Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cá Thích Ăn Bám

Mắt thấy thân ảnh thiếu niên nhanh chóng bị tầng tầng quang mang bao phủ, rất nhiều người không khỏi hồi hộp mà nắm chặt bàn tay.

Ở trong mắt bọn họ, đám phù chú như cấu thành một nhà giam kín kẽ, nửa khe hở cũng không tìm ra.

Tràng diện này đủ để cả Trúc Cơ đại viên mãn cũng phải chịu thua, càng không nói đến một tiểu kiếm tu mới Trúc Cơ tầng sáu?

Thiên chi đạo tổn hữu dư bổ bất túc*. Cố Tịch Từ tu vi kém Cố Tịch Ca, hắn liền mượn dùng pháp bảo phù chú, miễn cượng kéo gần khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ.

*Tức là thừa thì bớt đi, thiếu thì thêm vào, tạo thành sự vừa đủ.

Thiếu niên kiếm tu lần này thực sự khinh địch, thế nhưng lại để địch nhân đoạt mất tiên cơ, thật sự không khôn ngoan.

Không ít tu sĩ lắc đầu thở dài, phảng phất bọn họ đã thấy được Cố Tịch Ca sẽ thua thảm ra sao.

Mắt thấy mấy chục đạo quang mang chỉ trong nháy mắt thôi sẽ rơi xuống, Cố Tịch Ca lại khép đôi mắt lại, đồng thời còn phong tỏa cả thần thức.

Kiếm ở trong lòng, một khắc hắn rút kiếm kia, vô câu vô thúc* cũng không sợ hãi.

*Không gò bó, hạn chế, không bị thúc, bị giục

"Kiếm Cực, Quang Ẩn, Phong Lẫm, vạn vật toàn ngăn!"

Cố Tịch Ca bỗng nhiên mở mắt, Chiếu Ảnh trong tay đã không còn là một trường kiếm ba thước nữa, mà như một Giao Long* đang rống giận. Giao Long kia bay vọt vào không trung, vỏ kiếm nho nhỏ rốt cuộc không thể nó trói buộc được nữa.

*Giao Long, hay còn gọi là Thuồng Luồng là thủy quái hay quái vật dữ ở nước thuộc lớp bò sát

Kiếm khí thực sự rất sắc nhọn, tầng mây đen mỏng che đậy không trung vì đạo kiếm quang này, trong phút chốc một lần nữa sáng sủa trở lại.

Kiếm tâm sáng choang, tràng đỗ cửu tiêu. Tu đạo cũng là tu tâm, chỉ có tâm tồn chí lớn, mới có thể tu đến trường sinh.

Tu sĩ Nguyên Anh trên vân đài cao cao gật gật đầu, tỏ ý tán thưởng Cố Tịch Ca có một viên hướng đạo chi tâm.

Đạo kiếm quang kia bỗng nhiên phân làm bốn, từ trời cao đáp xuống, trong phút chốc liền cùng mấy chục đạo quang mang va chạm.

Tiếng gầm rú cùng tiếng gió vút lên như đồng thời, thổi quét mỗi một tấc góc sàn đấu. Từng mảnh ngọc nhỏ vụn bắn ra, đánh vào linh quang hộ thể bao quanh khán đài, kích khởi từng đợt gợn sóng nhè nhẹ.

Rất khó hình dung một khắc kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đại đa số tu sĩ chỉ có thể dựa mắt thường liền không nhìn rõ được thế cục. Thần thức cũng vô dụng, bởi lần va chạm này dẫn tới linh khí dị động, thần thức bọn họ liền như bị kích thích, hơn nửa ngày mới khôi phục lại như cũ.

Chờ lúc sau khi bụi đất tiêu tán, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, mặt sàn làm từvân ngọc tốt nhất, thế nhưng sau vụ nổ vừa rồi mà bị phá huỷ mất một góc.

Lôi đài đủ để chịu tải một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, dư dả ứng phó Cửu Phong Luận Đạo, ai ngờ lại bị huynh đệ hai người này huỷ mất một góc, thật sự không thể coi thường.

"Đại ca quả là chất lượng hơn số lượng, thao tác thực vừa lưu loát vừa xinh đẹp a."

Cố Tịch Từ ở không trung nhàn nhã mà vỗ vỗ tay, "Ta thật không biết, kiếm quang như vậy ngươi còn có thể phát ra được mấy đạo?"

Lời còn chưa dứt, tay áo vung lên, lại là mấy chục đạo quang mang loé sáng.

Toàn trường ồ lên.

Bọn họ vốn tưởng rằng một màn vừa rồi liền tính là xong, ai ngờ Cố Tịch Từ thế nhưng còn có lần thứ hai. Hắn cao cao tại thượng dĩ dật đãi lao*, chỉ cần thúc giục phù chú, là có thể khiến đại ca này của hắn bị ép đến mặt xám mày tro.

*Lấy lực lượng tại chỗ sung sức để đánh thắng quân địch từ xa đến, đương lúc mệt mỏi

Này đâu chỉ là ném phù chú, rõ ràng là ném linh thạch đó!

Mặc dù Cố Tịch Ca là Vô Thượng Kiếm Thể, linh khí trong mạch vẫn là hữu hạn, đạo kiếm khí vừa rồi hẳn cũng đã tiêu hao phần lớn linh khí của hắn rồi.

Xem ra vị ca ca đã đạt Trúc Cơ tầng sáu này, lại phải chịu thua trên tay đệ đệ mới chỉTrúc Cơ tầng hai, cũng là ý trời khó dò.

Có tu sĩ lắc lắc đầu. Trong tâm tưởng của họ, Cố Tịch Ca đã thua.

Nguyên Đạo Nhiễm lúc này đang dùng thần thức chăm chú nhìn tình hình giữa sân. Trận thứ hai đối phương là người đồng tông, tu sĩ kia không nói hai lời liền trực tiếp nhận thua, hắn liền có cơ hội bàng quan xem trận huynh đệ quyết đấu này.

Tô Thư thế nhưng không thả Vân Phù Thiên Cung ra, trái lại hạ mình ngồi nơi vị trí bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn lại cùng nữ tu Trúc Cơ bình thường không khác nhau là mấy.

Ở đây Luyện Hư Chân Quân chỉ có một mình nàng, lại thêm hung danh hiển hách, xungquanh mười trượng liền nửa bóng người cũng không có.

"Đồ nhi ngươi cảm thấy, hai người này ai sẽ thắng?"

"Tất nhiên là Cố Tịch Ca."

Nguyên Đạo Nhiễm đáp đến chắc chắn, "Hắn tu vi so Cố Tịch Từ ước chừng cao hơn bốn tầng, lúc này lâm vào hoàn cảnh xấu, cũng chỉ là vì hắn muốn xem thử Cố Tịch Từsẽ giở thủ đoạn gì mà thôi."

"Hắn tự nhiên sẽ thắng." Tô Thư khảy khảy móng tay đỏ au, ôn nhu nói, "Chỉ là sẽ không thắng đến nhẹ nhàng như vậy."

Nguyên Đạo Nhiễm không khỏi ghé mắt, hắn hoàn toàn không nghĩ ra, lời kia của sư tôn là có ý tứ gì.

Trong sân thiếu niên kiếm tu chỉ lẳng lặng đứng đó, đến lông mi cũng không động, đợi khi loạt hàn mang đầu tiên đã tiến sát mặt đất, hắn chợt hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng, bay thẳng lên trời.

Có người kinh ngạc mà a một tiếng, người xung quanh liền sôi nổi ghé mắt, đảo làm người nọ thoáng cái đỏ bừng cả mặt. Hắn vừa mới nhớ ra, Trúc Cơ kiếm tu cũng có thể khống chế kiếm quang, việc này nửa điểm cũng không hiếm lạ.

Cố Tịch Ca lần này tránh chiêu vừa xinh đẹp lại tinh chuẩn, vừa vặn tránh đi lúc phù chúđánh tới, tu sĩ xung quanh không khỏi đồng thời reo hò.

Ai ngờ mấy chục đạo quang mang kia thế mà bất ngờ cưỡng chế mà ngừng thế đi,quay ngoắt lại, phảng phất mọc ra một đôi mắt đuổi theo sát phía sau Cố Tịch Ca, mộtchút cũng không có ý từ bỏ. Bên trong mảng quang mang sáng lạng đó, lại có một tia huyền quang* thập phần không hoà hợp. Nó ở ngay phía trước đầu ngọn gió, run rẩygầy yếu đến mức tựa như chỉ cần thổi một hơi liền sẽ tan biến.

*Ðen, sắc đen mà không có màu mỡ gọi là huyền. Huyền quang ý chỉ tia sáng màu đen.

Trừ bỏ thần thức cực kỳ nhạy bén của Nguyên Anh tu sĩ trở lên, không một ai chú ý tới mảnh huyền quang kia.

Tô Thư hơi hơi gật đầu. Thủ pháp thao túng phù chú, tuy vẫn còn vài phần non nớt, lại thiên mã hành không* thập phần linh khí, cũng xem là hạt giống tốt hiếm có.

*Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp

"Đại ca nếu cho rằng ta chỉ biết ném phù chú, thì thật đúng là đã coi thường ta rồi." Cố Tịch Từ thản nhiên nói, "Nghĩ đến đại ca căn bản khinh thường hỏi thăm ta tu hành loại công pháp gì, cũng xem như ta chiếm được tiện nghi rồi."

Cố Tịch Từ chính sắc* nói: "Ta là phù tu, lấy phù vi ngôn. Không chỉ riêng chế phù, màcòn có thể điều khiển phù chú đối địch. Như vậy phù chú mà ta có thể tạo ra là vô cùng tận, ngươi như thế nào ứng đối?"

*Vẻ mặt nghiêm trang

"Sư tôn không dạy ngươi, lúc đang đấu pháp không nói lời vô nghĩa sao?" Cố Tịch Ca chỉ nói một câu, kiếm quang chợt nhanh hơn vài phần, không tránh không né mà trực tiếp đi về phía Cố Tịch Từ.

Ứng đối này có thể nói là xảo diệu cực kỳ, đến lúc Cố Tịch Ca có thể tự khống chế kiếm quang liền như diều gặp gió tránh đi công kích, cho dù Cố Tịch Từ có tuyệt phẩm pháp khí hộ thể, cũng sẽ phải chịu thiệt lớn.

"Tới tốt!"

Cố Tịch Từ không hoảng hốt, ngược lại mỉm cười, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hướng lên không trung, hô lớn: "Nam Minh Ly Hỏa, mở!"

Phảng phất như không trung bị chọc thành một cái lỗ, thứ đang rơi xuống như mưa lạikhông phải mưa, mà là lửa. Ngọn lửa nở rộ như một đoá hồng liên*, yêu dị khoe sắc với trời cao phía trên, không chút tiếng động đem thiếu niên kiếm tu vây bên trong nó.

*Hoa sen đỏ

Trận địa mỹ lệ mà nóng bỏng này, đủ để khiến cho bất kì tu sĩ Trúc Cơ bỏ mạng.

Cố Tịch Từ nhìn chăm chú Cố Tịch Ca đang bị ngọn lửa hừng hực bao quanh, cho đến khi không còn nhìn thấy được thân ảnh nữa . Hắn biết rất rõ, đại ca tu vi cao siêu, nếu hắn dùng thủ đoạn bình thường ứng đối, đã định trước sẽ rất khó thủ thắng, như vậy chỉ còn cách dùng diệu kế.

Hắn đã nhiều ngày không ngừng suy đoán chiến cuộc, đem mỗi một loại phương pháp ứng đối Cố Tịch Ca đều nghĩ đến rõ ràng. Mà đấu pháp của Cố Tịch Ca, vẫn chưa vượtngoài dự liệu của hắn.

Trước tiên thả ra bốn đạo phù chú. Chỉ chờ Cố Tịch Ca khống chế kiếm quang tiến lạigần, liền sẽ cho nổ tung ngay bốn tấm Nam Minh Ly Hỏa phù này, hiểm trung thủ thắng.

Chợt có thanh âm từ bên trong hồng liên hỏa diễm truyền ra, mỗi một câu một từ đều kiên định lưu loát khiến người không thể bỏ qua.

"Quang Hiện, Xuất Ảnh, thủ chiến cách trở, thiên địa hỏa tẫn!"

Cố Tịch Từ kinh hãi đến không khép miệng được.

Vận mệnh chú định* giống như một con bàn tay khổng lồ vô hình, dễ như bỡn mà dập tắt đi ngọn hồng liên trước mắt, thoáng như đang nắm một nắm cát mịn, nhẹ nhàng bâng quơ không hao phí chút sức lực nào.

*Vận mệnh sắp đặt

Mới vừa rồi không trung còn đang bị ngọn lửa chước hồng* bao phủ hơn phân nửa, lúcnày liền khôi phục lại nguyên trạng trong suốt lam nhạt của nó.

*Rực đỏ

Mà người hắn tâm tâm niệm niệm muốn giết chết, đang êm đẹp đạp trên kiếm quang,đến một cọng lông tóc cũng không bị rối loạn.

Cố Tịch Ca cũng không nhìn hắn cái nào. Hắn chỉ thoáng khuất khuất ngón tay, liền cómột luồng hạo nhiên cự lực* đè ép hắn, bóp nát thanh quang hộ thể* quanh thân hắn, đẩy hắn hung hăng ngã trên mặt đất.

*Hiểu nôm na là một lực rất to lớn, không ngăn trở được.

*Vòng sáng bảo vệ

Cứ như vậy ngược gió mà đến, nhanh như cắt vọt tới.

Cố Tịch Từ gắt gao cắn chặt môi dưới, trong lòng đã minh bạch rõ ràng.

Kiếm trận, chắc chắn chỉ có thể là kiếm trận mới có được uy lực như vậy! Cố Tịch Ca sở dĩ ban đầu thả ra kiếm quang đánh nát phù chú, chính là để bày trận.

Vốn Vạn Diễn kiếm tu trước Kim Đan kỳ kết trận rất chậm, song một khi kiếm trận được kết thành, tu sĩ bình thường tuyệt nhiên không phải đối thủ của Vạn Diễn kiếm tu.

Đại ca của hắn lần này thực tốt, quá tốt! Mệt hắn còn tưởng rằng người nọ trúng kế, ai ngờ nguyên lai từ đầu đến cuối, người ngốc lại chỉ có mình hắn!

Cố Tịch Từ lần ngã này thực sự rơi không nhẹ, mặt xám mày tro ngồi ở mép lôi đài, ánh mắt trước kia luôn trầm tĩnh loé lên quang mang nóng cháy.

Cùng lúc đó, Cố Tịch Ca lại tư thái thong dong mà kề xuống kiếm quang, tiêu sái thanh dật như bạch hạc.

Không ít nữ tu bị khí độ thản nhiên đó mê hoặc, cầm lòng không đậu mà ném khăn tay cùng túi thơm xuống đài, cũng có người vì hắn mà ra sức vỗ tay.

Nhìn trận thế này, ai có thể nghĩ đây chính là cái người bị coi là phế vật Tiên Khiếu không thông mười năm trước?

Cố Tịch Từ cúi đầu, trong lòng ùn ùn từng dòng ác ý lướt qua không dứt, muốn dằn xuống cũng không thể được. Hắn bỗng ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Ngươi tạm thời thắng, ta sẽ chờ, xem ngươi có thể kiêu ngạo được đến bao lâu!"

"Không nhọc nhị đệ lo lắng." Thiếu niên kiếm tu chỉ để lại một câu, liền quay người rời đi.

Cố Tịch Ca người tuy đi rồi, tiếng ồn ào bên ngoài lại một đợt lớn hơn một đợt. Vô số tu sĩ nhiệt liệt bàn luận về trận huynh đệ quyết đấu vừa rồi, cũng như thiếu niên kiếm tuvừa giành được chiến thắng thật nhẹ nhàng.

Qua một trận chiến này, không còn người nào cho rằng Cố Tịch Ca là một tiểu bạch kiểm chỉ biết dựa vào xem mặt cùng vận khí. Tu vi của hắn đủ để kinh sợ mọi người,mà phương pháp đối địch lại càng thể hiện tâm trí bất phàm.

Nguyên Đạo Nhiễm nghiêng sườn mặt, không chút để ý nói: "Sư tôn, ngươi nói Cố Tịch Ca sẽ không thắng thật dễ dàng, ta nhưng không nhìn ra điểm này."

"Ta nói hắn sẽ không thắng nhẹ nhàng đến vậy, lại không nói có phải hiện tại hay không." Tô Thư cười ngâm ngâm nói, "Vi sư vì ngươi, thật đúng là phí tâm tư thật lớn a."

Tô Thư không thèm để ý biểu tình kinh ngạc của đồ nhi, thong thả ung dung ngắm nhìn móng tay sáng bóng của nàng.

Tia huyền quang kia, mới vừa rồi quả nhiên đã quấn lên phi kiếm của Cố Tịch Ca. Chỉ bằng điểm này, liền không uổng phí đạo phù chú mà nàng cố ý đưa tên đệ tử Bồng Lai Lâu không nên thân kia.

Cố Tịch Ca tu vi cao thì như thế nào, cuối cùng vẫn như cũ phải chết trên tay Nguyên Đạo Nhiễm mà thôi, Tô Thư mỉm cười.

Giao long

Tâm sự nhỏ : Hiện mình đang chuẩn bị thi đại học rồi, chắc chắn một thời gian dài mới đăng lên một chương nhỏ giọt thôi '-' . Với là truyện giờ xưng hô đang bị loạn lắm, ai mình cũng gọi là hắn cả, tại tính edit hết rồi quyết định xưng hô sau, với mấy cái cảnh giới các kiểu nhiều khi gọi khác nhau ấy, mọi người chịu khó đọc nha sau này mình sẽ sửa sau <:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro