Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm năm trước, y mới sáu tuổi đầu, cùng ca ca ngồi trên ghế cao, chứng kiến Bạch Chân hất ánh mắt, thế là ca ca y vươn tay rút thẻ lệnh ném xuống. Đao vung lên, một cậu bé đứng dưới đài nhìn từng người từng người một rơi đầu. Cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó mọp người, không đứng dậy nữa. Cậu bé ấy chính là Hạ Huyền.

Nhà họ Hạ có công lớn nên được tiên đế ban đặc ân rằng dù có mắc tội tày đình vẫn có thể giữ lại huyết mạch, bởi thế mới còn Hạ Huyền sống đến giờ. Sư Thanh Huyền cứ nghĩ hắn sẽ rời kinh thành, không bao giờ về chốn đau thương này nữa. Nhưng mười lăm năm sau, y lại thấy tên hắn trên bảng vàng.

"Hạ Huyền. Chắc vì có cùng một cái tên, nên mệnh khổ như nhau." Khi đó Sư Thanh Huyền đã cảm thán như thế.

Y luôn cảm thấy vào khoảnh khắc Hạ Huyền mất người thân, nhìn thấy hắn như thế, y đã có thể hiểu hắn đau đớn đến nhường nào. Nhưng thêm vài năm nữa, vào lúc y mười tuổi, vào lúc y tận mắt chứng kiến ca ca mình không thể nhịn nữa, phát điên lao đến liều mạng rồi chết trong tay Bạch Chân, y mới biết hoá ra những nỗi đau mà năm xưa y nghĩ mình đã hiểu, hoá ra chỉ là một tí ti, chẳng khác giọt nước rơi vào biển lớn là bao. Chỉ mất đi anh trai, y đã thấy sụp đổ cả linh hồn, lúc đó Hạ Huyền thế nào chứ... y lấy đâu ra tư cách nghĩ rằng mình hiểu được nỗi đau của hắn chứ?

Sư Thanh Huyền cảm thấy lần này hắn cố ý đến, cố ý đến tìm mình trả thù. Vì dẫu sao thì cũng không có khả năng hắn biết được chuyện cả ca ca y và y đều đang bị Bạch Chân khống chế. Hạ Huyền còn chưa lên tới tầng lầu cao nhất nơi họ đang đứng, Sư Thanh Huyền đã nghe thấy tiếng hắn ho. Đến khi hắn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Sư Thanh Huyền liếc nhìn sang, thấy Bạch Chân nở nụ cười quái dị.

"Tham kiến bệ hạ." Hạ Huyền hành lễ.

Sư Thanh Huyền cho hắn đứng dậy. Y vừa định mở miệng nói thì phát hiện mình không cách nào nói được - y như bao lần trước đây. Thay vào đó, tiếng Bạch Chân vang lên: "Hạ đại nhân, ban nãy hoàng thượng có nói với nô tài rằng ngài ấy không ngờ ngài không chỉ muốn bước chân vào quan trường mà còn muốn leo lên giường ngài ấy nữa. Bệ hạ thấy rất mừng vì thần tử rất biết tiến lên, lại có dã tâm lớn."

Thấy mặt Hạ Huyền tái đi, Bạch Chân không nói nữa. Song Sư Thanh Huyền vốn ngồi im bỗng máy móc mở miệng: "Dù chỉ là con ma bệnh nhưng bề ngoài không tồi, đưa tân hoàng hậu về cung đi, đợi ngày lành đến sẽ làm lễ sắc phong."

Ngôi vị hoàng hậu cứ thế được quyết định một cách sơ sài. Hạ Huyền bị quân lính đè nghiến xuống sàn bái lạy tạ ơn, hắn cố gồng mình ngóc đầu lên, trong thoáng chốc lại như thấy trên mặt bệ hạ có một giọt nước lấp lánh.

Khi Hạ Huyền đã bị đưa đi, Bạch Chân đứng lại gần Sư Thanh Huyền, mỉm cười: "Bệ hạ, lời người muốn nói, nô tài đã thay người nói rồi đó."

Rồi ông ta vung phất trần, hô: "Khởi giá hồi cung."Hạ Huyền được đưa đến một cung điện xa hoa, cung nhân ra vào tấp nập. Hắn hỏi một người có dáng vẻ giống cô cô chưởng sự ở đó: "Xin hỏi..."

Hắn còn chưa nói xong, cô cô đã vội nói: "Ối, hoàng hậu nương nương, người đừng khách sáo như thế. Nô tì tên Hồng Tú, tất cả mọi chuyện ở đây nô tì đều biết hết, người cần biết điều gì, nô tì sẽ thành thật bẩm lên ạ."

Hạ Huyền nuốt cảm giác lợm giọng khi nghe bốn chữ "hoàng hậu nương nương" xuống. Hắn hỏi: "Khi nào thì ta mới được gặp bệ hạ?"

Cô cô có hơi sững người. Cô ta cũng rất ghét Sư Thanh Huyền, cảm thấy y chính là một gã vô tích sự, chỉ toàn ban những mệnh lệnh điên rồ, đất nước này rồi sẽ có ngày tàn lụi trong tay y. Mối thù của nhà họ Hạ người người đều tỏ tường, cô ta chỉ mong Hạ Huyền vào đây giết chết Sư Thanh Huyền cho xong, giờ nghe hắn hỏi về y bằng giọng điệu như thế, cô ta bắt đầu nghi ngờ có khi nào kẻ này bị vinh hoa phú quý làm mờ mắt mà quên thù cũ không. Nếu thế thì đây cũng là hạng rác rưởi rẻ tiền, không đáng để cô ta kỳ vọng.

Nhưng ở trong cung, giữ mạng vẫn quan trọng hơn, giọng cô ta tiếp tục mềm mỏng: "Bệ hạ công vụ trăm bề, nhưng chắc chắn sẽ nhớ đến nương nương, người đừng vội."

Nói đoạn lại bắt đầu sai sử cung nhân bày biện trang hoàng.

Hạ Huyền ho khù khụ rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mặc dù thân phận hoàng hậu này cũng thật khiên cưỡng, nhưng không ai biết được liệu tương lai hắn có lấy lòng bệ hạ rồi tác oai tác quái hay không, nên tất cả cung nhân đều nhún nhường, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hạ Huyền đi dạo trong cung, quan sát xem nơi này bố trí thế nào. Hết một buổi chiều, hắn đã dạo xong phía Bắc và Đông Bắc, những gì cần nhớ cũng đã nhớ trong đầu. Đêm đến, hắn quay về tẩm cung ban sáng, thấy cơm nước đã được dọn sẵn, ghế chủ để trống, kế bên là một chiếc ghế dành cho hắn. Hồng Tú bước lên nói: "Nương nương, bệ hạ có chỉ rằng tối nay sẽ dùng thiện ở cung của của người."

Hạ Huyền nghe xong gật đầu, ho mấy tiếng rồi đi rửa tay, ngồi vào bàn đợi y đến.

Không lâu sau đã nghe tiếng Bạch Chân hô ngoài cửa, Sư Thanh Huyền cùng ông ta bước vào. Hạ Huyền nghe tiếng, lập tức điều chỉnh ánh mắt, vừa cùng cung nhân hành lễ vừa nhìn Sư Thanh Huyền bằng vẻ đầy căm hận. Y tỏ vẻ mình không nhìn thấy ánh mắt kia, khoan thai bước đến ngồi ghế giữa, nói: "Đứng dậy hết đi."

Hạ Huyền vào chỗ ngồi, nhìn bàn tay Bạch Chân chậm rãi gắp thức ăn cho Sư Thanh Huyền. Hắn không động đũa. Bạch Chân phát hiện ra nãy giờ hắn vẫn luôn, ngồi lặng thinh, bèn nói bằng vẻ quan tâm: "Thân thể nương nương có chỗ nào không khoẻ sao ạ?"

Hắn trả lời: "Sức khoẻ ta vốn không tốt từ lâu, Bạch công công đừng bận tâm."Lại nghe tiếng nói đều đều phát ra từ miệng Sư Thanh Huyền: "Trẫm thấy rất lo lắng, đêm nay trẫm sẽ ở lại xem thế nào."

Cùng với đó là tiếng đũa gãy đánh cạch, đôi đũa ngọc trên tay Sư Thanh Huyền gãy làm đôi. Bạch Chân chẳng hề hoảng loạn, cứ thế lấy cho y một đôi đũa mới.

"Tạ ơn bệ hạ." Hồi lâu sau, người trong phòng mới nghe thấy tiếng tạ ơn phát ra từ kẽ răng Hạ Huyền.

Bữa cơm nặng nề kết thúc, Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền được hầu hạ tắm rửa ở hai phòng khác nhau. Khi y cùng Bạch Chân quay lại, Hạ Huyền đã mặc áo lót trắng, xoã tóc nằm trên giường. Bạch Chân nói vài câu vô nghĩa rồi mỉm cười ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng.

Sư Thanh Huyền bước đến ngồi xuống giường. Y đã sẵn sàng để nhìn thấy một thanh đao nhỏ, một gói thuốc độc hoặc bất cứ thứ gì tương tự xuất hiện trong tay Hạ Huyền, và kế đến là cảnh tượng hắn đoạt mạng y. Thế nhưng y đã quay lưng với hắn hồi lâu, thế mà vẫn chưa thấy có gì xảy đến. Lúc Sư Thanh Huyền đã dần trấn tĩnh lại, lại nghe tiếng Hạ Huyền ngồi dậy, bước đến các góc phòng, lần lượt bày một trận pháp nào đó. Xong xuôi, trong lúc vẫn còn đứng quay lưng với y, hắn nói: "Ngài nghĩ ta sẽ giết ngài sao?"

Sư Thanh Huyền có hơi ngạc nhiên, nhưng không đến nỗi thay đổi nét mặt: "Không thì sao? Ta nghĩ mục đích lần trở về này của ngươi là giết ta, thậm chí cả nhà ta mới phải."

Hạ Huyền vẫn chưa quay lưng lại: "Nói như thể người giết cả nhà ta năm xưa là ngài vậy, ta cũng nghĩ, chỉ là ta nghĩ ngài sẽ lập tức lao đến giải thích với ta rằng mọi chuyện đều do Bạch Chân đứng sau điều khiển, ngài và cả ca ca ngài đều là con rối, sau đó khẩn khoản xin ta hãy cứu ngài ra."

Lúc này Sư Thanh Huyền mới thật sự hoảng hốt: "Ngươi nói gì?"

"Không cần hoảng loạn, ta đã bày trận rồi, gã sẽ không nghe được gì đâu."

"Ngươi biết hết mọi chuyện?"

"Không đến mức biết hết, nhưng ta biết đủ những điều cần biết."

Hắn quay đầu lại: "Ta đến để cứu ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro