấy ăn khá sâu rồi-Cờ bạc là thế, trời luôn đãi cho kẻ khù khờ và kẻ mới vào cuộc chơi.

Đến khi hắn thua, đương nhiên hắn ko thể nào nói với bạn bè đc, còn tiền hắn thắng, xin lỗi đã đưa vào các cuộc vui hết rồi, bây h thì hắn chỉ có thể ói tiền hắn có ra mà trả thôi. ( tôi giải thích 1 chút nhé: V thắng-> tiền thắng xài hết-> V thua, lấy tiền ra trả-> tóm lại V chỉ có thua)
Nhẹ nhàng chú T bắt đầu đường dao thứ 2 vào nơi trọng hiểm nhất,
V: dạo này con kẹt quá, chú thư thư cho con, hôm nào bố gửi tiền con đưa luôn.
CT: tiền bạc là rạch ròi con ạ, thôi chú đi mượn tiền nóng cho con, rồi tới khi nào bố gửi vào thì con đưa lại chú.
V: dạ con cảm ơn chú( rõ hài, V đang cảm ơn kẻ đang ăn thịt hắn)- rõ ràng quá mà, khi bạn đuối, 1 kẻ nào đó bạn tin đưa cho bạn 1 cái phao, nhưng cái phao đó, khi hết hạn sử dụng nó sẽ là cục đá để đưa bạn đến với đáy sâu của tuyệt vọng, hãy luôn ghi nhớ điều đó nhé các bạn-
Thế rồi ngày qua ngày, hắn thua lại muốn gỡ, hằng ngày hắn ở trong khu vực bộ đội nhưng vẫn cố gắng gọi điện ra để đánh( các chú có cá độ đá banh thì đừng có dại mà gọi điện- lúc thì trật nhịp thì nó gạch, nhiều lúc ko kịp thì mạng nó đã nhảy trc rồi, thôi giải thích sợ mấy bạn rối lắm, nhưng gọi điện là cầm chắc các bạn thua thêm 20% rồi)
Cái vòng luẩn quẩn hiện ra: Thua+ gỡ-> thắng+ ăn xài-> hết tiền + nợ tiền nóng-> số tiền giao dịch từ 300-> 5tr, 10tr,... vã thuốc, gái ko theo,... quá nhiều thứ để hắn gục ngã.
Nhận thấy đã đến lúc đưa con mồi lên cái nồi nước sau những vết dao sâu hắm vào tận xương tủy,... CT bắt đầu nhìn ngắm và quẳng hắn thẳng vào nối nước sôi ùng ục, tanh tưởi của mùi tiền và mùi thối rữa của con mồi đã chết.
CT: V có lẽ con nên dừng lại tổng số nợ của con là 235tr rồi( hồi đó 235tr có nhiều ko các bạn nhỉ ?)
V: chú ơi, bây h thật con ko biết làm sao, h chú ko cho con gỡ, đào đâu ra tiền đây chú?
CT: Chú với con, chỉ là người dưng thôi, con muốn gì chú cho con cái đó, hôm nay con hỏi chú, sao chú biết trả lời?
V: nhưng con bây h,...
CT: Thôi nào, đừng có lương ương, gọi ba mẹ giải quyết đi, à mà đừng có đâm sau lưng " tao " đó, tao ko ngại cho mày ra khỏi quân đội đâu. Tao nghĩ bố mày đủ lớn để hiểu mọi việc. Vậy nhé cưng.
V: vậy con cần thời gian.
CT: mày có 1 tuần trc khi mọi chuyện đến tai bố mày và cả... nơi mày đang học tập. Tao ko có đùa đâu.
Thế nhưng CT vẫn biết phải 2 tuần mới xong, đugns như vậy những ngày cuối cùng của tuần thứ 2, V đã trả toàn bộ sô tiền... Nhưng... nhưng nhé, thật tội nghiệp cho con mồi, chúng lại 1 lần nữa quay lại cái bàn mổ của thợ săn,... con mồi còn giá trị, thợ săn sẽ ko giết, mà cứu nó rồi lại lấy máu của nó.
HÚT ĐẾN NHỮNG GIỌT CUỐI CÙNG
Mình chỉ kể về V chứ, thật ra V đã lôi kéo những ng bạn của V vào con đường này rồi, và những ng bạn của V mới là mục đích cuối cùng trong trò thả con săn sắt bắt con cá rô này,... V chỉ là bị lợi dụng thôi. Haiz,...
1 mẻ lưới, nhẹ nhàng trong vòng 3 tháng, số tiền của cả bọn đã lên đến con số ko thể nào tin đc... mình ko nhớ nhưng cũng trên 1 tỉ đấy...
V là 1 trong những ví dụ đơn giản nhé,... rồi còn N(Nam) nữa, những con mồi bị dẫn dắt sau khi bóng bánh rồi tới số đề,... mới là tội nghiệp
BÀI HỌC Ở ĐÂY LÀ... ĐỪNG TIN VÀO BẤT CỨ AI, DÙ CHO ĐÓ LÀ NGƯỜI ĐÃ GIÚP MÌNH THOÁT KHỎI CÁI CHẾT! VÀ ĐỪNG THAM LAM NHỮNG ĐỒNG TIỀN KO PHẢI TỪ NHỮNG GIỌT MỒ HÔI MÌNH LÀM RA!
Mình ko nhớ rõ mọi thứ, nhưng nó là kết cuộc như vậy đấy

V là 1 trong những ví dụ đơn giản nhé,... rồi còn N(Nam) nữa, những con mồi bị dẫn dắt sau khi bóng bánh rồi tới số đề,... mới là tội nghiệp.
Nói 1 chút về V. Sau khi trả được món nợ rồi nhưng V cũng ko thể thoát ra cái vòng lẩn quẩn đó đc, bọn bạn của V sau khi bị V kéo vào lại quay lại lôi kéo V, và cứ thế cái vòng đó ăn sâu vào mỗi thằng trong đám, chúng lôi kéo, tạo ra 1 mối liên kết giữa các con nợ, haiz... Thật sự mà nói đây mới là cái thật sự mà CT muốn- NẾU MUỐN THOÁT RA KHỎI CÁI THỨ NÀY, CÓ LẼ NÓ NÊN TRÁNH XA CUỘC SỐNG HIỆN TẠI
Nói về Nam, có thể nói, tên này thuộc hạng con mồi thứ 3, luôn là những con mồi đứng trong hàng đầu của danh sách cần tìm!
Nam là con của 1 nhà rất giàu, bố nam làm địa ôc, mẹ N làm bên xuất nhập khẩu, đại loại sơ bộ là thế,... nhớ ko nổi các thím à,
N cũng thế, cũng quen với chú T trong 1 time dài, N là 1 gã quyết ăn thua đủ, bài bạc, cá độ các kiểu, hắn đều hăm hở tham gia, và cũng như V, hắn bắt đầu rơi rớt, sa vào cái vòng lẩn quẩn cùng bọn bạn đại gia. Tôi rất ghét những thằng này, sống nhờ vào đồng tiền của cha mẹ, nhưng lại rất hay khinh khỉnh nhìn những ng nghèo kiếm tiền chân chính bằng con mắt xem thường khinh khi. Có lẽ cũng chính vì vậy mà hắn phải bị nhiều hơn cả V.
Sau khi sa vào banh bóng, những trận bê tha, rượu chè, gái gú, thuốc,... CT bắt đầu 1 khái niệm mới với hắn,
CT: mấy cái bánh bóng, có vẻ khó nhỉ?
N: ừ bữa h thua hoài, ko khá lên nổi.( con ng ta, khi đã đam mê, hắn sẽ bắt đầu tìm hiểu về các dội bóng, các info trc h ra sân, và cũng chính vì vậy mà chết thảm trên những trận dàn xếp tỉ số, haiz, ai rồi cũng vậy thôi)
CT: ừ dạo này tụi nó bán độ quá, chơi cẩn thận, dù gì cũng là tiền
N: ừ giá mà có cái gì dễ kiếm tiền hơn nhỉ
CT: hay mày thử chơi số đề đi, ng ta nói đi xin số " ông bà" rồi trúng dữ lắm
N: là sao, là mấy cái mà sổ xố kiến thiết rồi 2 chân, 3 chân đó hả?
rồi CT bắt đầu giải thích, những luật đơn giản về bao lô 18 số, rồi mọi thứ, nói chung là luật chơi, xem ra nó dễ hiểu hơn banh bóng, rất nhiều thứ tôi cũng học đc từ số đề, có thể lúc đầu bạn nghĩ chơi cho vui, nhưng khi bạn thắng, bạn lại muốn chơi tiếp, nó là thế, 1k, 2k con 2 chân đặt biệt, rồi xém trúng, thế là khái niệm bao lô, rồi lại bắt đầu chơi theo kiểu " số đá" 2 chân đá 2 chân, trúng nhiều hơn, có thể xem cái đó gần giống với " kèo dây" trong đá banh vậy.
N như phát hiện 1 điều gì đó mới mẻ, hắn lại bày vẽ cho tụi bạn, haiz, có những lúc hắn thắng 1 số tiền rất lớn, tôi thật sự bất ngờ . Nhưng
CT: mày thấy nó thế nào?
Tôi: thì đang thắng, có lẽ nó biết chơi.
CT: biết chơi mẹ gì, hên xui thôi, nó thắng 20tr, chứ nó đánh mấy ngày rồi cũng hết 18tr rồi, cứ nhìn đi rồi thấy, nó ăn sâu vào đầu còn hơn bánh bóng đó.
Cứ thế hằng ngày, N như 1 con bạc thật thụ, chẳng thiết đi ăn, hằng ngày cắm đầu trong nhà của CT, hết banh bóng lại tới số đề, con ng hắn bệ rạc, mặt mày xanh sao, cứ như cắt ko còn hột máu nào vậy, hằng ngày lẩm nhẩm về 1 con số, rồi tự cười, rồi suy nghĩ, chiều ôm bao nhiêu,... có lẽ hắn đã mắt 1 căn rất nặng, bệnh tự kỉ,... thật sự lần này CT khiến tôi cảm thấy, ổng đã đào tạo ra 1 con bạc đúng nghĩa,... ăn uống tềnh toàng, mọi thứ chỉ là qua loa, còn lại cắm đầu vào mạng, cắm đầu vào số đề, 24h/7 hắn ta chỉ tuc trực ở đó( đéo hiểu ba, mẹ của hắn là cái loại gì mà lại để con mình đi như vậy chẳng thèm hỏi thăm, âu cũng là lỗi của gia đình thôi)
Rồi hắn cũng nhận đc cái phao gọi là quá hạn sủ dụng,... quá nhiều thứ để có thể khiến hắn,... trở nên tự kỉ, tiền nợ, tăng dần, đầu chỉ lo về những con số, Haiz thật tội nghiệp cho " mày" thằng ngu ạ, hồi mới gặp to con, đẹp trai là thế, bây h chẳng khác nào thằng nghiện,...
Rồi hắn cũng chẳng còn cách nào khác mà ói tiền ra, nhưng hắn đã đi quá sâu, có lẽ chuyện ba mẹ hắn bán nhà để trả nợ cho hắn là chuyện 1 sớm 1 chiều, nhưng tôi ko tìm hiểu thêm nữa bởi hắn đã quá bệ rạc và tôi xem hắn là- 1 trong những kẻ dễ bị điều khiển nhất-
Kết thúc câu chuyện về 2 con ng như trên, các bạn nên tự rút ra cho mình 1 bài học,
đừng bao h nghĩ rằng mình là kẻ thắng cuộc, mình đứng trên đầu kẻ khác, bởi vì những kẻ suy tôn bạn chính là những con rắn chỉ chờ bạn đủ mập mạp để ăn thôi

Quay lại về cuộc đời tôi, tôi chỉ đi theo CT để học hỏi kinh nghiệm, nên nói thẳng ra tiền bạc chẳng đc bao nhiêu, cơ mà với 1 thằng lớp 8,9 như tôi thì nó khá nhiều các thím nhỉ he he 800k/ tháng, đã vậy lại còn những quả bonus ăn ra đc CT cho phép, tôi lao vào tấn công những " đứa bạn tôi sem là kẻ thù", bọn chúng vơi tôi chẳng khác nào mối quan hệ lửa và nước, cơ mà tôi chẳng quan tâm, tôi chấp nhận nghe chửi, rủa, tôi chấp nhận hết, chỉ chờ bọn chúng có sơ hở. Đó chính là lúc mà tôi lôi kéo chúng vào con đường mà CT đã chỉ dạy.
Bọn nó cho dù thế nào thì cũng chỉ là những đứa hs lớp 8, vắt mũi chưa sạch như tôi thôi, 1 chút dụ dỗ, 1 chút ngon ngọt là quá dư thừa để đưa bọn nó đến cái thứ tôi muốn.
Bọn bạn(BB) nhé.
Tôi: dạo này ít nói chuyện, hôm nào rảnh đi cà phê, mình bao.
BB: trời, có lộn ko, thằng nhà nghèo hôm nay ăn trúng gì vậy.
Tôi: à mình muốn làm quen vậy mà. Tại mình chưa ra mắt lớp nhiều, cũng muốn tham gia vào với nhóm mấy bạn đó mà.
BB: thôi lại học làm sang, nhắm chơi nổi ko đó?
Rồi cũng cà phê, ăn sáng, tôi đều bỏ tiền ra bao chúng, có lẽ mọi thứ đã đi vào cái thứ tôi mong muốn. 1 Hôm trời đẹp,(à chắc là đẹp, chứ có nhớ mẹ đâu)
BB: ủa Red, tiền đâu mày có mà đi miết vậy.
Tôi: à mình có chơi mấy thứ kiếm ra tiền dễ ợt đó mà...(khửa khửa)
BB( mắt bọn nó sáng rên): trò gì vậy?
Tôi: ừ tối thứ 7 bọn mày rãnh thì tập trung rồi đi với tao.
Cứ thế, kế hoạch đưa con mồi lên tầm ngắm đã đc sắp đặt xong.
Tôi vào bảo CT
Tôi: lát chú ra đưa con 500k nhé, hết hiệp 1 chú đưa con.
CT: chà, lém nhỉ, bạn mày hả, con nít quá, cẩn thận nghen con.
Tôi dạ rồi bc ra, cứ thế, cả đêm bọn chúng mắt to mắt nhỏ nhìn CT đưa tiền cho tôi, Tôi ngồi ngoài hô bậy bạ:
Tôi: cho 5 xị Mu h2 kèo nửa trái chú T ơi, ăn nhiêu chú
CT: ăn đủ con, có luôn rồi nha!
Mà CT có đánh vào mạng éo đâu, há há... tiền ổng đưa lát đưa lại ổng thôi khửa khửa.  
rồi cứ thế, tối thứ 7, chủ nhật nào bọn chúng cũng kéo tới, tiền lai( tiền rút máu từ những nhịp ăn thua của bọn chúng) tôi được CT cho hết, he he bắt đầu lấy lại vốn, có lẽ tôi ko đủ can đảm để làm thợ săn, và tôi sợ, tôi sợ tôi ko biết điểm dừng, rồi lại hại ngay chính mình. Cũng như câu hỏi của CT:
CT:Nếu 1 con rắn già và 1 con rắn trẻ cùng cắn, cái nào độc hơn? Và câu trả lời của CT: là con rắn trẻ
Tôi: là sao, phải là rắn già chứ.
CT: sai, rắn trẻ mới săn mồi lần đầu, chúng ko biết tiết bao nhiêu độc là đủ để giết chết con mồi, hoặc đủ để những con mồi yếu ớt nhận vừa đủ liều thuốc mê, bên cạnh đó khi rắn trẻ tiết hết nọc độc của mình cho con mồi thì cũng rất khó để nuốt trọn con mồi 1 cách dễ dàng. - Và cái nguy hiểm hơn cả là khi nó hết nọc độc, nó sẽ mất mạng vì thứ nó dùng để đe dọa đối thủ đã mất rồi.
Những bài học của CT luôn nằm trong đầu tôi, đến cuối năm lớp 9 tôi vẫn biết BB vẫn còn lao đầu vào những nhịp banh. Tôi thầm nghĩ, CT hay thật, làm sao mà tụi nó cứ rút tỉa nhẹ nhẹ từng ít từng ít mà ko như V hay N nhỉ.
CT: có những thứ ko nên ăn, mà chỉ rút máu kiểu như con dơi thôi( dơi rút máu và bên cạnh đó tiết ra 1 chất làm con mồi buồn ngủ)- từng ít, từng ít, nó sẽ gục ngã...
Sau chuyện này cac bác nên rút ra 1 bài học:
ĐỪNG BAO H SUY NGHĨ MÌNH CÓ KẺ THÙ, MÀ HÃY SUY NGHĨ HỌ CHÍNH LÀ NƠI MÀ MÌNH SẼ LỢI DỤNG KHI MÌNH CẦN, BỞI BỌN CHÚNG ĐÁNG BỊ NHƯ VẬY, KHI BẠN LÀM ĐIỀU ĐÓ, ÍT RA TRÁI TIM BẠN CŨNG THANH THẢN HƠN, VÀ HẢ ... HÊ... HƠN , HÃY CỨ GIỮ TẤT CẢ CÁC MỐI LIÊN HỆ, NÓ LUÔN THẬT SỰ CẦN, CHO DÙ LÀ KẺ THÙ
À sau chuyện này, mình sẽ xen lẫn về cuộc sống gđ, đầy sóng gió với mình ở cái tuổi này luôn! bởi vì time chạy song song giữa các việc với nhau

Haiz, mấy hôm nay e đã update 1 số cuộc sống của những kẻ " mẫn cảm " với tiền bạc rồi. Đúng là như vậy, con ng ta nói rằng họ đam mê banh bóng bởi vì banh bóng là môn thế thao vua, chơi tí có chết ai. Mình nói thật, họ chẳng ham mê gì banh bóng đâu, những người đam mê banh bóng chân chính, chẳng bao h họ hau háu nhìn vào cái bảng tỉ số sau khi trận bóng kết thúc cả. Họ ko yêu banh bóng, họ yêu là yêu cái đồng tiền từ những con số được gõ đều đều trên trang web cá độ thôi. Cuộc sống âu cũng chỉ là những bản hợp đồng. Từ khi bạn sinh ra, bạn đã thiết lập những bản hợp đồng lệ thuộc để sống rồi, đến khi bạn chết đi, có lẽ nc mắt của mọi ng bên cạnh bạn là minh chứng rằng cuộc sống của bạn đã kết thúc như bảng hợp đồng của cuộc đời bạn!
Nói với tôi, sinh ra và lớn lên trong 1 căn nhà diện tích 64m2, 1 căn nhà chung cư cũ kĩ thời Pháp xây dựng, trước đây gđ tôi 4 ng + gđ cậu 4 ng vẫn sống ngon lành trong căn nhà đó, tôi rất tự hào về nó, thật sự ấm cúng và chan chứa tình người, tôi sợ hãi và ghẻ lạnh những căn phòng mà nơi đó chỉ có mình tôi, có lẽ..., có lẽ... bởi vì những điều tôi làm, tôi nhận thấy luôn khiến tôi lo lắng về các mối quan hệ trong xã hội này... " hợp đồng thôi mà".

Năm lớp 8, cũng trôi qua suôn sẻ, tôi cùng với A2 làm quen được 1 nhóm bạn, trong đó tôi là người nhỏ nhất (nhóm 8 ng mà tôi đã nói ở trên nhưng chơi nhiều thì chỉ 6 ng tính luôn cả tôi và a2 : tên ở nhà như này: G, B, Cr, C A2)
Mỗi thằng đều có 1 gia cảnh phũ phàng và đau đớn, haiz, có lẽ vì vậy mà chúng tôi đến với nhau qua những lần chém chế, audition,... tất cả những game ngày ấy chúng tôi chơi.
Mọi thứ cứ thế trôi qua cho đến 1 hôm, mấy ông anh quen đc mấy " nàng thơ ảo"(NTA) trên audition. Thời gian đó cứ chát chít búa lua xua, rồi cũng tới tết, nghĩ lại ngồi type mà buồn cười, cười cho cái tuổi con nít, trẩu tre của chính mình.
NTA: mấy anh có đi đâu hok? mùng 1 đi chơi với tụi e.
Mấy ông anh( MOA): ừ vậy tập trung quán điện tử abc, bọn a sẽ mặc áo sơ mi đen hết.
Thế là đêm đó 8 bộ cánh sơ mi đen, quần jean, ngồi bắn cs, 2 ẻm tới chạy chiếc maxII màu gì thì éo nhớ nhưng vì 2 ẻm lùn lùn nên nhớ chiếc max thần thánh đó lắm, hồi đó bọn tôi còn đặt tên clan là [max].
Đang ngồi chém với 2 ẻm, gió to vần vũ, cứ như phong vân chém đế thích thiên, như hồ cẩm đào đi gặp obama,...
Đang chém thì có 1 đám, nói chung tướng nhỏ con, nhưng nhìn cũng biết giang hồ " tuổi thơ", nó nhận ra 1 nhỏ trong 2 con đó, thế là bọn nó sà vào kiếm chuyện gây sự, số là lúc đó mình đang ngồi chơi đtử còn mấy ổng thì chém gió với mấy ẻm trc quán.
Rầm, bốp, rồi sau đó( là tiếng bóng đèn bể- mấy thím có đánh nhau thì đừng có lấy bóng đèn mà đánh, mấy cái đèn neon có hóa chất lở loét nghiêm trọng đó). Quay lưng ra thì,
Bà chủ quán(BCQ): red red, đám a mày đang bị đánh kìa.
Chạy ra thì thấy 1 cảnh tượng rất đẹp mắt
1 thằng cu tướng nhỏ con cầm cái bóng đèn chạy tới đập aG, vốn pro võ cổ truyền, AG nhanh chóng lách người, khóa thằng bé lại, giống kiểu kẹp người á, e cũng ko biết miêu tả sao, và 1 chỏ vào mặt thằng bé,... hít máu me phun dín cùi chỏ của ổng, rồi cả đám bu vào AG, ổng bỏ chạy lên phía cổng chào( về sau mới biết ổng bị tụi nó lấy xe máy rượt) 
Lúc này mấy ông anh tán ra mỗi ng 1 ngã chạy kiếm đồng minh hết, A2 với B đi tìm đám xì ke bên khu abx( ko tiện nói), ông Tí(tí não) chạy về xóm kéo thêm 3 ông anh trong nhà ổng. Lát sau thì tập trung ở quán, Tí não với 3 anh em xách 2 cây mã. A2, B kiếm thêm đám xì ke, hỏi con nhỏ thì biết tụi nó ở đâu, lên xe, tìm bọn nó khắp nơi thì thấy AG bị đánh( lúc này mình đi theo thôi, A2 ko cho ra mặt)
1 combat nhỏ xảy ra, nhìn lại thì toàn người quen của mấy ổng, haiz, cái thành phố này toàn quen là quen, 
Thế là AG bắt thằng bên kia( thằng hồi nãy rượt sáng cục gạch vào đầu ổng) ra solo.
Khỏi nói cũng biết ai củ hành ai rồi,... kết thúc đêm mùng 1 sóng gió... haiz, toàn là thời trẻ trâu. Nghĩ lại thấy buồn cười thật!

1 điều tôi rút ra - có đánh ai thì đánh cho mau, kéo bầy thì cũng ng này quen ng kia, đánh trc đã tính lời sau

Có đợt hè, mấy ổng chơi nổi, mỗi ng 1 đàu tóc màu mè như mấy con tắc kè, đi tắm biển. Trên đường về e mót thế nên chạy xuống biển xã dòng nc thanh khiết ra để bảo vệ biển cả.
Lúc lên thì thấy mọi ng tập trung vâng khung cảnh thế này: A2, bị bọn nào đập bầm dập nằm trên cát, CR bị 1 sót vào bụng, cơ mà chắc dao bấm cắt móng tay nên cũng ko sao, C thì bơi ra ngoài cái phao chỉ giới mức sâu, B thì cũng gần gần đó. Nhìn CR với A2 thì lo mà nhìn mấy thằng ngoài biển lại buồn cười, cuối cùng kêu xích lô chở mấy ổng về bệnh viện. Hỏi ra thì mọi chuyện như này:
Mấy ổng đang đi thì có 1 đám nhóc chạy phía sau, mà thấy cũng 14,15 à nên chẳng quan tâm. 
C: ê mày có khi nào tụi nó theo mình ko? thấy ghê ghê
Cr, A2( 2 người đi sau cùng): im mẹ đi, nếu mà thế thật thì xui lắm đấy,...
thế là CR bị ăn cái gậy luống cuống chạy xuống cát, B với C sãi thẳng ra biển,... vâng sãi thẳng ra biễn, A2 chạy vừa tới chỗ nước bơi thì nó chụp đc tóc lôi lên,... đập ổng mêm nhũn như cái giẻ rách của bà bán phở cứu đói...
Vâng, rất nhiều kỉ niệm tuổi thơ cùng với mấy cái thằng bựa nhân này.
Sau này có đợt mùng 5/5 âm lịch tức là tết đoan Ngọ thì nhà e có cái ghe nên rủ cả bọn đi chơi biển, ra kiếm cái đảo hoang, câu cá rồi lên đảo chơi.
Số là nhà e có con e gái họ, đẹp, thì đẹp lắm, nhưng mà khu nhà nội e học vấn cũng kém nên... -tùy mấy bạn nghĩ-.
Ra ghe, ông già e cầm lái, ra tới giữa biển, gặp mấy ghe đang đi đánh bắt cua sáng sớm, thế là ông già tài trợ cho 2 kí cua biển, rẻ ơi là rẻ. Sau đó là tới màng câu cá. Ko có cần câu nên tụi e câu tay, cứ lấy mấy cọng cước, móc cái lưỡi câu vào, cho mồi rồi thả xuống, cảm giác ngồi giữa biển khơi câu cá, 1 cảm giác feeling nhá.
Câu được ít con cá, ông già làm món gỏi - cá sống tái chanh- ngon ngất ngây con gà tây luôn ấy,...rồi lên đc cái đào hoang ngồi nhâm nhi, thế là hết 1 ngày, 
Sau chuyến đi đó mới biết thằng B ngõ ý quen e gái e(e gái vậy chứ hơn e 2t, e gái họ, con cô con cậu). Cuối cùng từ 1 thằng bạn nó thành luôn e rể mình( bác sỹ bảo cưới). Lúc vui, buồn gì nó cũng kêu = chữ mày tao, nghe thấy cũng dễ xưng hô, mà ko thích thằng này, có lẽ nó nhà nó giàu nhất trong đám, nhưng mà cách nó xem thường mình, em cảm thấy ko thích, chắc do e nhỏ tuổi.
Quay về với hiện tại:
E tự hào, nó chẳng đáng để e phải nhìn, e thua nó 2t, e có công ăn việc làm, tương lai ko thua ai, còn nó,... xin lỗi "mày" 1 thằng có vợ con ko lo, vô công rồi nghề, xin tiền cha mẹ, đã ko có tiền lại còn tổ chức sn, đem thế đồ của ông già để tổ chức, đã vậy còn đem ra nói với mấy đứa con gái, xin lỗi mày, nửa con mắt tao cũng chẳng thèm nhìn mày Ben à. nếu đọc đc những dòng này( hên xui thôi) tao nghĩ mày nên suy nghĩ về cuộc đời và cái cách mà mày sống.
KHÔNG CẦN BIẾT CÁC BẠN LÀ AI, KO CẦN BIẾT CUỘC SỐNG CÁC BẠN THẾ NÀO, NHƯNG KHI NG KHÁC XEM THƯỜNG BẠN, ĐỪNG VỘI BUỒN,HÃY DÙNG NÓ ĐỂ LÀM ĐỘNG LỰC, ĐỂ RỒI KHI BẠN ĐỨNG TRÊN SỰ THÀNH CÔNG, HÃY NHÌN NÓ BẰNG NỬA CON MẮT, BẠN NHÉ
nếu mà bạn nhận diện thì bạn sẽ thấy rằng đa phần khó khăn của bạn đến từ chính suy nghĩ của bạn. không một ai có thể chắc chắn điều mình làm sau này là sẽ mang lại điều mình mong muốn. luôn có một mức độ unsure nào đó mỗi khi ta bắt đầu. tuy nhiên nếu ta biết đó là điều ta muốn làm thì phải dẹp bớt những suy nghĩ mà bước đi với "lòng tin tưởng rằng mình sẽ vượt qua". nếu bạn ko tin vào mình thì bạn sẽ tin được vào cái gì nữa? nếu bạn ko đi tiếp với lòng tin, bạn liệu có còn cách khác? suy nghĩ quá nhiều là tự tạo khó khăn cho mình đó nhe ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro