sống lại tái hôn lần nữa 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 192: Chương 157: Em nói thật sao?
Vương Tuấn Kỳ cảm thấy như mình bị biến thành tàu lượn siêu tốc vậy, chốc lát bay lên chốc lát lại hạ xuống, khiến anh khó mà thích ứng được.

Vừa rồi em gái phân tích cho anh, anh cũng hiểu ý nghĩ trước kia không đáng tin cậy, tính toán dẹp hết cho rồi, kết quả em gái lại xoay một vòng, nói là muốn cùng anh hợp tác làm ăn.

Mặc dù đầu óc kinh doanh của anh không được tốt, nhưng cũng không đại biểu là anh ngu dốt, em rể anh là thị trưởng thành phố D, anh và em gái của anh cùng nhau làm ăn, muốn kiếm ra tiền cũng không phải khó.

"Tĩnh Kỳ, em nói thật sao?"

"Đúng vậy, nhưng vẫn còn ở giai đoạn kế hoạch, cũng không phải là buôn bán lớn gì, em chỉ định kinh doanh nhỏ nhỏ kiếm chút tiền mua sữa bột cho mấy đứa cháu của anh." Vương Tĩnh Kỳ vuốt ve bụng mình dịu dàng nói.

Vương Tuấn Kỳ cảm động đỏ hốc mắt, anh biết em gái mình đang cố kéo mình lên.

"Em đang mỉa mai anh có phải không, với tài nghệ của anh, muốn làm buôn bán lớn thì có thể làm không nổi, chứ làm ăn quy mô nhỏ đương nhiên là được." Vương Tuấn Kỳ vui mừng cười toét miệng.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng vui mừng của anh cô, trong lòng cũng vui mừng theo, nếu anh trai mình có thể làm được, cô còn vui sướng hơn bất kỳ ai.

"Vậy bây giờ em nói với anh, khi nào anh về nhà thì cùng thương lượng với chị dâu.

Anh cũng biết dự án xây cao ốc chung cư của thành phố đã bắt đầu khởi công rồi, vừa vặn Cẩn Du phụ trách mảng này, có chút quan hệ với nhà đầu tư, biết bọn họ muốn mở siêu thị......"

Vương Tĩnh Kỳ nói đến đây, nhìn ánh mắt tỏa sáng mắt, không khỏi cười một tiếng, nói tiếp: "Mà nói đến siêu thị thì khỏi phải suy nghĩ, với quy mô đó chúng ta không có khả năng theo được."

Ánh mắt tỏa sáng Vương Tuấn Kỳ lập tức ảm đạm xuống.

"Nhưng chúng ta có thể nghĩ đến những thứ có liên quan đến siêu thị."

"Cái gì?" Vương Tuấn Kỳ không hiểu ý cô.

"Ý em là, ở phía trước siêu thị thuê bốn căn nhà, sau đó dỡ bỏ, rồi làm lại thành một khu soft playground cỡ lớn." Đây chính là dự định của Vương Tĩnh Kỳ.

Kiếp trước cô đã nhìn thấy rất nhiều soft playground, đúng ra là cô đứng bên ngoài mấy tòa lâu đài hơi đó nhìn bọn trẻ ở trong chơi đùa, cho nên cô cũng biết, chỉ bằng mấy thứ làm bằng nhựa plastic kia có thể mang về khoản lợi nhuận kếch xù.

"Soft playground là cái gì?" Vương Tuấn Kỳ không hiểu.

Lúc này thành phố D còn chưa có chính thức làm loại hình kinh doanh soft playground, hơn nữa Vương Tuấn Kỳ không có con nhỏ, lại không thích đi dạo xung quanh, nên đương nhiên là không biết mấy đứa trẻ chơi cái gì.

"Soft playground là một mô hình bao gồm các khối hình học gắn kết với nhau tạo thành một khối kiến trúc đồng nhất, với các trò chơi vận động, rèn luyện sức khỏe, rèn luyện tính nhạy bén và sự lanh lợi dành cho trẻ em, nói đơn giản chính là một loại hình vui chơi mới, tổng hợp tất cả các trò chơi vào trong một khu vui chơi thiếu nhi." Vương Tĩnh Kỳ giải thích cho anh soft playground là cái gì.

Nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn hoàn toàn mờ mịt của Vương Tuấn Kỳ, cô phải tìm thêm ví dụ khác gần gũi với cuộc sống: "Ở trước quảng trường nhà mẹ có một cái lâu đài hơi rất lớn anh thấy không?"

Vương Tuấn Kỳ gật đầu, cái thổi hơi gì đó anh đã thấy qua, chính là một kiểu trò chơi lừa gạt người. Không biết vì sao lại có nhiều đứa trẻ tình nguyện tốn tiền chơi cái trò đó.

"Soft playground cũng không khác gì cái đó lắm, chỉ là lớn hơn một chút, dùng chất liệu là nhựa plastic, nhưng về chức năng thì giống nhau, đều để cho trẻ em chơi."

"Tĩnh Kỳ, thuê nhà ở đó cũng không rẻ, nếu chúng ta mở cái soft playground như em nói ở đó, có thể kiếm tiền không?" Vương Tuấn Kỳ do dự, anh nghĩ, Tĩnh Kỳ nói muốn mướn bốn căn nhà, đó là một số tiền lớn, rồi cho con nít vào chơi như vậy, liệu có kiếm về được đủ tiền vốn hay không?

"Anh, em cảm thấy chắc chắn là có thể kiếm tiền được. Em đã suy nghĩ rồi, nếu chúng ta đầu tư, chỉ có tiền mướn nhà là tốn kém nhất thôi. Nhờ em rể anh nói chuyện với người ta, đoán chừng có thể tiết kiệm được không ít, sau đó là mua dụng cụ để làm soft playground, chỉ cần phải đầu tư mỗi những thứ đó thôi, cũng không tính là quá đắt, nếu chúng ta mà làm được, về sau đảm bảo có lời. Hơn nữa mở cái này cũng không cần dùng tới nhiều người, chỉ cần một người ở bên ngoài trông cửa thu tiền là được, cái này anh và chị dâu cũng có thể làm......" Vương Tĩnh Kỳ dự tính.

Kiếp trước mô hình soft playground cho trẻ em tại Trung Quốc mang lại nguồn lợi nhuận không lồ cho nhà nước chỉ sau Mĩ, được xem như thị trường kinh doanh lớn nhất nhì thế giới, đó cũng chính là lý do vì sao việc kinh doanh soft playground tại Trung Quốc chỉ cần chạm tay là bỏng như vậy, mà bên cạnh đó cũng bao gồm rất nhiều nguyên nhân khác tạo thành.

Đầu tiên là quan niệm truyền thống giáo dục con cái của người Trung Quốc, bậc cha mẹ rất coi trọng "hoàng tử nhỏ" và "công chúa nhỏ" trong gia đình, nên người ta chú trọng tới các dịch vụ dành cho trẻ em.

Hơn nữa, vị trí Vương Tĩnh Kỳ lựa chọn rất đắt địa, ngay trước cửa siêu thị.

Cô có thể tưởng tượng lúc siêu thị khai trương, dòng người nhốn nháo, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái đi dạo, nếu bọn họ chỉ cần tiêu ít tiền là có thể đưa con vào đó có người trông chừng, mà con họ lại còn được chơi rất vui vẻ, cô tin tưởng, rất nhiều phụ huynh cũng sẽ nguyện ý.

Vương Tĩnh Kỳ huyên thuyên dài dòng nói rất nhiều với Vương Tuấn Kỳ, Vương Tuấn Kỳ nghe cũng hiểu, hứng thú gật đầu, Vương Tĩnh Kỳ vừa nói xong, anh liền vỗ đùi nói: "Được, anh OK rồi." Mặc dù anh cũng còn chưa hiểu em gái nói cái soft playground đó rốt cuộc là cái đồ chơi gì, nhưng anh cảm thấy chỉ cần làm theo lời em gái, khẳng định là đúng.

Vương Tĩnh Kỳ chợt im lặng, có chút chần chờ nói: "Anh cả, anh vẫn nên về nhà thương lượng cùng chị dâu trước rồi quyết định."

"Không cần, cái này trên căn bản chính là bỏ tiền đầu tư kinh doanh, chị dâu em làm sao có thể có ý kiến." Vương Tuấn Kỳ vung tay lên quyết định.

Vương Tĩnh Kỳ không cho là đúng, với tính tình đó của chị dâu, thật không biết chị ta sẽ nghĩ sao.

"Chuyện này em cũng không gấp, bây giờ hạng mục tài chính còn chưa làm xong, thế nào cũng phải sang năm mới hoàn tất bàn giao công trình, lúc đó chúng ta mới bắt đầu làm việc, chờ đến khi chính thức khai trương cũng phải mùa hè năm sau, bây giờ anh và chị dâu có thể suy nghĩ thật kỹ."

"Ừ, được, vậy bây giờ anh tiếp tục đi làm, chờ khi nào em mướn được mặt bằng rồi, anh sẽ nghỉ việc." Vương Tuấn Kỳ đã quyết định cùng nhau làm ăn với Tĩnh Kỳ, cho nên phải lên kế hoạch cho hợp lý.

"Tĩnh Kỳ, vậy chuyện ba và chị dâu em......" Chuyện chính nói xong rồi, bây giờ đến vấn đề hồi nãy.

"Ừ, vừa vặn." Vương Tĩnh Kỳ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Cẩn Du.

Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, Chu Cẩn Du vừa nhận điện thoại đã lo hỏi thăm: "Nói chuyện với anh em xong chưa? Có mệt không, sức khỏe không sao chứ?"

Bụng vợ anh bây giờ đã hơn bảy tháng rồi, cái bụng kia lớn đến nỗi anh nhìn còn thấy hết hồn, nhưng cũng không thể cứ nhốt cô ở nhà, anh chỉ có thể chú ý đến cô nhiều hơn.

"Em không sao, trong người vẫn bình thường. Em mới vừa nói chuyện xong với anh cả, chuyện bên đó xử lý thế nào rồi?" Vương Tĩnh Kỳ đỡ cái bụng bự của mình, sức khỏe của cô cô hiểu rất rõ, nếu không cô cũng sẽ không ra ngoài đi lung tung làm gì. Đối với cô mà nói, đứa bé quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

"Tình hình ở đồn cảnh sát cũng tạm ổn, ba và chị dâu phải bị giáo dục." Chu Cẩn Du nói tương đối uyển chuyển.

Anh đã sớm dàn xếp lực lượng ở đồn cảnh sát rồi, đối với cảnh sát mà nói, chỉ cần bọn họ muốn, không có người nào bị giáo dục rồi mà không đàng hoàng.

Đối với ba Vương và chị dâu, bọn họ cũng không phải tốn quá nhiều công sức, chỉ là cho một cảnh sát có thâm niên giảng đạo cho hai người họ, sau đó lại cho một tù nhân hăm dọa răn đe qua một lần. Cuối cùng hai người họ cũng biết sợ, không dám lên mặt nữa.

Đương nhiên, những thông tin này đều là từ đồn cảnh sát đưa đến đây.

"Vậy bây giờ chúng ta có thể đến đồn cảnh sát bảo lãnh bọn họ về chưa?" Vương Tĩnh Kỳ hỏi.

"Được, em chờ một chút, anh kêu thư ký Lý tới đón hai anh em." Chu Cẩn Du vẫn không yên lòng để vợ tự đi.

Hai anh em Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở quán cà phê đợi khoảng hơn mười phút, liền nhận được điện thoại của thư ký Lý.

Hai anh em đứng dậy, động tác giống nhau, cầm ly nước còn dư lên uống một hơi cạn sạch, đồ uống đắt tiền như vậy, không thể lãng phí.

Đến đồn cảnh sát, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi ngoài tưởng tượng.

Thư ký Lý giúp hai người làm thủ tục bảo lãnh. Mấy cảnh sát sắc mặt không tốt đưa ba Vương và Triệu Bình từ một cái phòng nhỏ ra ngoài, một người cảnh sát ở đứng bên cạnh nói lớn đến nỗi đứng ngoài cửa cũng có thể nghe: "Thị trưởng thì sao, hoàng tử có phạm pháp thì cũng phải chịu tội như dân thường thôi, chẳng lẽ vì là người thân với nhau, nên được quyền coi rẻ vương pháp hay sao, hừ, lần này là vi phạm lần đầu, nếu còn có lần sau, không cần biết anh ta là ai, tôi cũng sẽ bắt trở lại, ông đây không có sợ người nào hết." Anh ta nói xong, còn hung dữ trợn mắt nhìn ba Vương và Triệu Bình.

Ba Vương cũng không còn thái độ lớn lối nữa, rúc vai, sợ hãi cúi đầu, giống như ông già. Còn Triệu Bình cái mặt cũng không dám để lộ, trốn sau lưng ba Vương. Vốn là nhìn thấy có người nhà tới đón, chị ta định lên mặt ra oai một chút, kết quả nghe người cảnh sát nói như vậy, cũng liền ỉu xìu không dám động đậy một cái.

Thư ký Lý không có thái độ gì, chỉ nở nụ cười với mấy vị cảnh sát, gật đầu chào hỏi, rốt cuộc cũng làm thủ tục xong xuôi, lúc này mới dẫn bọn họ ra bên ngoài.

Đang đi anh ta nháy mắt với Vương Tĩnh Kỳ, sau đó đi vòng vào trong.

"Hôm nay thật là cám ơn các anh nhiều, hôm nào có dịp tôi xin mời mọi người ăn bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn, các anh phải nể mặt tôi đó nha!" Lý Việt khách khí với mấy vị cảnh sát vừa nãy. Anh ta vòng trở lại chính là vì ngỏ ý cảm ơn, những lời này thị trưởng khó mà nói, chỉ có thể để người thư ký như anh ta này nói thay.

Vị cảnh sát lúc nãy còn càu nhàu không còn dáng vẻ hung thần ác sát nữa, mà nịnh hót cười nói: "Thư ký Lý nói gì kỳ vậy, chút chuyện nhỏ như vậy mà mấy anh em chúng tôi còn đòi tiền công sao? Được giúp đỡ cho cấp trên, chúng tôi còn mừng nữa là."

"Ha ha, không thể nói như vậy, chúng ta đều phải đi làm, chuyện của tôi lại phải nhờ các anh làm giùm, trong lòng tôi rất là băn khoăn!" Lý Việt giả bộ khó xử, nhưng trong lòng cảm thấy mình thật đáng thương.

Đây chính là số phận của người thư ký, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải biết hy sinh vì cấp trên của mình.

"Thư ký Lý cũng đừng nói như vậy, chuyện của cậu chính là chuyện của chúng tôi, cậu khách khí như vậy chính là không xem chúng tôi là anh em đó." Một câu này là đủ.

"Được, vậy tôi không nói nhiều nữa, tối hôm nay tôi sẽ dành ra thời gian, mấy anh em chúng ta họp gặp." Lý Việt phóng khoáng nói.

"Ừ, được, mấy anh em chúng tôi sẽ nhịn đói chờ thư ký Lý, ha ha."

Lý Việt hàn huyên một lát với mấy người ở đồn cảnh sát, sau đó mới quay lại trên xe, lái xe đưa bọn họ trở về nhà họ Vương.

Chương 193: Chương 158: Cô đừng có mơ
Mấy người về đến nhà, vừa bước vào cửa, Triệu Bình vốn là đang giả bộ ngoan ngoãn lại bắt đầu tươi tỉnh trở lại.

"Trời ơi, đồn cảnh sát đúng là không phải chỗ dành cho người ở, mẹ không biết đâu, bọn họ không có tính người gì hết, cái bụng con cũng lớn như vậy, mà bọn họ để con ngồi trên cái ghế lạnh ngắt, ngay cả chỗ để dựa lưng cũng không có, con cứ như vậy mà ngồi cả buổi chiều luôn đó!" Triệu Bình vừa vào nhà liền ngồi liệt trên ghế sofa, to giọng oán trách với Mẹ Vương.

"Đáng đời, ai kêu em được nước làm tới, không có việc gì đứng trước cửa phủ thị chính mắng chửi làm gì, nếu con anh mà gặp chuyện gì không hay xảy ra, em chờ xem anh xử lý em thế nào." Vương Tuấn Kỳ tức giận nói.

Kể từ khi Triệu Bình mang thai, cả gia đình nhà họ Vương có thể nói là nâng niu chị ta hết mực, mỗi lần gây ra chuyện gì, mọi người đều nghĩ chắc do chị ta mang thai nên nóng tính, không có ai chấp nhặt với chị ta, nào ngờ lại dung túng chị ta quá mức mới thành ra bây giờ.

"Vương Tuấn Kỳ, anh nói nhảm cái gì, tôi được nước làm tới sao, tôi được nước làm tới cái gì đâu, tôi làm vậy là vì ai, vì bản thân tôi sao?" Triệu Bình vừa nói vừa ưỡn bụng lên, ý nói chị ta đều là vì nhà họ Vương của anh nên mới làm vậy: "Hơn nữa, đây là chuyện riêng của tôi à, ba anh cũng ủng hộ đó. Tối hôm qua anh cũng có nói gì đâu."

Người đàn ông Vương Tuấn Kỳ vô dụng này, tối hôm qua cũng biết hôm nay tôi định làm cái gì, lúc đó không ngăn cản, bây giờ lại mắng tôi, hừ, cũng chỉ biết tìm tôi để trút giận thôi.

"Em còn không biết xấu hổ, anh không nói nhưng cũng không có nghĩa là anh tán thành cách làm của em, hơn nữa, tối hôm qua nếu anh kêu em đừng đi, vậy em có chịu ở nhà hay không? Anh hỏi em cái chủ ý này là của ai nghĩ ra?"

Mặc dù tính khí người nhà họ Vương không được tốt, nhưng cũng không ai có tâm cơ xấu, những chuyện này đều là do người nhà Triệu Bình xúi giục.

"Cái gì, cái gì mà chủ ý của ai. Không phải là mọi người cùng nhau nghĩ sao?" Triệu Bình có chút chột dạ.

"Mọi người? Mọi người là ai đâu? Hôm nay sao không gặp anh cả chị dâu của em, bình thường thấy ăn nói mạnh dạn lắm mà, vậy mà đến lúc gặp chuyện thì không thấy tăm hơi đâu hết." Vương Tuấn Kỳ căm thù đến tận xương tủy cả gia đình nhà anh vợ. Vốn là hai nhà không có qua lại gì với nhau, ai biết nửa năm nay, anh vợ lại làm như thân thiết với em gái lắm.

"Anh nói bậy cái gì, anh cả tôi họ Triệu chứ có phải họ Vương đâu, chuyện nhà họ Vương anh ta nhúng tay vào làm cái gì." Triệu Bình không vui.

"Anh ta còn biết anh ta họ Triệu sao, vậy dạo này anh ta hay qua lại với em để làm gì?"

"Vương Tuấn Kỳ anh có ý gì, tôi với anh cả tôi là anh em ruột......"

"Được rồi, được rồi các con, bớt giận một chút, đừng cãi nhau nữa."

Thấy hai người sắp cãi nhau to, mẹ Vương vội vàng hoà giải, la con trai mình mấy câu: "Tuấn kỳ, bụng Tiểu Bình cũng lớn lắm rồi, con còn to tiếng với nó làm gì, nhường một bước cho êm chuyện."

Bà la con mình xong, quay đầu nói với con dâu: "Bữa nay cực khổ rồi, mẹ nấu cơm rồi đó, mau đi ăn cơm đi, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe."

Cứ như vậy, Vương Tuấn Kỳ mới tỏ ra nam tử hán được một chút, cũng bị dẹp qua một bên. Nhìn gương mặt như con gà mẹ chiến thắng của vợ, trong lòng anh bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ một chút vẫn là làm theo.

Trên bàn cơm, ba Vương đã bắt đầu ăn.

Thấy con trai và con dâu đã cãi nhau xong, ông bưng ly rượu lên "sụt suỵt" uống một hơi cạn sạch. Sau đó lại mở chai rượu rót một ly đầy cho mình, chỉ có tự rót tự uống như vậy mới có thể trấn an cảm giác bị dày vò cả một buổi chiều của ông.

Bốn người rốt cuộc cũng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Triệu Bình ăn vài miếng, nhìn nét mặt của những người khác, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hỏi: "Ba, chuyện của chúng ta thế nào bây giờ, tiếp tục kéo dài sao?"

Nói thật chị ta cũng không cam lòng, vốn là bọn họ cũng không có tiền, có sống nghèo khổ cũng được, do số phận thôi, nhưng bây giờ thì khác rồi, thị trưởng thành phố D là người thân thích của chị ta, nếu bọn họ còn không chịu ra tay làm cái gì mà cứ tiếp tục sống cuộc sống cực khổ, vậy thì đúng là quá ngu ngốc.

Ba Vương liếc chị ta một cái: "Không kéo dài thì sao, cũng bị nhốt cả buổi chiều rồi."

"Ba, con cảm thấy dường như bọn họ cố ý, chỉ là muốn hù dọa chúng ta thôi, nhất định là như vậy." Triệu Bình càng nói càng cảm thấy mình nói rất đúng: "Chúng ta chỉ cần làm vậy thêm mấy lần nữa, Tĩnh Kỳ cũng sẽ không chịu nổi đâu."

Vương Tuấn Kỳ nghe vợ mình chưa biết sợ, còn muốn gây sự, vội quát lên: "Em còn chưa chịu yên nữa sao!"

Triệu Bình bị anh quát giật mình, đưa tay đỡ ngực, hết hồn lẩm bẩm: "Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết."

Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chị ta liền nhéo lên tay Vương Tuấn Kỳ: "Cái đồ quỷ này, anh nói chuyện đàng hoàng không được sao, nhất định muốn dọa người ta sợ chết mới được à, lỡ dọa con anh sợ thì biết làm sao đây!"

Vương Tuấn Kỳ nhẫn nhịn, giọng nói bình tĩnh lại: "Em còn biết sợ à, hôm nay vì sao phải vào đồn cảnh sát còn nhớ không. Anh phải vứt hết thể diện đi tìm Tĩnh Kỳ, có em rể chào hỏi trước với người ta, cho nên em mới được thả ra. Nếu mà em còn tính kế với Tĩnh Kỳ nữa, vậy lần sau em tự đi mà tìm người ta để năn nỉ đi, anh không còn mặt mũi nào nữa đâu."

"Anh đừng có đổ thừa hết cho tôi, anh xem tôi là cái gì, em gái anh bây giờ hất mặt lên trời rồi, nó có còn coi tôi là chị dâu sao? Không phải nó chỉ giúp đỡ chỉ vì ba cũng bị bắt trong đồn cảnh sát thôi sao, hai vợ chồng Vương Tĩnh Kỳ nếu mà thật có thể mặc kệ, vậy cũng mất hết tính người rồi." Triệu Bình lơ đễnh bĩu môi, trong nội tâm chị ta không có một chút cảm kích em chồng, em chồng cứu ba ruột, xong rồi nhân tiện cứu chị ta luôn thôi.

"Vậy em cứ tiếp tục gây chuyện, thích làm cái gì thì làm đi! Dù sao anh cũng mặc kệ chuyện của em, sau này có chuyện cũng đừng tìm tới anh, anh không có giúp nổi." Vương Tuấn Kỳ thật sự tức giận, vợ anh vốn là đâu có như vậy, sao bây giờ lại trở nên không biết lý lẽ vậy chứ.

Triệu Bình gào một tiếng ném đôi đũa trong tay, khóc lóc: "Anh thật là không có lương tâm, tôi làm vậy là vì cái gì, anh không muốn tôi được sống tốt có phải không? Anh nhìn lại mình xem anh có điều kiện gì, trước kia tôi với anh có ăn trấu nuốt cải tôi cũng chịu, nhưng bây giờ anh cũng sắp có con rồi, anh không biết suy tính cho con trai anh, vậy tự tôi tìm cách anh còn nói tôi cái gì, cuộc sống này thật là không công bằng mà, tôi sống không nổi!"

"Coi như cô là vì cái nhà này, cô cũng phải nhìn xem điều kiện gia đình chúng ta như thế nào đi chứ, giống như cô nói đó, tôi có cái gì? Cái gì cũng không có, vậy lấy cái gì mà đi thầu công trình, thực tế một chút đi có được không." Vương Tuấn Kỳ tức giận cũng ném đôi đũa.

"Làm sao mà không có gì được. Em rể anh là thị trưởng thành phố, cái này gọi là không có cái gì sao?" Triệu Bình trợn tròn mắt nhìn Vương Tuấn Kỳ.

"Bớt tranh cãi một tí đi, nghỉ chút ăn bữa cơm cho xong." Mẹ Vương ở bên cạnh phí công khuyên giải.

Nhưng hai người đang gây gổ cũng không thèm nghe.

"Được, coi như cô nói đúng, coi như tôi cũng có quen biết đi, nhưng mới có quen biết thôi thì chưa đủ, cần phải có tiền đầu tư nữa, cô có không?" Vương Tuấn Kỳ hỏi.

"Tôi không có, nhưng nhà em chồng nhất định là có. Em rể anh là thị trưởng lớn, có thể kiếm được chút tiền kia. Nếu bọn họ thật sự nghĩ muốn giúp chúng ta, chắc chắn sẽ cho chúng ta mượn." Triệu Bình tỏ vẻ đương nhiên.

"Ha ha ha. Cô tính hay ghê, em gái tôi tìm dự án cho cô làm, còn phải bỏ tiền ra nữa sao? Nếu dễ dàng như cô nói, vậy bọn họ tự làm luôn không phải tốt hơn sao, cần gì phải đưa cho cô." Vương Tuấn Kỳ bị chọc giận quá mà cười lên.

"Nó, nó là em gái ruột của anh, thấy anh trai khó khăn, cũng phải nên giúp chứ." Triệu Bình có chút hết lý lẽ.

"Ha ha, em gái ruột, vậy anh cô năm ngoái nhận thầu xe buýt đó, sao không nhớ tới cô là em gái anh ta, sao không nhớ anh ta còn một cô em gái cũng cần kiếm tiền đó. Bây giờ nghe ở đây có chỗ tốt, lại giống như con ruồi bay qua đây mà hưởng ké. Hôm nay tôi nói rõ ràng với cô, anh trai cô đã xem thường tôi như vậy, chuyện của hai anh em cô tôi không xen vào, cũng sẽ không có quyền quản cô, nhưng còn những chuyện khác thì cô đừng có mơ." Vương Tuấn Kỳ cười lạnh.

Cho tới bây giờ Vương Tuấn Kỳ cũng không thích vị anh vợ này, đừng nói đến những chuyện lúc bọn họ mới vừa kết hôn, mới năm ngoái thôi, không biết anh ta quen biết được chỗ nào, mà thầu được hai chiếc xe buýt tuyến số 6 và 303.

Phải biết hầu hết các tuyến xe buýt ở thành phố D đều là do mấy công ty nội bộ nhận thầu. Một chiếc xe bình thường chạy một năm được mười vạn tám vạn là không thành vấn đề, cho nên trên căn bản mỗi lần mở thầu, người ta giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Không biết anh cả của Triệu Bình nhờ vả thế nào lấy được hai chiếc xe, để ở nhà mình chạy một chiếc, còn chiếc kia cho người khác thuê lại với giá cao.

Chuyện này nếu chỉ có bọn họ biết còn không nói, ít nhất là không có ai biết, nhưng anh của Triệu Bình còn muốn ra oai khoe khoang, có một lần hai nhà ngồi ăn cơm chung, anh ta uống chút rượu, liền nói chuyện này ra, cuối cùng còn vỗ vai Vương Tuấn Kỳ nói: "Vốn là muốn để lại cho các em làm, nhưng nghĩ có cho các em thì các em cũng không làm nổi, chỉ có thể cắn răng đưa cho người khác, thiệt tiếc ghê."

Nghe anh ta nói vậy có tức không chứ, không phải là nói nhà bọn họ trả không nổi tiền thuê xe sao. Lúc đó hai vợ chồng Vương Tuấn Kỳ cũng thật không vui, bởi vì bọn họ đều hiểu ý tứ anh của Triệu Bình muốn nói là gì. Sau khi Triệu Bình về nhà còn oán trách nói anh ruột cái gì, nhường lại cho bọn họ làm không được sao, rồi bọn họ sẽ trả tiền thuê xe cho, thân là anh em ruột mà còn sợ bọn họ quỵt tiền à.

"Anh có còn là người không, sao lại nói anh tôi như vậy, tôi chỉ có một người anh ruột thôi đó. Mà không phải anh tôi là vì lo lắng sợ chúng ta không đủ tiền trả, cho nên mới muốn giúp chúng ta thôi sao!"

"Nếu anh ta thật sự muốn giúp chúng ta, vậy phải nhường cho chúng ta mới đúng, tại sao lại đưa cho người khác? Được rồi được rồi, bây giờ nói những chuyện đó cũng vô dụng, hôm nay Tĩnh Kỳ đã nói với tôi, thầu công trình không dễ dàng gì đâu, cô với anh cô đừng mơ tưởng nữa."

Lần này Triệu Bình có chút ngây ngốc: "Sao, sao lại như vậy, không phải chỉ cần em rể anh nói một câu thôi à?"

Sau đó chị ta lại chuyển qua ba chồng: "Ba, ba nói một câu đi, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu lần này mà bỏ lỡ, sau này cháu của ba cũng sẽ phải sống nghèo khổ thôi." Nói xong chị ta vuốt bụng, đứa bé giống như cũng cảm nhận được, trong bụng chị ta đau âm ỉ, nhưng lúc này Triệu Bình cũng không còn tâm trí đâu mà để ý nữa, bây giờ chị ta chỉ một lòng muốn thực hiện được mục tiêu.

Chương 194: Chương 159: Sinh non
Sáng sớm ngày hôm sau, mới vừa ăn sáng xong, Vương Tĩnh Kỳ nhận được điện thoại của anh cả.

"A lô, anh."

"Tĩnh Kỳ, anh thật sự không có biện pháp, chỉ có thể cầu xin em hỗ trợ..... Giọng nói của Vương Tuấn Kỳ có chút nghẹn ngào, giống như đang hết sức khống chế tâm tình của mình.

Một câu này khiến Vương Tĩnh Kỳ hoảng sợ: "Anh à, anh đừng có gấp, từ từ nói, rốt cuộc là sao, ba mẹ đã xảy ra chuyện sao? Hay là chị dâu?"

Nghe Vương Tĩnh Kỳ nói vậy, Chu Cẩn Du đang định đi ra ngoài cũng dừng bước.

"Tĩnh Kỳ, tối hôm qua chị dâu em sinh rồi, bởi vì sinh non, quá trình sinh bị kéo dài khiến đứa bé bị ngạt thở, bác sĩ nói nhất định phải để đứa bé trong lồng kính quan sát thêm vài ngày, anh và chị dâu em tốn hơn một vạn đóng cho bệnh viện rồi, mà chỉ đủ cho một đêm, sáng sớm hôm nay y tá lại tới thúc giục nữa......" Vương Tuấn Kỳ nói xong, giọng nói nghẹn ngào không nên lời.

"Anh, cứ từ từ mà nói, đừng có gấp, em có tiền đây, lát nữa em đưa qua cho anh."

Vương Tuấn Kỳ ở bên kia hít sâu vài hơi, rốt cuộc cũng khống chế được cảm xúc, mang theo giọng mũi nói: "Ừ, anh cám ơn em, nếu không phải vì ba...... Anh cũng không có mặt mũi đâu mà cầu xin em...... Hu hu......"

Nói một câu cuối cùng, Vương Tuấn Kỳ không kiềm chế nổi, khóc hu hu trong điện thoại.

Nghĩ đến tối hôm qua ba cứ như vậy mà hất tay bỏ đi, sáng sớm hôm nay còn ngắt điện thoại của anh, anh cảm thấy như mình đang ở bước đường cùng, ngày hôm qua vợ anh nói cũng không sai, anh chính là người đàn ông vô dụng, ngay cả vợ mình sinh con mà anh cũng không có tiền đóng viện phí.

Lúc này Vương Tĩnh Kỳ mới nhớ, kiếp trước cháu gái cô cũng bị sinh non, cũng nằm trong lồng kính hai ngày, sau đó bởi vì không có tiền nên đưa ra ngoài. Khi đó cô thương đứa bé, không muốn từ bỏ trị liệu, nhưng lại không có tiền, cho nên kể từ đó, cô liền đi theo bác sĩ để học cách chăm sóc chữa trị cho đứa bé, suốt mười tháng liền, hầu như không có ngày nào lơi lỏng việc theo dõi. Mặc dù cuối cùng đứa bé cũng được sống sót, nhưng khi trưởng thành thì đầu óc có chút chậm chạp. Bác sĩ nói đó là do lúc sinh bị thiếu dưỡng khí nên không có hoàn toàn chữa khỏi được.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn điện thoại di động, hình như đời trước cháu gái cô không có sinh vào ngày này.

"Anh, anh à, đừng khóc nữa, không sao đâu, chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết đều là chuyện nhỏ, ba không có tiền, nhưng mà em có, bây giờ em đưa tiền qua cho anh ngay. Anh và chị dâu đang ở bệnh viện nào?"

Lấy được địa chỉ cụ thể xong, cô lại an ủi anh cô một hồi lâu, sau đó mới cúp điện thoại.

"Sao vậy, chị dâu em sinh à?"

"Ừ, sinh hồi tối ngày hôm qua, sinh non, đứa bé bị đưa vào phòng dưỡng nhi, sáng nay bác sĩ thúc giục đóng tiền, mà anh em không có tiền." Vương Tĩnh Kỳ nói xong thở dài một hơi.

"Thở dài cái gì, không phải lúc nãy em còn nói chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết đều là chuyện nhỏ sao. Lát nữa em lấy thêm ít tiền cho anh em đi, chuyện gì có thể giúp chúng ta sẽ giúp đỡ hết mình." Chu Cẩn Du an ủi cô.

"Ừ, anh thật tốt." Vương Tĩnh Kỳ cảm động nhìn Chu Cẩn Du. Nói là đưa tiền cho anh mình, mà tiền gửi ngân hàng của cô không có bao nhiêu, đều là của Chu Cẩn Du.

"Được rồi, đừng có dài dòng nữa. Em cũng đừng nên đến bệnh viện, cái bụng em lớn như vậy anh không yên lòng, hay là lát nữa anh tiện đường đến bệnh viện một chuyến, đưa tiền cho anh em luôn." Đây mới là mục đích Chu Cẩn Du ngừng lại, anh chỉ là lo lắng cho vợ mình thôi.

"Vậy cũng được, anh cả đang cần rất gấp. Anh đem qua đó trước đi, em ở nhà nấu cháo, lát nữa em đem qua đó cho chị dâu sau." Vương Tĩnh Kỳ nghĩ ngày hôm qua chị dâu sinh, chắc hôm nay có thể ăn rồi. Ba thấy chị dâu sinh con gái, hẳn là không có cho mẹ đem cháo gà vô bệnh viện cho chị dâu. Cô rất hiểu rõ tính cách của người nhà mình.

Chu Cẩn Du không ngờ vợ anh vẫn còn muốn đi, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nói: "Vậy được, anh đi đưa tiền trước, em đừng có gấp gáp, chừng nào nấu cháo xong rồi, em gọi điện thoại cho anh, anh kêu Tiểu Lý tới đón em đi." Nếu không ngăn cản được, vậy thì hạ hệ số nguy hiểm xuống mức thấp nhất.

"Ừ, cũng được." Vương Tĩnh Kỳ đồng ý.

Sau đó Chu Cẩn Du cầm sổ tiết kiệm của vợ đưa, kêu tài xế lái xe đến ngân hàng, rút 10 vạn, sau đó mới đi bệnh viện.

Chu Cẩn Du đến khoa phụ sản, hỏi thăm y tá một chút, biết được phòng bệnh của Triệu Bình.

Triệu Bình không có ở phòng đơn, cho nên Chu Cẩn Du vào phòng bệnh, liền nhìn thấy có ba người nằm trên ba cái giường bệnh, Triệu Bình nằm ở cái giường gần cửa sổ, nhắm chặt hai mắt, gương mặt trắng bệch, bên cạnh không có ai.

Chu Cẩn Du nhỏ giọng hỏi thăm người nằm ở giường bên cạnh, mới biết Vương Tuấn Kỳ đang ở phòng dưỡng nhi nhìn đứa bé.

Chu Cẩn Du liền ra khỏi phòng bệnh, hỏi thăm y tá, rồi đi tìm Vương Tuấn Kỳ.

Lúc nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ, anh ta đang mệt mỏi nhìn y tá cho đứa bé nằm trong lồng kính uống nước.

"Anh cả." Chu Cẩn Du rất tự nhiên kêu một tiếng anh cả.

"Cậu...cậu tới." Vương Tuấn Kỳ rất hồi hộp, không nghĩ là em rể tới, đừng nói em rể là thị trưởng thành phố, cho dù là người bình thường, đang trong hoàn cảnh vay tiền em gái, thấy em rể tới trong lòng cũng có chút sợ.

"Ừ, Tĩnh Kỳ đang ở nhà nấu cháo gà cho chị dâu, kêu em đem tiền qua đây cho anh trước, sợ bên này lỡ việc." Chu Cẩn Du nói xong đưa cái túi trong tay qua.

Tiền rất nhiều, dùng túi ny lon đựng mọi người sẽ chú ý, cho nên lúc ở ngân hàng, người ta trực tiếp cho một cái túi tài liệu để đựng.

Vương Tuấn Kỳ nhận lấy túi tài liệu, đứng trước mặt người ta mà mở ra xem thử cũng kỳ, nên anh chỉ nhỏ giọng bảo đảm: "Tiền này là anh mượn các em, về sau anh nhất định sẽ trả lại."

"Anh cả, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói như vậy, anh chị gặp khó khăn, chúng em có điều kiện thì phải giúp chứ. Anh cứ dùng tạm số tiền này trước, nếu không đủ, anh cứ gọi điện thoại cho Tĩnh Kỳ để lấy thêm, chuyện trả tiền lại bây giờ đừng nhắc tới, để sau này hãy nói." Chu Cẩn Du cười nói.

Hai người lại nói mấy câu, Chu Cẩn Du tạm biệt rồi rời đi.

Vương Tuấn Kỳ nhìn bóng dáng em rể biến mất, lúc này mới lấy lại tinh thần, nói một tiếng với y tá, sau đó cầm túi tài liệu đi xuống lầu dưới để đóng viện phí.

Anh vừa đi vừa mở túi tài liệu ra, vừa nhìn bên trong, xém chút nữa ném cái túi đi mất.

Trời ơi, anh không ngờ nhiều như vậy.

Vội ôm chặt túi tài liệu, nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai chú ý tới anh, lúc này mới bước nhanh xuống lầu.

Sau đó anh đưa nguyên cái túi tài liệu cho nhân viên thu ngân, nhiều tiền như vậy, anh cầm cũng thấy sợ. Huống chi ở đây là bệnh viện, người đến người đi, anh cũng không có tâm trí đâu mà coi chừng số tiền này, cho nên cứ đóng hết cho bệnh viện cho an tâm.

Ở nhà họ Vương bên này, mẹ Vương đang ở trong phòng bếp vừa nấu cháo vừa khóc. Có lúc nhìn nồi cháo rồi hơi hốt hoảng một chút, cuối cùng cũng nấu cháo xong, làm cơm xong, hầu hạ ba Vương uống được chút rượu, lúc này mẹ Vương mới lấy hết dũng khí nói: "Ba thằng bé, Tiểu Bình sinh con ở bệnh viện tốn không ít tiền, mà hai đứa nó cũng không để dành được bao nhiêu, hay là lát nữa tôi đem cho bọn nó một ít?" Bà không dám nói thẳng là đưa tiền, tiền bạc trong nhà đều nằm trong tay ba Vương, bà chỉ có thể hỏi xin ba Vương chút tiền.

Ba Vương liếc mắt nhìn một chút, lại cúi đầu ăn uống: "Bà có tiền thì đưa tụi nó đi, tôi không có, một cắt cũng không có."

"Nhưng, nhưng mà đứa bé còn nằm trong lồng kính, nếu mà không có tiền......" Mẹ Vương nghĩ tới đứa cháu gái đáng thương của mình, nước mắt lại không cầm được rơi xuống.

"Hừ, con nhỏ đó mà bà coi trọng cái gì, không có tiền chữa thì thôi, tiền của tôi là để dành cho cháu đích tôn." Ba Vương nói xong cũng không thèm nhìn bà vợ dài dòng của mình nữa.

Mẹ Vương biết ba Vương không có ý định cho tiền, liền khổ sở ngồi trên bàn cơm khóc thút thít.

Ba Vương nghe bà khóc bực bội, ném đôi đũa quát lên: "Con mẹ nó khóc lóc cái gì, suốt ngày gây phiền phức, không có chuyện gì làm thì mau cút đi."

Mẹ Vương bị ông quát, sợ đến nỗi tiếng khóc cũng nghẹn trong cổ họng, không dám lên tiếng, vội vã vào trong phòng bếp, lấy hộp giữ nhiệt múc một hộp cháo, bỏ thêm mấy quả trứng gà chín, bỏ vào giỏ rồi mang đến bệnh viện cho con dâu và con trai ăn.

Vương Tĩnh Kỳ cũng vội vàng mang đồ ăn trưa đến cho anh cả và chị dâu. Bởi vì bụng cô cũng rất lớn rồi, sợ gặp nguy hiểm, nên Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp kêu Lý Việt đi theo làm người hầu, lấy cháo và mấy đồ dùng mà cô đã chuẩn bị, túi lớn túi nhỏ xách tới bệnh viện, còn Vương Tĩnh Kỳ chỉ cần phụ trách đi theo anh ta.

Lúc Vương Tĩnh Kỳ và Lý Việt vào phòng bệnh, Triệu Bình đã tỉnh rồi.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn xung quanh, không thấy anh cả, chỉ có thể tiến lên chào hỏi cùng chị dâu: "Chị dâu, chị tỉnh rồi sao, em đem cháo gà cho chị, vừa mới sinh xong ăn cái này rất bổ, chị ăn nhiều một chút, cho mau xuống sữa em bé bú."

Cô nói xong định mở hộp giữ nhiệt ra, lấy cháo cho chị dâu ăn.

"Cô cút ngay cho tôi, đừng có ở đây giả bộ mèo khóc chuột, bây giờ cô còn tới đây lấy lòng tôi làm gì, nếu không phải tại cô, tôi có thể sinh non sao, con gái tôi bây giờ sẽ nằm trong lồng kính sao?" Triệu Bình nhìn cô em chồng, ánh mắt đầy hận ý, nói tới nói lui cũng là nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vừa mới sinh con xong, chị ta đã sớm đứng lên tát cho Vương Tĩnh Kỳ mấy bạt tai.

Mấy người khác trong phòng bệnh nghe Triệu Bình nói vậy, cũng dùng ánh mắt phòng bị nhìn Vương Tĩnh Kỳ, giống như cô là người phụ nữ ác độc lắm không bằng. Dĩ nhiên, trong suy nghĩ của bọn họ, Vương Tĩnh Kỳ đã nghiễm nhiên trở thành người như vậy.

Ánh mắt vốn là dịu dàng của Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe chị dâu nói vậy liền lạnh như băng, mặc kệ là lý do vì sao chị ta nói như vậy, chỉ việc cô vác cái bụng bự tới bệnh viện mang cơm cho chị ta, thì chị ta cũng không nên nói như vậy rồi.

Cô dừng lại động tác trong tay, lạnh lùng nhìn người chị dâu với sắc mặt dữ tợn đang nằm trên giường: "Em thật sự không biết, ngày nào em cũng ở nhà, cũng nửa năm rồi không có gặp chị, làm sao có thể khiến chị sinh non được."

Lý Việt đã sớm ném hết đồ trong tay xuống đất, đứng sau lưng Vương Tĩnh Kỳ, giống như vệ sĩ sẵn sàng bảo vệ bà chủ.

Mà mấy người trong phòng nghe Vương Tĩnh Kỳ nói vậy, lại đầy nghi vấn nhìn về phía Triệu Bình, bộ dạng muốn biết chân tướng.

"Hừ, nếu không phải là tại cô không chịu giúp một tay, trong nhà làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy." Mặc dù Triệu Bình tức giận, nhưng cũng chưa tới trình độ mất lý trí, chị ta còn biết chuyện bị bắt vào đồn cảnh sát quá mất mặt, không thể nói ra trước mặt người khác được.

"Nếu không phải tâm địa cô xấu xa, thì anh cô cũng đâu có cố chấp đòi làm cái gì play play với cô, nếu không phải vì chuyện này, thì hai chúng tôi đâu có gây gổ, tôi cũng đâu có bị động thai?"

Lúc này Vương Tĩnh Kỳ mới biết, vì sao chị dâu lại bị động thai, nguyên nhân không giống với kiếp trước, nhưng kết quả thì giống nhau.

Chương 195: Chương 160: Đó là con gái của anh
Khó mà nói chuyện được với người không biết phân rõ phải trái, cho nên Vương Tĩnh Kỳ mặc kệ cho dù nguyên nhân gì cũng không thể gây gổ với Triệu Bình trong lúc này được.

Đối với loại người thích gây sự như Triệu Bình, Vương Tĩnh Kỳ lý trí chọn cách tạm thời né tránh.

Cô mở cửa phòng bệnh, đi đến phòng trẻ sơ sinh, cô biết chắc chắn bây giờ anh cô đang ở đó.

Quả nhiên, Vương Tĩnh Kỳ vừa mở cửa liền nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ ngồi bên cạnh một lồng kính, không chớp mắt nhìn đứa bé bên trong.

Cô nhẹ nhàng đi vào, tới sau lưng anh, cũng nhìn vào trong lồng kính.

Vẫn là đứa cháu gái của kiếp trước, cái mặt bé xíu, cái miệng nho nhỏ này, cô nhìn gần một năm, ấn tượng quá khắc sâu, bây giờ gặp lại là nhớ ngay.

"Anh, em bé có khỏe không?"

Lúc này Vương Tuấn Kỳ mới phát hiện em gái đứng sau lưng: "Sao em lại tới đây? Cẩn Du đã tới rồi mà, em cứ an ổn ở nhà đợi là được rồi." Anh nói xong nhìn cái bụng bự của em gái.

"Em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, nên nấu cho chị dâu ít cháo gà, em khẳng định bây giờ ba mẹ cũng không có tâm trí đâu mà lo mấy chuyện này, hơn nữa em tới đây cũng có người đưa đón, không sao đâu." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, lại gần lồng kính, nhìn cô cháu gái nằm như con mèo nhỏ bên trong.

"Đứa bé sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?"

"Hôm qua lúc đứa bé vừa mới sinh ra, cả người nó đều xanh xanh tím tím, cũng không khóc, bác sĩ nói là thời gian sinh quá dài, em bé bị thiếu dưỡng khí, bây giờ còn không chẩn đoán được chính xác, nhưng bác sĩ nói rất có thể sẽ để lại di chứng về sau." Thật ra Vương Tuấn Kỳ cũng không hiểu bác sĩ nói di chứng về sau là cái gì, bây giờ anh chỉ quan tâm con gái anh có thể sống sót hay không.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong gật đầu, cũng giống kiếp trước, chỉ cần chăm sóc đứa bé kỹ lưỡng, sau này cũng không có vấn đề gì lớn.

"Lúc nãy em đến phòng bệnh gặp chị dâu, cảm xúc của chị ta có chút kích động, hình như sức khỏe không được tốt." Vương Tĩnh Kỳ khó hiểu nói.

Vương Tuấn Kỳ lập tức hiểu ra, nhất định là vợ anh và Tĩnh Kỳ đã xảy ra chuyện gì không vui.

"Chị dâu em không có nói gì chứ? Nếu cô ấy có nói gì, em cũng đừng để bụng. Cô ấy là người thế nào em cũng biết mà, bình thường không có chuyện gì cũng có thể biến thành chuyện lớn, huống chi là bây giờ." Vương Tuấn Kỳ cũng thật là hết cách với vợ anh, kể từ tối hôm qua Triệu Bình ra khỏi phòng sinh, biết chuyện phải cần tốn rất nhiều tiền để chữa trị cho con gái, chị ta liền trở nên nóng nảy, nhìn ai cũng không vừa mắt, giống như cả thế giới này đều có lỗi với chị ta.

"Không có chuyện gì, chỉ là ý tứ trong lời nói của chị dâu, hôm qua anh nói chuyện chúng ta thương lượng cho chị dâu nghe, chị ta không đồng ý sao?" Vương Tĩnh Kỳ nghi ngờ hỏi.

"Haiz, đừng nói nữa." Vương Tuấn Kỳ vuốt mặt một cái, cũng không lừa gạt em gái, nói tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà hồi tối hôm qua cho cô nghe.

Vốn là Vương Tuấn Kỳ và Triệu Bình vì chuyện thầu công trình nên tranh cãi mấy câu, mặc dù sau đó mẹ Vương đã khuyên giải rồi, nhưng Triệu Bình vẫn không cam lòng.

Vương Tuấn Kỳ thấy vợ tức giận như vậy, lại nhìn bụng bự của chị ta cũng đau lòng, cho nên nói chuyện mà lúc chiều Tĩnh Kỳ đã nói với anh cho chị ta nghe, Triệu Bình cũng nghiêm túc nghe, nghi ngờ tính khả thi của mô hình kinh doanh này. Sau đó Vương Tuấn Kỳ phân tích cho chị ta, chủ yếu là nói nếu làm theo Tĩnh Kỳ nhất định sẽ có cơ hội, lúc này Triệu Bình mới nửa tin nửa ngờ đồng ý.

Kết quả ăn cơm xong chưa đầy một tiếng đồng hồ, Triệu Bình đột nhiên có phản ứng ngoài dự đoán.

Triệu Bình ngồi trên ghế sofa, mắng người nhà họ Vương từ trên xuống dưới hết một lần, uy lực của ba Vương quá lớn, chị ta không dám gọi thẳng tên, chỉ là nói bóng nói gió mấy câu, còn những người khác chị ta hoàn toàn không sợ.

Cô mắng mẹ chồng là người đàn bà giả tạo, bề ngoài lương thiện chứ bên trong vô cùng ích kỷ, rồi mắng Vương Tuấn Kỳ lại càng thê thảm hơn, kêu anh là cái đồ ngu muội, không có bản lãnh, đồ ngu xuẩn bị người ta lừa gạt......

Sau khi Triệu Bình gọi điện thoại về nhà mẹ thì có phản ứng này, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, người nhà họ Vương làm sao mà không đoán ra được.

Triệu Bình ỷ vào đứa bé trong bụng mình, khoảng thời gian này ở nhà họ Vương có thể nói là tung hoành ngang ngược, nhưng ba Vương cũng còn chút lý trí, hôm qua lại vừa vặn ông bị nhốt ở đồn cảnh sát được thả về, vì ăn mừng chuyện này nên uống hơi nhiều, thế là hai người đụng độ.

Kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được, Triệu Bình ầm ĩ một hồi, liền kêu đau bụng, lúc đầu người nhà họ Vương còn tưởng rằng chị ta làm bộ làm tịch, lôi đứa bé ra để ba Vương chịu thua, nhưng sau đó mẹ Vương thấy Triệu Bình bị ra máu, mới biết chị ta nói thật.

Người nhà họ Vương liền hoảng hốt, đưa Triệu Bình đến bệnh viện.

Lúc đó khoảng chín giờ tối Triệu Bình được đưa vào phòng sinh, mà đến hơn một giờ đêm còn chưa sinh xong, một lát sau đứa bé rốt cuộc cũng chào đời, kết quả đã là như vậy.

Ba Vương biết con dâu sinh ra một đứa cháu gái vô dụng thì sắc mặt cũng không tốt, không thèm nhìn đứa bé lấy một lần, phất tay áo kéo mẹ Vương về nhà.

Cuối cùng chỉ có mình Vương Tuấn Kỳ lo trong lo ngoài, vừa phục vụ Triệu Bình, vừa phải đi thăm đứa bé, bận rộn cả đêm, còn chưa kịp nghỉ ngơi, y tá đã thông báo đóng thêm viện phí.

Triệu Bình biết mình sinh con gái thì tâm tình đã không được tốt, lại còn phải tốn nhiều tiền để chữa trị cho đứa bé, chị ta liền bắt đầu mắng, trút hết cơn tức trong lòng ra ngoài.

Bởi vì trong phòng bệnh còn có những người khác, Vương Tuấn Kỳ phải không ngừng xin lỗi người ta, sau đó trấn an Triệu Bình, rồi nghĩ cách kiếm tiền, mọi chuyện khiến anh thật đau đầu nhức óc.

Anh làm gì có tiền, chuyện đầu tiên anh nghĩ tới chính là mượn tiền của ba mẹ, cho nên gọi điện thoại về nhà họ Vương.

Kết quả, ba Vương vừa nghe thấy đứa cháu gái không muốn có của mình cần một số tiền lớn để chữa bệnh, ông lập tức nổi trận lôi đình, quát ầm trong điện thoại, kêu con trai từ bỏ đứa bé, sau này sinh đứa cháu trai khác cho ông.

Bởi vì ba Vương quát rất to, Triệu Bình cũng nghe được, kết quả chị ta ở bên cạnh mắng, ba Vương trong điện thoại cũng mắng lại, cuối cùng ba Vương không thèm cho mượn một xu.

Vương Tuấn Kỳ nản lòng, cảm thấy cuộc đời mình như lâm vào bước đường cùng.

Triệu Bình vừa nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ lại nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, rồi nghĩ đến ba Vương vô tình, cuối cùng biến tất cả phẫn uất trong lòng thành mắng chửi Vương Tuấn Kỳ.

Vương Tuấn Kỳ sợ còn ở lại sẽ khiến chị ta kích động, thấy chị ta không có vấn đề gì, cũng tránh mặt đi ra ngoài nhìn con gái.

Đương nhiên tiền đóng viện phí vẫn chưa kiếm được, cuối cùng anh phải gọi điện thoại cho em gái mình.

Vương Tuấn Kỳ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Vương Tĩnh Kỳ nghe là như vậy.

Vương Tĩnh Kỳ hỏi: "Anh, vậy anh tính sao với đứa bé đây?"

Ý của cô là anh có biện pháp giải quyết chuyện đứa bé như thế nào. Nếu như nghe lời ba Vương, không muốn tốn nhiều tiền cho đứa bé này, thì chấm dứt trị liệu, đoán chừng không tới mấy ngày sau, đứa bé sẽ không sống nổi rồi mất đi, Vương Tuấn Kỳ không phải tốn tiền, sau này vẫn còn có thể sinh con trai, còn nếu Vương Tuấn Kỳ muốn giữ lại đứa bé, thì chuẩn bị táng gia bại sản đi, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai là chữa khỏi được, cho nên Vương Tĩnh Kỳ muốn biết dự định của anh.

Vương Tuấn Kỳ hiểu ý em gái mình, anh cũng biết từ bỏ đứa bé này là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhìn đứa con vừa mới chào đời nằm trong lồng kính, anh không có đủ dũng khí để nhẫn tâm làm như vậy, đây là con anh, anh cưới vợ gần mười năm nay mới có được một đứa con, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ nó.

"Tĩnh Kỳ, đây là con gái của anh, chỉ cần anh còn sống, anh không thể trơ mắt nhìn con gái anh chết được." Vương Tuấn Kỳ khổ sở nói.

Làm ra quyết định này đối với anh mà nói, thật sự là quá khó khăn. Nếu làm theo những gì bác sĩ đã nói với anh, anh sẽ phải gánh một món nợ rất lớn.

"Được. Em biết rồi, đây là đứa bé đầu tiên của nhà họ Vương chúng ta, nếu anh đã quyết định, em sẽ ủng hộ anh." Vương Tĩnh Kỳ vỗ vỗ vai anh, nói thật, nghe anh cô nói những lời cảm động như vậy, trong lòng cô rất vui mừng. Cô không hy vọng anh mình vì tiền, vì con trai, ngay cả một chút cơ hội sống sót cũng không cho đứa con gái này. Nếu anh làm vậy cô sẽ cực kỳ xem thường anh.

Sau đó Vương Tĩnh Kỳ ở trước mặt Vương Tuấn Kỳ, gọi điện thoại cho Chu Cẩn Du. Mục đích là để hỏi Chu Cẩn Du thử xem anh có người quen nào làm bác sĩ nhi khoa hay không, mời họ đến đây kiểm tra tình trạng của đứa bé.

Sau khi Chu Cẩn Du đồng ý, Vương Tĩnh Kỳ mới cúp điện thoại, cô nói với Vương Tuấn Kỳ: "Anh, anh cứ yên tâm đi, nếu ba mặc kệ đứa bé, vậy cứ để em chăm sóc cho nó. Cẩn Du nói sẽ tìm chuyên gia nhi khoa đến khám bệnh cho đứa bé, để chúng ta còn biết tình trạng của nó thế nào, về sau cũng biết cách chăm sóc, còn về vấn đề tiền bạc, anh đừng có lo lắng, em vẫn còn tiền."

Vương Tuấn Kỳ nghe em gái nói như vậy, trong lòng rất kích động, giống như thấy được tia hy vọng hiện ra trước mắt, nhưng lại nghĩ đến tiền của em gái đều là của Chu Cẩn Du, cũng có chút chần chờ: "Tĩnh Kỳ, em mượn nhiều tiền như vậy cho anh, em rể không nói gì sao? Nếu vì chuyện của anh mà khiến hai vợ chồng em cãi nhau, vậy thì, vậy thì......"

Vốn là anh muốn nói không cần, nhưng nghĩ tới tiền này là để cứu mạng con gái mình, anh cũng không cách nào nói nổi nữa, anh cũng là người ích kỷ mà.

"Anh, sao lại nói vậy, chẳng lẽ em không có quyền hạn gì trong gia đình hay sao. Hơn nữa, em cho anh mượn tiền cũng không phải là để anh tiêu xài phung phí, mà là tiền chữa bệnh, em giúp đỡ gia đình mình, ai có thể nói em được cái gì chứ. Mà Cẩn Du cũng không phải là người nhỏ mọn, hồi sáng còn kêu em lấy thêm tiền cho anh đấy."

Kể từ khi cô mang thai, Chu Cẩn Du cực kỳ cẩn thận, buổi sáng nghe Vương Tuấn Kỳ gọi điện thoại tới, trong lòng anh không yên, trước khi đi, còn dặn đi dặn lại, kêu cô chăm sóc bản thân mình cho tốt, để ý tới các con của anh. Còn đối với anh vợ, Chu Cẩn Du cũng cho chỉ thị cao nhất, chỉ cần trong phạm vi của anh, chuyện gì có thể giúp anh sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.

Cho nên bây giờ, chuyện tiền bạc đối với Vương Tĩnh Kỳ không phải là vấn đề.

Trấn an được Vương Tuấn Kỳ xong, Vương Tĩnh Kỳ liền bị Lý Việt đưa về nhà. Dù sao bụng cô cũng lớn, đi bộ nhiều sẽ rất mệt.

Hơn nữa cô còn phải về nhà nấu thêm cháo mang vào bệnh viện, mặc kệ nói thế nào, vì nể mặt Vương Tuấn Kỳ, buổi tối cô cũng phải tới bệnh viện một chuyến.

Chương 196: Chương 161: Sinh con
Vương Tĩnh Kỳ có lòng tốt, chị dâu sinh con, cô làm em chồng, ít nhất cũng phải đến thăm một hai lần, không nể mặt chị dâu cũng phải nể mặt anh mình.

Kết quả lòng tốt của cô còn chưa được thực hiện, đã phải cho qua, bởi vì xế chiều ngày hôm đó Vương Tĩnh Kỳ cũng bị đưa vào bệnh viện, không tới một giờ sau, sinh ra cho Chu Cẩn Du một đôi trai gái.

Chu Cẩn Du ngồi ở trước giường, một tay cầm tay Vương Tĩnh Kỳ, tay còn lại lau mồ hôi cho cô.

"Con đâu? Các con sao rồi?" Có Triệu Bình ở trước mặt làm ví dụ, Vương Tĩnh Kỳ vô cùng sợ các con của mình sức khỏe không được tốt.

"Con rất tốt, rất khỏe mạnh, bị ôm đi tắm rồi. Bác sĩ nói, sinh đôi giống như em mà bây giờ mới sinh, cũng coi như là trễ, con của chúng ta không sao hết, em đừng lo." Chu Cẩn Du trấn an, anh không có kể cho cô biết, lúc em bé vừa được đưa ra ngoài, anh lo lắng muốn chết, chặn đường bác sĩ lại để hỏi thăm, bác sĩ liên tục bảo đảm con anh chắc chắn không có vấn đề gì, anh mới chịu bỏ qua cho người ta.

"Gọi điện thoại cho bảo mẫu chưa? Chừng nào bảo mẫu mới tới?" Vương Tĩnh Kỳ ra khỏi phòng sinh vẫn còn tỉnh táo, hai đứa con đều rất nghe lời, không làm cô tốn nhiều sức lực, mặc dù cô cũng buồn ngủ, rất muốn ngủ, nhưng có một số việc nếu không tự mình xử lý tốt, cô không yên lòng mà ngủ.

"Đừng quan tâm, lúc em còn chưa sinh xong, bảo mẫu đã tới rồi, bây giờ đang trông chừng bọn trẻ tắm. Em mau ngủ một chút đi, anh ở đây coi chừng... Em không cần phải lo lắng đâu." Chu Cẩn Du đau lòng nhìn cô, kêu cô không cần phải quan tâm cái gì hết, nhanh nghỉ ngơi.

"Ừ." Vương Tĩnh Kỳ hài lòng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc, cô phải nghỉ ngơi cho khỏe, sức khỏe tốt lên rồi, con của cô mới không bị thiệt thòi, mới được ăn no. Nhưng cô mới vừa nhắm mắt không tới một phút sau, lại mở mắt ra hỏi: "Anh có gặp anh cả chưa, có nói cho anh ấy biết là em sinh không? Con gái anh ấy thế nào rồi?"

Vương Tĩnh Kỳ và Triệu Bình sinh ở cùng bệnh viện, đều là ở khoa phụ sản, nhưng Triệu Bình thì ở phòng bình thường, còn cô ở phòng đặc biệt, chỉ có một mình cô trong phòng, chờ sau khi hai đứa con cô tắm xong, cũng sẽ ở đây với cô.

Chu Cẩn Du cau mày nhìn cô, trách cô không biết yêu quý sức khỏe của mình, lúc này rồi mà còn không chịu lo cho bản thân mình, cứ luôn nghĩ đến người khác. Nhưng anh cũng hiểu tính tình của cô, nếu còn không chịu nói rõ cho cô nghe, có ép cô nghỉ ngơi, cô cũng không nghỉ được, khẳng định trong đầu lại suy nghĩ lung tung cái gì.

"Lúc nãy em vào phòng sinh, anh có gặp anh cả, nói cho anh ấy rồi, nhìn bộ dạng của anh ấy, hẳn là em bé cũng không có vấn đề gì." Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ tới vợ con mình, chuyện của những người khác anh đâu có rảnh mà quan tâm.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong, liền mơ màng không nhớ gì, bây giờ cô đã buồn ngủ muốn chết, cho nên mới nói với Chu Cẩn Du được mấy câu, cô liền ngủ thiếp đi.

Vương Tĩnh Kỳ bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức, mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã tối đen.

"Dậy rồi sao, có đói bụng không." Cô vừa mới cử động, Chu Cẩn Du liền phát hiện, vội vàng hỏi thăm.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn trong phòng bệnh, có thêm hai người phụ nữ trung niên, chắc là bảo mẫu đây. Hai người mỗi người ôm một đứa bé đang gào khóc, đi qua đi lại dỗ cho bọn trẻ nín.

"Em vẫn ổn, con sao rồi, sao lại khóc vậy?" Vương Tĩnh Kỳ khẩn trương. Là một người mẹ, cô không chịu nổi khi nghe con mình khóc.

"Không có việc gì, lúc nãy chị Lưu và chị Châu cho hai đứa uống sữa bột. Có thể là uống không no, hừ, có như vậy mà cũng giận dỗi, khóc ầm lên." Chu Cẩn Du oán giận, nhưng biểu tình trên mặt lại thật kiêu ngạo.

"Vậy làm sao bây giờ, anh mau cho con uống thêm sữa đi." Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe con mình đói, trong lòng càng khó chịu, nhưng cô vừa mới sinh xong, còn chưa có sữa, có muốn tự mình cho con bú cũng không được.

"Em đừng gấp gáp, nằm xuống, nằm xuống. Lúc nãy bác sĩ có nói, con chúng ta sinh non, cho nên dạ dày chưa phát triển hoàn thiện, phải cho bú từng chút một, bú nhiều lần để chống bệnh vàng da. Nếu em vẫn còn không yên lòng, thì mau khỏe lại, ăn nhiều vào, chờ em có sữa rồi cho con bú." Chu Cẩn Du nhìn bộ ngực nở to của vợ mình, nơi đó về sau là chỗ dự trữ lương thực cho con trai con gái anh.

Vương Tĩnh Kỳ bị ánh mắt nóng bỏng của Chu Cẩn Du chiếu thẳng vào nên có chút hoảng sợ, vội nhìn qua phía hai bảo mẫu, thấy các cô đang tập trung dỗ em bé, không có chú ý tới bọn họ bên này, lúc này mới trừng mắt liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: "Nhìn đi đâu vậy, còn biết xấu hổ hay không."

Chu Cẩn Du lập tức thu hồi ánh mắt, bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói với vợ: "Em lại nghĩ cái gì vậy, anh đang nói chuyện đứng đắn với em, chuyện quan trọng có liên quan đến con trai con gái anh mà."

Sau đó anh lấy hộp giữ nhiệt để trên tủ ở đầu giường, mở ra, đổ ra một chén cháo gà: "Đây, đói bụng không, ăn chút cháo đi, còn nóng nè."

Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe mùi đã biết ngay đó là cháo gà hồi trưa cô về nhà nấu, không ngờ cô lại tự nấu cho mình luôn.

"Chờ nguội chút rồi ăn, bây giờ em ăn nóng không nổi." Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường, trên người đang đắp một cái chăn dày, cả người đổ đầy mồ hôi, bây giờ cô còn hận không được uống ly nước đá nữa là.

"Cháo phải ăn lúc còn nóng, sữa mới ra nhiều." Một bảo mẫu nghe hai vợ chồng nói chuyện, chen miệng vào nhắc nhở.

Vốn là Chu Cẩn Du định để cái chén xuống liền bưng lên: "Chúng ta vẫn là nên nghe lời người có kinh nghiệm đi, chị Lưu làm bảo mẫu đã năm năm nay, chăm sóc qua nhiều người rồi."

Anh cầm cái chén kiên định đưa tới miệng cô, ý bảo cô ăn lúc còn nóng.

Mặc dù nóng đến khó chịu, nhưng Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy hai đứa con vẫn còn khóc thút thít của mình, cô liền bưng chén cháo gà ăn ngay.

Rốt cuộc cũng ăn xong, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa kịp nằm xuống, thì có một phụ nữ trung niên mặc đồng phục y tá vào phòng bệnh.

Thì ra là đến thông sữa cho cô.

Chị Lưu đưa đứa bé trong tay mình cho Chu Cẩn Du, ý bảo anh và chị Châu ôm hai đứa bé ra ngoài.

Lúc đầu hai vợ chồng còn không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng không lâu sau cũng hiểu rồi.

Cô y tá nhận lấy thau nước nóng do bảo mẫu bưng tới, dùng khăn lông nhúng vào nước, rồi trực tiếp thoa lên đầu ngực Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ bị phỏng, không nhịn được mà hít hà, trước kia cô cũng đã từng nghe qua thông sữa là cái gì, cũng biết dùng khăn lông chườm nóng là để kích thích các huyệt thần kinh trong người, cho nên mặc dù rất nóng, cô cũng phải cố nhịn.

Nhưng theo bàn tay cô y tá ở xoa bóp trước ngực cô cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà lớn tiếng gào thét.

Biết là một chuyện, mà trải nghiệm lại là một chuyện khác. Thật là đau chết đi được, vị y tá kia không chút nương tay mà dùng khăn lông niết mạnh, Vương Tĩnh Kỳ chịu không nổi khóc la om sòm.

Thử nghĩ, bộ ngực của người phụ nữ chính là một nơi vô cùng yếu ớt, bình thường, nếu không cẩn thận đụng phải, cũng sẽ đau rất lâu, huống chi đây chính là cố tình công kích.

Chu Cẩn Du đứng bên ngoài nghe trong phòng bệnh vọng ra tiếng hét thảm thiết của vợ mình, xém chút nữa anh không ôm nổi đứa con gái trong tay, anh không chút suy nghĩ liền muốn ôm theo con chạy vào phòng xem vợ mình thế nào, kết quả bị chị Châu kéo lại.

Sau đó chị ta giải thích cho anh thông sữa là gì, chính là thông qua kích thích các huyệt vị xung quanh đầu ti, giúp thông tuyến sữa, tránh hiện tượng tắc tia sữa.

Mặc dù đã hiểu, nhưng cứ đứng ngoài cửa nghe vợ mình kêu thảm thiết bên trong, Chu Cẩn Du không thể nào thờ ơ được. Anh cũng biết làm vậy là tốt cho vợ con mình, nhưng cứ nghe cô kêu la như vậy, anh cảm thấy trái tim mình cũng không ngừng run rẩy theo tiếng la của cô, cuối cùng anh thật sự không nghe nổi nữa, liền ôm con đi ra xa, không nghe thấy thì không biết gì.

Vương Tĩnh Kỳ la hét một trận cũng không uổng phí, may là nhờ có công sức của cô y tá, đến buổi tối, Vương Tĩnh Kỳ ăn cháo gà thêm một lần nữa, liền cảm thấy ngực mình trướng sữa rồi.

Dưới sự giúp đỡ của ông bố Chu Cẩn Du, hai đứa bé rốt cuộc cũng được bú sữa mẹ, không cần phải chịu đói nữa.

Một đêm này, cặp vợ chồng lần đầu tiên được làm ba mẹ nhìn hai bảo bối nhỏ nằm cạnh nhau trên giường, vui mừng nói rất nhiều, bàn bạc xem đặt tên nào cho con, còn thảo luận về tương lai của hai đứa nhóc.

Mặc dù còn hơi sớm để tính tới chuyện tương lai, nhưng hãy hiểu cho tâm tình khẩn trương của bậc làm cha mẹ như bọn họ.

Cuối cùng, hai người mới nhớ tới, con đã sinh, nhưng còn chưa thông báo cho người lớn trong gia đình.

Chu Cẩn Du lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đến nhà họ Chu.

Thông báo tin vui với người nhà họ Chu, Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ ở bên này cũng có thể nghe được tiếng cười vang vọng của ông cụ Chu trong điện thoại.

Sau đó mọi người quan tâm hỏi thăm, lúc Chu Cẩn Du nghe mẹ Chu nói muốn bay vào thành phố D chăm sóc cho vợ anh lúc còn trong tháng, anh quay sang nhìn vợ mình đang nằm trên giường, vui vẻ cười nhìn các con, anh liền tìm một cái cớ, ngăn cản mẹ mình.

Nếu hai người đã không hợp nhau, vậy thì tách ra cho an toàn. Vợ anh đã cực khổ sinh một lần hai đứa con cho anh, anh không thể để tâm tình cô không được vui, cho nên cứ để mẹ ở nhà chăm sóc tốt cho ba anh là được, vợ anh ở đây còn có anh và hai bảo mẫu, có thể lo liệu được.

Hơn nữa, mẹ anh đã sinh ra anh, nuôi nấng anh nhiều năm như vậy, bình thường anh cũng không có hiếu thuận gì, bây giờ vợ sinh con lại để cho mẹ mình lớn tuổi như vậy đến phục vụ vợ cũng không được, cho nên mặc kệ nói thế nào, cứ giữ nguyên mọi thứ như bây giờ thì tốt hơn.

Một cuộc điện thoại ước chừng nói hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Cẩn Du khoe khoang với từng người xong, lúc này mới hài lòng cúp điện thoại.

"Có gọi điện thoại cho ba mẹ không?" Ba mẹ trong lời của Chu Cẩn Du chính là chỉ ba vợ và mẹ vợ.

Một hồi lâu sau Vương Tĩnh Kỳ không nói lời nào, cuối cùng đang lúc Chu Cẩn Du định trực tiếp gọi luôn, cô mới nói: "Không cần, cũng ở gần đây thôi, nếu bọn họ có ý định đến đây, đã sớm đến rồi, vậy mà bây giờ còn chưa đến, ý tứ rất rõ ràng rồi không phải sao, vẫn là đừng làm người ta ghét thì tốt hơn."

Mặc dù Vương Tĩnh Kỳ sinh con rất đột ngột, nhưng cũng là sinh ở cùng bệnh viện với chị dâu, anh cả biết, chắc chắn nhà họ Vương cũng đã biết, mà từ lúc cô sinh con đến bây giờ cũng gần nửa ngày rồi, còn chưa thấy bóng dáng nào của người nhà họ Vương đến đây, ý tứ đã rất rõ ràng, cần gì phải gọi điện thoại tự rước lấy nhục nữa.

Chu Cẩn Du thấy vợ mình có chút để ý, sợ cô buồn, vội vàng trấn an cô, nói chuyện về hai đứa con, quả nhiên lực chú ý của Vương Tĩnh Kỳ lại chuyển sang các con.

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, hai người không ngờ, ngày hôm sau lại phải đối mặt với một cơn sóng gió nho nhỏ.

Chương 197: Chương 162: Lần đầu tiên đánh phụ nữ
Sáng hôm sau, Chu Cẩn Du tới chỗ làm việc với tâm trạng không yên lòng về vợ mình, dù sao anh cũng là thị trưởng thành phố, không được vắng mặt quá lâu, hôm qua anh bỏ mấy công việc quan trọng để lo cho vợ sinh con đã là không tuân theo quy định, hôm nay còn có một hội nghị quan trọng, nhất định phải do anh tự mình chủ trì, cho nên anh không thể không đi làm được.

Vương Tĩnh Kỳ không một chút đau lòng vì Chu Cẩn Du phải đi làm, hai đứa bé cũng khỏe mạnh, còn có bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, để ý đến hai bảo mẫu là được rồi. Cho nên cô không có ý kiến gì về việc Chu Cẩn Du làm ba mà lại không có mặt ở đây.

Bình an đến trưa, lúc Vương Tĩnh Kỳ lại một lần nữa nhận được điện thoại của Chu Cẩn Du gọi tới thì bên ngoài truyền đến âm thanh xôn xao.

Chu Cẩn Du trong điện thoại cũng nghe thấy, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra, giọng nói vừa nóng nảy vừa khẩn trương, Vương Tĩnh Kỳ có thể nhận ra rất rõ ràng.

"Không có việc gì, không biết có ai đang cãi nhau ngoài hành lang ấy, em ở trong phòng đóng chặt cửa, không sao hết." Vương Tĩnh Kỳ trấn an anh.

Nhìn xem, người có quyền cao chức trọng cũng không phải là cái gì cũng tốt, mặc dù được hưởng thụ một số quyền lợi đặc thù, nhưng cũng phải thực hiện nghĩa vụ tương ứng, giống như bây giờ, cô có thể ở đây cùng với các con, trong khi Chu Cẩn Du phải đi làm, đi hoàn thành công việc anh cần hoàn thành, quá cực khổ.

"Có ảnh hưởng đến các con không?" Chu Cẩn Du khẩn trương hỏi, hận mình không thể mọc ra đôi cánh bay đến đây bảo vệ vợ con.

"Không có sao hết, con trai con gái anh đang nằm ngủ ngon giấc trên giường đây nè, anh yên tâm làm việc đi, ở đây có ba người trông chừng rồi." Vương Tĩnh Kỳ nói.

Chu Cẩn Du cẩn thận lắng nghe, quả thật không có nghe được tiếng khóc kinh thiên động địa của hai đứa con mình, chứng minh các con của anh đang ngủ rất say.

"Được, cứ như vậy đi. Khoảng hai giờ chiều là anh có thể về nhà rồi. Còn nữa, mọi người cứ ở nguyên trong phòng bệnh canh chừng hai đứa bé, đừng có tò mò chuyện bên ngoài biết không."

"Biết rồi, biết rồi, sẽ không có ai ra ngoài đâu mà." Vương Tĩnh Kỳ dĩ nhiên sẽ không đi ra ngoài, đang không có mở cửa mà tiếng ồn còn lớn như vậy, nếu mà mở cửa, các con của cô sẽ bị đánh thức mất.

Đối với trình độ khóc nhè của các con, người làm mẹ như cô thật là phục sát đất. Không biết mấy đứa bé này giống ai, mà tính khí lại khó chịu như vậy, tiếng khóc cũng lớn nữa. Chỉ cần không vừa ý một chút liền gào khóc, khiến cô bực mình muốn chết, mà em bé còn nhỏ như vậy, đánh không được, mắng chửi cũng không thể nào, chỉ có thể ra sức dỗ dành, nhưng làm vậy bọn nhỏ lại càng khóc nhiều hơn, mãi đến khi bọn nhỏ chịu nín, mấy người bọn họ cũng đổ đầy mồ hôi.

Thông qua mười mấy tiếng đồng hồ kinh nghiệm mà tổng kết, cả hai bảo mẫu cùng vợ chồng Vương Tĩnh Kỳ đều có chung kết luận là không thể chọc giận hai đứa bé này.

Vương Tĩnh Kỳ phải liên tục bảo đảm với Chu Cẩn Du, anh mới chịu cúp điện thoại.

Đã hơn giữa trưa, mà tiếng ồn ào bên ngoài vẫn còn tiếp tục. Vương Tĩnh Kỳ có chút đứng ngồi không yên, cô là phụ nữ mới sinh, cũng không thể để mình đói bụng, nếu không em bé không có sữa mà bú, cho nên không thể không kêu chị Lưu ra ngoài mua cơm.

Chỉ cần ra ngoàicó lý do, hẳn là không sao.

Mà chị Lưu cũng không phụ lòng mọi người, đi ra ngoài khoảng hai mươi phút sau thì mang cơm về cho ba người, đương nhiên phần cơm của Vương Tĩnh Kỳ chính là phần ăn đặc biệt do bệnh viện chuẩn bị cho sản phụ còn trong tháng.

Ba người thừa dịp em bé còn chưa tỉnh dậy, vội vàng ăn cơm, chị Lưu kể lại chuyện lúc nãy ra ngoài nghe người ta bà tám cho hai người nghe.

"Hai người biết gì không, lúc nãy tôi ra ngoài, nghe người ta bàn tán vụ cãi lộn, chuyện là hôm qua có một người phụ nữ mới vào đây sinh con, người nhà chị ta cãi vã chuyện đóng tiền chữa bệnh cho em bé." Chị Lưu bà tám.

"A, vậy sao, chuyện gì xảy ra?" Chị Châu và Vương Tĩnh Kỳ liền nổi lên lòng hiếu kỳ.

"Tôi không có nghe toàn bộ, hình như là chị ta sinh non được một đứa con gái, sức khỏe không quá tốt, phải đưa vào lồng kính để theo dõi, mà các cô cũng biết đó, để trong lồng kính tốn tiền dữ lắm, hình như nhà bọn họ cũng đã đóng tiền rồi, là ba đứa bé đóng cho bệnh viện, mẹ đứa bé cùng với người nhà chị ta biết được chuyện này, cũng không muốn giữ lại đứa bé nữa, nói trong nhà không có tiền, không nuôi nổi, ba đứa bé không đồng ý, cho nên mới cãi vã." Chị Lưu thổn thức, người làm nghề bảo mẫu như bọn họ thường tới lui khoa phụ sản, gặp nhiều chuyện như vậy, rất nhiều gia đình phát hiện con bọn họ bị bệnh, đều chọn từ bỏ trị liệu, mặc kệ đứa bé tự sinh tự diệt, huống chi đây lại là bé gái, trường hợp này còn nhiều hơn.

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy chuyện này nghe quen quen.

"Rồi sao nữa?" Chị Châu hỏi.

"Lúc tôi đi ra, nhìn thấy ba đứa bé đánh nhau với người nhà bên vợ, nghe nói, người nhà của mẹ đứa bé cũng không vừa, bọn họ xúi giục chị ta làm thủ tục xuất viện, lấy hết tiền thế chân đóng cho bệnh viện về, bên này đang ầm ĩ, y tá đột nhiên tới thông báo người thân đóng viện phí, nếu còn không chịu đóng, đứa bé sẽ bị đưa ra khỏi phòng dưỡng nhi, lúc này ba đứa bé mới biết tiền thế chân đóng vào cho con gái mình đã bị vợ và gia đình mẹ vợ cầm đi, hồi nãy tôi quay lại, thấy người đàn ông kia đỏ mắt đánh nhau với anh vợ đấy."

"Ôi trời ơi, chuyện này cũng thật hiếm thấy, bình thường tôi toàn thấy mấy ông bố vô tình, hôm nay thế mà lại gặp được bà mẹ bỏ con, con cái cũng là do mình đứt ruột sinh ra, làm sao mà nỡ lòng nào trơ mắt, trơ mắt nhìn...... Haizzz!" Chị Châu không nói tiếp mà chỉ thở dài.

Vương Tĩnh Kỳ ngẩn người, sao cô lại cảm thấy chuyện Chị Lưu nói có chút quen quen, trong lòng cô trầm xuống, cảm thấy người chị Lưu nói rất giống anh cả chị dâu cô, sau đó lại lắc đầu, tẩy bỏ suy nghĩ này trong đầu, không thể nào, mặc dù chị dâu có chút không biết điều, nhưng kiếp trước chị ta cũng rất quan tâm đến con gái, cũng chưa bao giờ từ bỏ trị liệu cho con gái mình.

Vương Tĩnh Kỳ im lặng nghe chị Lưu và chị Châu tiếp tục bà tám, tự an ủi mình đó không thể nào là anh cả chị dâu, nhưng trong lòng vẫn thật hoang mang.

Sau khi ăn cơm xong, tiếng ồn ào bên ngoài cũng dần dần nhỏ xuống, đoán chừng là đã êm xuôi.

Vương Tĩnh Kỳ cho con bú sữa xong, lại dỗ con ngủ, sau đó cô cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Đang mơ mơ màng màng nghĩ đến chuyện hồi trưa chị Lưu nói, cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra.

Vương Tĩnh Kỳ giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa.

Hai bảo mẫu đang nằm nghỉ phản ứng nhanh hơn, vội chạy nhanh tới cửa, chặn đường người đang định xông vào.

"Anh làm gì vậy? Xông vào đây định làm gì?" Dáng dấp chị Châu cũng tương đối tròn trịa, đứng chặn người đàn ông ở cửa.

Chị Lưu tự động chạy tới bên cạnh giường trẻ, chỉ sợ người đến có ý định gì với mấy đứa bé.

"Anh, sao anh lại tới đây." Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, kỳ quái nhất là trong ngực anh còn ôm một đứa bé bị chăn bao quanh. Mặc dù không thấy đứa bé ra sao, nhưng từ tiếng khóc yếu ớt, cô có thể đoán được hẳn là cháu gái của mình.

Vương Tuấn Kỳ vừa nghe giọng nói của em gái, nước mắt liền chảy ra.

Hai tay anh ôm chặt đứa bé, không có tay lau nước mắt, cứ nức nở như vậy mà đi đến bên cạnh giường của Vương Tĩnh Kỳ.

Chị Châu nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Vương Tĩnh Kỳ, cũng biết người này có quen biết với cô, hơn nữa một đấng mày râu trong tay ôm đứa bé, hẳn là không có hành động gì bạo lực, cho nên nghiêng người, nhường ra một chỗ trống, để Vương Tuấn Kỳ đi vào phòng bệnh.

Chị Lưu cũng nhìn thấy gương mặt Vương Tuấn Kỳ, tiến tới bên cạnh chị Châu, hai người nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, kéo anh qua, nhìn đứa bé trong ngực anh, gấp gáp hỏi: "Sao vậy, sao anh lại ôm con qua đây, bác sĩ trả lại rồi sao?" Cô hỏi như vậy, nhưng trong lòng mơ hồ khẳng định, chuyện buổi trưa hẳn là của anh cả và chị dâu.

Vương Tuấn Kỳ ngồi trên cái ghế nhỏ trước giường, ôm thật chặt đứa bé trong tay, nhìn em gái mình, khóc òa lên.

Vương Tĩnh Kỳ chưa từng thấy qua anh trai mình khóc như vậy. Kể từ khi cô bắt đầu có ký ức, bởi vì trong nhà có một người như ba Vương, anh em bọn cô đều trưởng thành rất sớm, có khóc cũng không giúp ích được gì, cho nên Vương Tuấn Kỳ từ nhỏ đã không khóc, bây giờ nhìn anh mình khóc bi thương tuyệt vọng như vậy, trong lòng cô cũng chua xót muốn chết.

"Anh, đừng khóc, em cũng không khóc. Có chuyện gì anh nói cho em biết, chúng ta cùng nhau giải quyết." Vương Tĩnh Kỳ cũng khóc theo anh.

Vương Tuấn Kỳ khóc một lát, có thể là nghĩ tới đứa bé trong ngực, anh dần dần nín khóc: "Tĩnh Kỳ, anh lại van xin em một lần nữa, em có thể nào cho anh mượn ít tiền không, anh, anh không thể trơ mắt nhìn con gái mình, con gái mình......" Vương Tuấn Kỳ nói không được nữa.

Sau đó Vương Tuấn Kỳ kể vắn tắt tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trưa.

Hồi sáng, người nhà mẹ đẻ của Triệu Bình lần đầu tới bệnh viện thăm Triệu Bình cùng cháu gái, lúc đó Vương Tuấn Kỳ ở trong phòng bệnh, anh chào hỏi cùng anh vợ, sau đó đi thăm con gái, cũng là muốn cho vợ cùng với người nhà mẹ đẻ của cô ta có chút không gian riêng, dù sao nếu có anh ở đó, bọn họ cũng không tiện nói chuyện riêng.

Nào ngờ còn chưa tới buổi trưa, anh quay lại phòng bệnh, vợ anh thương lượng với anh, nói muốn từ bỏ trị liệu cho đứa bé.

Lý do của vợ anh chính là trong nhà không có tiền, bây giờ mà vay tiền đóng cho bệnh viện, sau này hai vợ chồng bọn họ vẫn phải trả, hơn nữa chỉ là một đứa con gái, lại còn bệnh hoạn, coi như sau này có cứu sống được, cũng có khả năng để lại di chứng, nếu như vậy, còn không bằng từ bỏ, để tiền tiết kiệm, sau này hai người bọn họ vẫn còn có thể sinh đứa con trai khác.

Vương Tuấn Kỳ không ngờ vợ mình sẽ nói như vậy, nhìn vẻ mặt không sao cả của vợ, lại nhìn sang ba mẹ vợ cùng anh vợ ngồi bên cạnh, anh biết vợ mình đã bị người nhà tẩy não rồi.

"Triệu Bình, em có biết em đang nói cái gì không, đó là con gái ruột của em đó." Lúc đó Vương Tuấn Kỳ tức không còn gì để nói, chỉ có thể nghiến răng nặn ra một câu như vậy.

Sau đó hai bên liền bắt đầu cãi vả, từ trong phòng bệnh đến hành lang.

Vương Tuấn Kỳ cắn răng, vô cùng kiên quyết, đứa bé là con của anh, anh sẽ không từ bỏ nó.

Kết quả bên này đang tranh cãi, bên kia Triệu Bình đã làm thủ tục xuất viện, đóng vào cho bệnh viện mười vạn, chị ta lấy lại được hơn tám vạn.

Mãi đến khi y tá tới tìm anh, Vương Tuấn Kỳ mới biết vợ mình đã làm những gì, hai mắt anh đỏ bừng đi tìm vợ.

Số tiền kia là tiền chữa bệnh cho con gái anh, ai cũng không có quyền lấy đi.

Nhưng Vương Tuấn Kỳ lục soát cả người Triệu Bình, cũng không tìm được một xu tiền, anh biết số tiền đó nhất định là đã bị người nhà chị ta cầm đi, lần đầu tiên trong đời Vương Tuấn Kỳ ra tay đánh phụ nữ, mà người đó lại còn là vợ của mình.

Chương 198: Chương 163: Ly hôn
Vương Tĩnh Kỳ ngồi nghe Vương Tuấn Kỳ nói chuyện, cô không nói gì, chỉ gọi điện thoại cho Chu Cẩn Du, kêu anh chừng nào về thì đến ngân hàng rút ít tiền, cũng kể lại đơn giản mọi chuyện cho anh nghe.

Sau đó mọi người lại nhanh chóng đưa đứa bé quay lại lồng kính, chỉ sợ để ở ngoài lâu quá sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu với đứa bé, nếu vậy bọn họ sẽ phải hối hận cả đời.

Thu xếp xong xuôi, hai anh em ngồi cạnh nhau, Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút vẫn là hỏi: "Anh, anh định làm thế nào?"

Chuyện này không thể cứ để như vậy được, hành động của nhà họ Triệu thật không có tính người. Quan trọng nhất là Triệu Bình, nếu không có chị ta, cho dù người nhà họ Triệu muốn lấy số tiền kia cũng không thể nò, cho nên nguyên nhân của chuyện này chính là ở Triệu Bình.

"Anh đã nói chuyện với Triệu Bình rồi, nếu cô ta muốn lấy tiền đi, vậy thì ly hôn. Người phụ nữ độc ác như vậy, không xứng làm mẹ của con anh." Vương Tuấn Kỳ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, vết thương trên mặt do đánh nhau với anh vợ đã được bôi thuốc sơ qua, chỉ còn mấy vết xanh xanh tím tím.

"Anh nghĩ vậy sao? Nếu chuyện đã đến nước này mà còn muốn quay đầu lại cũng quá muộn rồi." Vương Tĩnh Kỳ nghe đầu đuôi câu chuyện xảy ra lúc trưa xong thì hoàn toàn chán ghét Triệu Bình, coi như về sau chị ta vẫn là chị dâu của cô, Vương Tĩnh Kỳ cũng không có ý định qua lại gì với chị ta nữa, ngay cả con ruột của mình mà cũng không buông tha, thật là không có tính người.

"Ừ, ngay cả người xa lạ ngoài đường còn tốt hơn người mẹ ruột như cô ta. Sau này một mình anh nuôi con gái anh là được." Vương Tuấn Kỳ trìu mến nhìn đứa bé nằm trong lồng kính đang đung đưa tay chân.

"Được, em ủng hộ anh, vừa vặn em cũng có sữa, em cho cháu gái uống luôn cũng được." Vương Tĩnh Kỳ cực kỳ ủng hộ với quyết định này của anh, nếu anh cô tiếp tục sống cùng chị dâu, đoán chừng về sau cũng không thể hạnh phúc, không bằng bây giờ tách ra luôn đi, sau này thân ai nấy lo, muốn cưới người khác cũng được. Nếu đã không hợp nhau thì không nên tiếp tục day dưa.

Thế là mọi chuyện được hai anh em quyết định ổn thỏa, cho dù ba Vương mẹ Vương có kịch liệt phản đối cũng vô ích.

Vương Tĩnh Kỳ sinh tự nhiên, cho nên chỉ cần nằm viện bốn ngày là có thể về nhà, nhưng vì anh cả cùng cháu gái, sau khi cô thương lượng với Chu Cẩn Du thì trực tiếp ở lại bệnh viện hai tuần lễ, mỗi ngày cho Đồng Đồng bú sữa nhiều lần theo thời gian cố định.

Vương Tuấn Kỳ đặt tên cho con gái là Đồng Đồng.

Đến khi bác sĩ cuối cùng cũng thông báo Đồng Đồng không cần phải nằm ở phòng dưỡng nhi nữa, cả gia đình mới đưa ba đứa bé về nhà.

Vì sao Vương Tuấn Kỳ không đưa đứa bé về nhà họ Vương? Nguyên nhân là ở Triệu Bình.

Vốn là sau khi Triệu Bình nhận thấy Vương Tuấn Kỳ thật sự muốn ly hôn cùng với chị ta, liền đến nhà họ Vương khóc lóc, mà đương nhiên là ba Vương đồng ý với quan điểm của Triệu Bình, ông cũng hy vọng sau này mình có đứa cháu trai.

Cho nên liền chửi mắng Vương Tuấn Kỳ một trận, bắt buộc anh không được ly hôn, ép anh từ bỏ Đồng Đồng, để sau này còn có cơ hội sinh cháu trai cho ông.

Lúc đó Vương Tuấn Kỳ sập cửa bỏ đi, cho nên anh chỉ có thể tạm thời để Đồng Đồng ở nhà em gái.

Sau đó mặc kệ ai thuyết phục cũng không được, anh đã quyết như đinh đóng cột, ai nói cái gì cũng một mực muốn ly hôn, hơn nữa còn yêu cầu Triệu Bình để lại hết tiền bạc rồi ra khỏi nhà, căn nhà cùng với đứa bé phải để lại cho anh.

Đương nhiên Triệu Bình không thể nào đồng ý, nhưng Vương Tuấn Kỳ trực tiếp nhờ Vương Tĩnh Kỳ tìm tới mẹ của Tưởng Hi Văn, thông qua luật sư đệ đơn ly hôn lên tòa án.

Triệu Bình nhận được giấy mời của tòa án, lúc này mới ý thức được Vương Tuấn Kỳ làm thật, chị ta cũng hoảng hốt, nhưng dưới sự cổ động của bên nhà mẹ, chị ta trấn định lại. Ly hôn cũng được thôi, nhưng mà Vương Tuấn Kỳ phải ra khỏi nhà, lý do là vì điều kiện nhà họ Vương tốt, phải trả lại khoản bồi thường tương ứng cho chị ta suốt mấy năm nay ở chung, cái đó là còn chưa tính tới phí tổn thất thanh xuân của chị ta.

Mà nói điều kiện nhà họ Vương tốt, thì ra là nhờ có Vương Tĩnh Kỳ, vì chồng cô là thị trưởng, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay điều kiện của ai tốt hơn ai liền.

Khi Vương Tĩnh Kỳ nghe được lý luận này của Triệu Bình, cô xì mũi xem thường, cũng cảm thán một câu, người không có học thức thật là đáng sợ.

Sau đó, vụ ly hôn của hai nhà Vương Triệu được chính thức đưa lên tòa.

Kết quả không ngoài ý muốn chút nào, bởi vì không hòa giải được, cho nên cuối cùng hai bên phải bị thẩm vấn trực tiếp ở tòa án, hai anh em nhà họ Vương cũng không thèm cãi nhau với người nhà họ Triệu, trực tiếp đến bệnh viện, đồng thời tìm mấy hàng xóm để thu thập chứng cớ đưa lên quan tòa, chứng minh Triệu Bình không phải một người vợ đủ tư cách, cũng không đủ tư cách làm mẹ, cho nên quyền giám hộ đứa bé thuộc về Vương Tuấn Kỳ, hơn nữa vì bảo đảm cuộc sống sau này của đứa bé, căn nhà phải được để lại cho Vương Tuấn Kỳ.

Còn Triệu Bình mỗi tháng phải giao 300 đồng tiền nuôi dưỡng Đồng Đồng, cho đến khi Đồng Đồng mười tám tuổi mới thôi. Còn về tiền gửi ngân hàng, Triệu Bình một mực đảm bảo là không có, bởi vì không thể nào kiểm chứng, cho nên không phân chia được, nhưng vì lúc mới sinh, đứa bé phải nằm viện nên hai người đã từng mượn Vương Tĩnh Kỳ mười vạn, phải cùng nhau gánh chịu. Vì vậy sau khi ly hôn, Triệu Bình không chiếm được bất cứ thứ gì, ngược lại còn phải trả năm vạn cho Vương Tuấn Kỳ.

Đương nhiên nhà họ Triệu không thể nào cam tâm lấy tiền đã nuốt vô bụng mà giao ra ngoài, cho nên Triệu Bình ở tòa án kêu khóc nói là chị ta không có tiền, mặc cho nhân viên tòa án thẩm vấn chị ta cũng vô ích.

Vương Tĩnh Kỳ nghe tình huống lúc đó, chỉ bĩu môi, chỉ cần chị ta nói không có là không có sao, thật là không công bằng, không có thiên lý. Cô cũng không tin, một người bé nhỏ như Triệu Bình có thể đấu thắng mấy nhân viên điều tra chuyên nghiệp ở tòa án.

Quả nhiên sau mấy lần nhân viên tòa án tra hỏi không có kết quả thì trực tiếp sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, nếu như cô không có, vậy thì tôi tìm tới chỗ làm việc của cô, bây giờ không có đủ để trả một lần, vậy thì trả từ từ, thế nào cũng đủ thôi.

Lúc Đồng Đồng được ba tháng tuổi, rốt cuộc Vương Tuấn Kỳ cũng lấy về được năm vạn từ Triệu Bình.

Vương Tĩnh Kỳ cầm tiền trong tay đếm, có chút mất mác: "Sao em lại cảm thấy chúng ta bị thua thiệt vậy chứ, số tiền này vốn là của chúng ta, chị ta lấy đi hơn phân nửa, bây giờ trả lại một phần, chị ta vẫn lời được mấy vạn đấy."

Lúc đầu giao cho bệnh viện mười vạn, nằm viện hơn một ngày dùng hết hơn một vạn, Triệu Bình lấy lại được hơn tám vạn, bây giờ coi như trả lại năm vạn, chị ta vẫn còn dư hơn ba vạn. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy số tiền đó đều là cho chó ăn, còn là chó dữ.

Chu Cẩn Du cầm cái trống lắc ngồi trên ghế sofa chơi đùa với mấy đứa bé, nhìn vợ càu nhàu, bớt chút thời gian trả lời: "Em cho rằng số tiền đó Triệu Bình có thể sử dụng sao, chị ta cũng thật là đầu óc ngu si, bị người ta lừa gạt, còn giúp người ta kiếm tiền, em chờ đi, số tiền đó chị ta mãi mãi không được cầm tới đâu."

Chu Cẩn Du để cái trống trước mặt Đồng Đồng, lắc lắc tạo ra âm thanh cho Đồng Đồng chú ý theo. Nhìn cái đầu nhỏ của Đồng Đồng nhìn qua nhìn lại theo cái trống, Chu Cẩn Du hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái.

Đương nhiên hai đứa bé còn lại cũng có phần, mỗi đứa được hôn một cái. Ba đứa trẻ được ba hôn, đều cười toét miệng. Sau đó mấy cha con liền ngây ngô cười ha ha.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn mấy người họ vui vẻ chơi với nhau, cũng bị thu hút, liền ném cọc tiền trên tay qua một bên, chơi đùa cùng bọn nhỏ.

"Sao vậy?"

"Nghe nói lúc lấy tiền về, Triệu Bình đưa cho mẹ chị ta giữ, cho nên lúc đó anh cả mới không tìm được trên người Triệu Bình, sau đó hình như mẹ của Triệu Bình cũng không có trả tiền lại cho chị ta." Vì biết rõ chuyện này, cho nên anh mới cho người nhắc nhở mấy nhân viên điều tra, tìm Triệu Bình hỏi không có một chút tác dụng nào, phải trực tiếp tìm đến chỗ làm việc của anh cả và chị dâu Triệu Bình mới có tác dụng, kết quả nhân viên tòa án đến công ty bọn họ làm việc, thế là xong, nhà họ Triệu liền ói tiền ra.

"Làm sao anh biết?" Vương Tĩnh Kỳ thật tò mò, loại chuyện như vậy người nhà họ Triệu nhất định sẽ không nói, anh là người ngoài làm sao biết được.

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không xâm nhập điều tra kẻ địch, làm sao mà chiến đấu được." Chu Cẩn Du khoe khoang.

"Ôi chao, ba thật là lợi hại, chúc mừng ba thôi." Vương Tĩnh Kỳ cúi người hôn lên mặt ba đứa bé, khiến bọn trẻ đều vui vẻ hưởng ứng.

"Thái độ này của em là sao đây, muốn ăn mừng cũng phải hôn anh mới đúng chứ." Chu Cẩn Du ghen tỵ nhìn mấy đứa bé đang mỉm cười, hướng về phía Vương Tĩnh Kỳ chỉ chỉ mặt mình, ý nói là anh cũng muốn.

"Anh chú ý hình tượng một chút có được không, dù gì anh cũng là thị trưởng đó." Vương Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ lại gần hung hăng hôn một cái lên mặt anh, người đàn ông này càng ngày càng ngây thơ.

"Hình tượng đó là để giả bộ trước mặt người ngoài thôi, lúc ở cạnh vợ con, anh còn cần giả bộ làm cái gì, vậy không phải mệt chết sao." Chu Cẩn Du trực tiếp ôm lấy Vương Tĩnh Kỳ đang định bỏ chạy, kéo vào trong lòng mình, hung hăng hôn lên.

Kể từ khi vợ sinh con, phúc lợi mà anh vốn phải được hưởng thụ đều bị ba đứa trẻ phá hỏng, mỗi lần muốn gần gũi với vợ một chút, lại giống như là kẻ gian lén lén lút lút.

Dường như muốn chứng minh cho suy nghĩ của anh, anh mới vừa hôn vợ một cái, mấy đứa bé lại bắt đầu khóc lên, đứa nào cũng cố gắng khóc thật to.

Hai vợ chồng nhanh chóng tách ra, nhìn nhau, sau đó phì cười.

"Em đừng có cười, đợi buổi tối anh về nhà, chúng ta lại tiếp tục." Chu Cẩn Du biết bây giờ anh không có cơ hội, cho nên hung hăng bóp một cái lên mông cô.

Kể từ sau chuyện Vương Tuấn Kỳ đòi ly hôn với Triệu Bình, ba Vương liền đuổi Vương Tuấn Kỳ ra khỏi nhà.

Vương Tuấn Kỳ mang theo con gái cùng nhau về nhà mình ở, nhưng anh phải đi làm, để đứa bé ở nhà thì không có ai trông coi, cho nên ban ngày trước khi đi làm anh đều đưa đứa bé đến nhà Vương Tĩnh Kỳ, để cô giúp đỡ chăm sóc, buổi tối tan việc thì đi đón Đồng Đồng.

Vương Tĩnh Kỳ thương lượng với Chu Cẩn Du, cảm thấy anh cả đi qua đi lại như vậy, thật sự là quá phí sức, hơn nữa cũng không tốt cho sức khỏe của Đồng Đồng, cho nên muốn để cho hai cha con bọn họ trực tiếp ở lại nhà cô, dù sao trong lúc Vương Tĩnh Kỳ mang thai, Chu Cẩn Du đã mua một căn hộ khác ở cùng tầng, sau khi sửa sang lại, bây giờ căn nhà cũng có nhiều phòng hơn.

Nhưng Vương Tuấn Kỳ không đồng ý, đã đưa con mình đến nhà em gái nhờ chăm sóc giùm, cướp sữa của Khả Thư, Khả Hàm (tên của hai đứa bé sinh đôi) cho con gái mình uống, chẳng lẽ bây giờ còn không biết xấu hổ dọn qua nhà em gái ở luôn sao, cho dù em gái tình nguyện, nhưng còn em rể thì sao, anh không thể chỉ suy tính cho mình, mà tạo thêm phiền phức cho em gái được.

Cho nên anh kiên trì sớm đưa chiều đón, cho đến khi Đồng Đồng bị giày vò đến nỗi sốt cao mới thôi.

Vốn chính là mùa đông, sức khỏe Đồng Đồng còn chưa tốt, cho nên cứ đưa đón như vậy được mấy ngày sau thì sức khỏe Đồng Đồng không chịu nổi nữa.

Vương Tĩnh Kỳ đau lòng cháu gái mình, mắng anh cả một trận xong, liền đoạt luôn đứa bé, nói là anh có muốn ở lại hay không thì mặc kệ, dù sao đứa bé không thể cứ tiếp tục như vậy được, nhất định phải ở đây.

Vương Tuấn Kỳ nhìn gương mặt con gái vì sốt cao mà đỏ bừng, cũng đau lòng muốn chết, cho nên vì sức khỏe con gái, người làm ba như anh phải thỏa hiệp.

Sau đó ở nhà của Chu Cẩn Du, ngoài hai vợ chồng bọn họ cùng ba đứa trẻ ra, còn có thêm một bảo mẫu mới cùng với Vương Tuấn Kỳ.

Ngày nào Vương Tuấn Kỳ tan việc về nhà, cũng giành làm việc, mà mấy chuyện nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, bảo mẫu đã sớm làm xong, cho nên anh chỉ có thể giành trông trẻ.

Vì vậy buổi tối là thời gian dành cho thế giới hai người của đôi vợ chồng son Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ.

Chương 199: Chương 164: Đại Kết Cục
Bảy năm sau.

Trong một căn nhà ở thủ đô, Vương Tĩnh Kỳ đứng giữa sân, nhìn xung quanh nhà mới của mình, hài lòng gật đầu.

Vị trí không tệ, cách nơi là việc của cô rất gần, sau này bọn trẻ đi học cũng rất thuận tiện. Nhà cửa cũng khá lớn, vợ chồng bọn họ, cùng ba đứa trẻ, ở cũng rộng rãi. Hơn nữa, Vương Tĩnh Kỳ hài lòng về căn nhà này, là vì khung cảnh ở đây rất đẹp.

Trời chiều ngả về tây, những tia nắng mặt trời nhu hòa chiếu xuống hồ nước trong vắt, kiến trúc tinh xảo, mấy cánh cửa màu xanh đen với viền kim loại sáng loáng, giữa sân có cây hòe tán rộng xum xuê, để mấy đứa bé chơi trò rượt bắt, xa xa truyền đến tiếng la hét cười đùa......

"Như thế nào, có hài lòng không?" Chu Cẩn Du từ phía sau ôm eo vợ.

Vương Tĩnh Kỳ ngả lưng ra sau: "Ừ, cũng được, chỉ là có hài lòng hay không, thì anh nên hỏi con gái của anh đi."

Hai người vừa nói xong, liền có ba đứa trẻ tung tăng chạy ra từ trong nhà, đi đầu là con trai lớn nhất của Chu Cẩn Du, anh bạn Khả Thư, tiếp theo là con gái bảo bối của Chu Cẩn Du, công chúa nhỏ Khả Hàm, cuối cùng là bảo bối nhỏ của cả gia đình, Đồng Đồng.

Ba đứa trẻ xem phòng ngủ của mình xong thì đi ra ngoài, liền nhìn thấy trong sân có ba với mẹ lại dính chung một chỗ.

"Tách ra, tách ra, mẹ là của con." Anh bạn Khả Thư rất là táo bạo, cậu bé và em gái đã chia rồi, mẹ là của cậu, ba là của em gái.

"Tách ra, tách ra, ba là của con." Công chúa nhỏ Khả Hàm cũng học theo bộ dạng của anh trai, chạy lên ôm bắp đùi ba mình.

Còn cô bé đáng yêu Đồng Đồng là thấp nhất trong ba đứa trẻ, chân ngắn chạy theo em trai và em gái, cuối cùng lôi kéo vạt áo của cô và dượng, bày tỏ cả hai người cô bé đều muốn.

Vì vậy vốn là hai vợ chồng đang ôm nhau, bây giờ bị ba đứa trẻ chen vào tách ra.

Hai vợ chồng buồn cười nhìn ba đứa trẻ đứng dưới chân, sau đó hạnh phúc nhìn nhau cười một tiếng.

Bảy năm, Chu Cẩn Du dùng thời gian bảy năm, để đưa cả gia đình từ thành phố D lên tỉnh thành, lại từ tỉnh thành đến thủ đô.

Trong bảy năm qua, cuộc sống của Vương Tĩnh Kỳ xảy ra rất nhiều thay đổi không giống kiếp trước. Mà lớn nhất có hai chuyện, chuyện thứ nhất là anh cả cùng chị dâu ly hôn, anh cả cũng không còn đi làm thuê cho người khác nữa, mà là cùng nhau mở soft play ground với cô, lúc đầu dọn qua sống chung nhà, sau đó cũng đi theo hai vợ chồng cô đến tỉnh thành, mặc dù còn chưa đủ để gọi là đại gia, nhưng bây giờ nhà cửa xe cộ gì cũng đã có đủ.

Chuyện thứ hai chính là Chu Cẩn Du lên chức, cũng sắp theo kịp tốc độ hỏa tiễn rồi, kiếp trước hình như Chu Cẩn Du từ thành phố D đến thủ đô cũng phải mất hơn mười năm.

Tại sao lại nhanh như vậy? Chu Cẩn Du cũng khổ tâm lắm chứ, anh cũng đâu có muốn liều mạng làm việc như vậy, sống an nhàn qua ngày thật tốt, trời là nhất, đất là nhị, anh là tam. A, sai rồi, vợ anh là tam.

Vợ anh nói là, sau khi mấy đứa trẻ đi học, vì chuyện học tập của bọn trẻ, tốt nhất không nên chuyển trường, ở nơi nào thì cứ ở yên chỗ đó. Chuyện này khiến Chu Cẩn Du vô cùng thiệt thòi.

Bốn năm trước anh chuyển công tác từ thành phố D đến tỉnh thành, vì mấy đứa trẻ phải đến nhà trẻ, nên chỉ có mình anh chuyển đến tỉnh thành sống, suốt một năm, chỉ có thứ bảy chủ nhật anh mới có thể trở về thành phố D thăm vợ con, mãi cho đến một năm sau, vợ anh mới dẫn theo mấy đứa trẻ dọn nhà đến tỉnh thành.

Lần này cần phải ổn định chỗ ở trước khi mấy đứa trẻ bắt đầu vào lớp một, nếu không cũng không biết anh phải sống một mình không ai trông nom không ai để ý thêm bao nhiêu năm nữa.

Cho nên vì sự nghiệp học tập của con trẻ, Chu Cẩn Du mới phải liều mạng chen lấn lên được vị trí ngày hôm nay, về sau trên căn bản sẽ không dọn đi nữa, an ổn ở lại chỗ này.

Lúc đầu Vương Tĩnh Kỳ còn có chút lo lắng vì kiếp này xảy ra quá nhiều biến hóa, nhưng vì bận rộn chăm sóc gia đình con cái nên cô cũng không thèm để ý nữa, có đổi cái gì thì đổi đi, tình huống xấu nhất cô cũng đã trải qua rồi, nếu có thay đổi gì, cũng là chuyện tốt, mà gặp chuyện xấu thì cô cũng tiếp tục sống thôi, không phải sao.

"Các con, mau buông tay ra đi, lát nữa mẹ đưa các con về nhà bà nội có chịu không?" Vương Tĩnh Kỳ tràn đầy vui mừng nhìn hai đứa con cùng một cháu gái.

Ừ, tại sao Đồng Đồng cũng bảy tuổi rồi, mà vẫn còn sống cùng với bọn họ?

Cái này phải kể đến chuyện tình cảm rối rắm của Vương Tuấn Kỳ cùng Triệu Bình.

Bảy năm trước, sau khi Đồng Đồng được sinh ra không lâu, Vương Tuấn Kỳ ly hôn với Triệu Bình, hai người anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Nhưng Triệu Bình ở bên ngoài lăn lộn hơn một năm, lại quay về cầu xin Vương Tuấn Kỳ, nói là ra ngoài mới biết mình không bỏ được Vương Tuấn Kỳ, không bỏ được Đồng Đồng.

Lúc này Vương Tuấn Kỳ đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, anh không có bất kỳ lời thừa thải nào đối với vợ trước, chỉ nói một câu: "Cô không cần lưu luyến chúng tôi, chúng tôi đã sớm quên cô rồi."

Một năm sau khi ly hôn, ít nhiều gì Vương Tuấn Kỳ cũng đã nghe đến chuyện về vợ trước, ví dụ như sau khi được nhà mẹ khuyến khích ly hôn với anh, chị ta ở lại đó không được mấy tháng, thì xung đột với chị dâu của chị ta. Sau đó không biết làm sao, mẹ của Triệu Bình giới thiệu cho chị ta một người đàn ông độc thân, sau đó gả chị ta đi, nhưng Triệu Bình cũng không sống tốt, cứ nghĩ thử xem, đàn ông hơn ba mươi tuổi còn chưa tìm được đối tượng kết hôn, không có tật xấu mới là lạ, cho nên Triệu Bình tái hôn không được ba tháng lại ly hôn. Lần này nhà mẹ đẻ của Triệu Bình hoàn toàn khai trừ chị ta, sau khi ly hôn cũng không cho chị ta về nhà ở. Sau đó hình như Triệu Bình lại tìm một người đàn ông khác, nhưng không có kết hôn, cứ như vậy mà sinh sống cùng nhau.

Vậy mà một năm sau đột nhiên xuất hiện nói muốn nối lại tình xưa, đoán chừng là sau hơn một năm lăn lộn bên ngoài, mới nhận ra đi theo Vương Tuấn Kỳ mới có thể có được cuộc sống tốt.

Nhưng mà nước đổ khó hốt, thời điểm Vương Tuấn Kỳ quyết định ly hôn, anh đã không còn lưu luyến gì, cho nên khi Triệu Bình làm loạn, lấy Đồng Đồng ra làm cái cớ, dùng đủ cách để quậy phá, Vương Tuấn Kỳ vẫn không hồi tâm chuyển ý, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo chị ta, nếu còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của anh và con gái, anh sẽ báo cảnh sát, thế mới khiến Triệu Bình chán nản rời đi.

Nói thật, lúc Vương Tĩnh Kỳ thấy Triệu Bình ôm Đồng Đồng khóc lớn, cũng thật đáng thương chị ta, dù sao đều là làm mẹ, có thể cảm nhận được cảm giác khổ sở khi người thân gặp nhau lại không thể gần. Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.

Nếu như lúc đó Triệu Bình có chút tính tự giác của người mẹ, bảo vệ lương tâm của mình, bây giờ cũng không đến nông nỗi bị người ta xa lánh.

Hơn nữa cũng không có ai đứng yên một chỗ chờ đợi chị ta.

Mấy năm này, sự nghiệp của Vương Tuấn Kỳ rất tốt, tầm mắt càng ngày càng mở rộng, khí thế và bản lĩnh cũng hơn xưa, cho nên anh và Triệu Bình đã không còn ở cùng một tầng lớp. Sự nghiệp của anh càng làm càng lớn, càng ngày càng bận rộn, căn bản là không có thời gian để ý chăm sóc con gái mình, cho nên Đồng Đồng vẫn sống chung với gia đình cô dượng.

Mà hai đứa bé của nhà họ Chu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên cùng với Đồng Đồng, cho nên trong suy nghĩ của bọn trẻ, Đồng Đồng chính là em gái nhỏ (do phản ứng của Đồng Đồng có chút chậm lụt, cho nên Khả Thư và Khả Hàm đều xem Đồng Đồng như em gái), còn Vương Tĩnh Kỳ thì khỏi phải nói, Đồng Đồng là cháu gái của cô, yêu thương còn không kịp, làm sao có thể đối xử không tốt với cô bé. Cuối cùng là Chu Cẩn Du, anh cũng là nhìn Đồng Đồng từ nhỏ đến lớn, cũng luôn coi cô bé như con gái ruột của mình, cho nên Đồng Đồng cũng trở thành một phần tử của gia đình, nhà họ Chu chuyển đến đâu, cô bé cũng đi theo đến đó.

"Con không muốn về nhà bà nội." Khả Thư nghe mẹ nói vậy, nhíu cặp chân mày nhỏ.

"Ừ, con cũng không muốn về nhà bà nội." Khả Hàm theo phe anh trai, lập tức lên tiếng ủng hộ.

Đồng Đồng có chút rụt rè, chỉ dè dặt đứng phía sau gật đầu, bày tỏ cô bé cũng không muốn trở về.

Vương Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ nhìn mấy đứa bé, sau đó nhìn Chu Cẩn Du, ý nói em hết cách rồi, anh nhìn mà làm đi.

Nói thật, mặc dù Vương Tĩnh Kỳ cũng không thích trở về nhà họ Chu, nhưng cô chưa từng biểu hiện ra, lại càng chưa từng nói xấu bất kỳ điều gì về nhà chồng trước mặt bọn nhóc, nhưng trẻ con rất thẳng thắn, không thích là không thích, ai nói cái gì, làm cái gì để che đậy đều không hữu dụng.

Chu Cẩn Du cũng không có biện pháp với sự bài xích nhà họ Chu của bọn trẻ, mấy năm nay, mỗi lần đưa bọn trẻ trở lại thủ đô để ăn mừng năm mới với nhà họ Chu, đều phải tốn rất nhiều công sức, đáp ứng rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng mới có thể đạt được, anh cũng rất bất đắc dĩ.

Anh cũng từng nói chuyện qua với bọn trẻ, muốn biết vì sao bọn trẻ lại bài xích nhà bà nội như vậy. Kết quả Khả Thư trả lời là: "Bà nội không thích mẹ, vậy con cũng không thích bà nội. Cho nên con không thích trở về."

Khả Hàm trả lời là: "Cô hai không thích mẹ, cứ kiếm chuyện với mẹ, mà bà nội cũng không thèm quan tâm, bọn họ cùng nhau khi dễ mẹ, con không thích."

Còn bảo bối nhỏ Đồng Đồng là cái đuôi của Khả Thư Khả Hàm, bọn họ nói cái gì thì cô bé làm cái đó, cho nên ba đứa trẻ trong nhà đều không thích trở về nhà bà nội.

Chu Cẩn Du ngồi xổm người xuống, bế Khả Hàm đang ôm đùi anh lên, nhìn cô bé nói: "Công chúa nhỏ Khả Hàm, không phải con đã hứa với ông cố trong điện thoại rồi sao, nói là nghỉ hè sẽ đến chơi với ông cố đó, nói lời phải giữ lấy lời, nếu không cái mũi sẽ dài ra mất." Nói xong anh nhéo một cái lên mũi Khả Hàm.

Khả Hàm sợ hãi che mũi lại, chỉ sợ một giây sau lỗ mũi mình liền dài ra.

Đồng Đồng đang lôi kéo vạt áo của Chu Cẩn Du cũng hoảng sợ trợn to hai mắt, đưa bàn tay nhỏ lặng lẽ sờ lên cái mũi của mình.

"Thôi đi, các em đừng có nghe ba, cái đó chỉ là lừa gạt con nít thôi." Khả Thư phơi bày quỷ kế của ba, hừ, lại muốn lừa gạt con nít, đối với bọn em gái mới có tác dụng, chứ đối với con trai như cậu thì vô dụng.

Chu Cẩn Du tức giận nhìn con trai: "Hừ, ba lừa gạt con nít hồi nào, không phải con nói con đã trưởng thành rồi, không phải con nít sao."

Khả Thư ưỡn ngực, cũng hừ một tiếng: "Dĩ nhiên, mẹ nói, con là tiểu nam tử hán."

Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của con trai, thấy thế nào cũng đáng yêu, không nhịn được cúi người xuống hôn một cái lên mặt cậu bé.

Khả Thư rất xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được vui vẻ trong lòng.

"Mẹ không công bằng, con cũng muốn hôn hôn." Công chúa nhỏ mất hứng.

Kế tiếp cả gia đình lại bắt đầu người này hôn, người kia hôn lại, tình cảm dạt dào.

Người bạn nhỏ Khả Thư tìm kiếm nụ hôn của mẹ, cũng không quên mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, đẩy cái đầu to của ba ra xa xa. Hừ, mẹ là của cậu, ba cũng không được đến gần. Đừng tưởng rằng cậu không biết, mỗi ngày lúc tối, ba đều thừa dịp cậu ngủ trong phòng ngủ, lén lút tình cảm với mẹ, cậu đã nhìn thấy mấy lần rồi.

"Được rồi, được rồi, cũng sắp là học sinh tiểu học rồi, còn chơi trò chơi ngây thơ như vậy, bẽ mặt hay không." Chu Cẩn Du cảm thấy mình rất thua thiệt, trong nhà này anh bị đối xử tệ nhất, anh có thể hôn Khả Hàm cùng Đồng Đồng, nhưng mấy đứa bé lại cùng nhau không để cho anh hôn vợ mình, đó là vợ của anh cơ mà.

Nếu bọn trẻ không để cho anh hôn, vậy thì không ai được hôn.

Anh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói chuyện với ba đứa trẻ: "Các con sắp lên tiểu học rồi, có rất nhiều chuyện các con phải hiểu, hiếu thuận với đấng sinh thành là truyền thống tốt đẹp của mỗi một người Trung Quốc......"

"Được rồi được rồi, nói điểm chính, sắp tới buổi trưa rồi đó." Vương Tĩnh Kỳ rất không khách khí cắt ngang lời giáo huấn của anh, ở đây không phải là phòng họp, không cần phải giảng giải chuyện xưa, nói chuyện chính là được rồi.

"Khụ khụ, ông bà nội của các con đã lớn tuổi rồi, rất hy vọng các con trở về, chờ các con về, sẽ làm thức ăn cho chúng ta, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt mà bình thường mẹ không cho các con ăn......" Chu Cẩn Du còn chưa nói hết, lại bị bọn nhỏ cắt đứt.

"Không đi, không đi, chính là không đi. Mẹ cũng có thể làm đồ ăn ngon cho chúng con, cũng có thể mua đồ ăn vặt cho chúng con." Khả Thư nói xong còn làm mặt quỷ với Chu Cẩn Du.

"Đến đó ông cố sẽ kể chuyện ba hồi nhỏ cho các con nghe." Chu Cẩn Du cũng không phí sức, trực tiếp cám dỗ bọn trẻ.

Khả Thư Khả Hàm có chút rối rắm, bọn họ không thích bà nội, nhưng vẫn rất thích ông cố, mặc dù ông cố không thể đi chơi với bọn họ, nhưng kể chuyện xưa rất hay.

Ông cụ Chu đã 92 tuổi rồi, năm ngoái bị ngã, cho nên không còn đi đứng được nữa, bây giờ nằm liệt trên giường. Mặc dù sinh hoạt có người chăm sóc đầy đủ, nhưng tinh thần cũng có chút tịch mịch, cho nên ngày ngày chỉ mong đợi con cháu về nhà cùng nói chuyện phiếm với ông, mà cỡ như Khả Thư Khả Hàm rất là phù hợp.

"Ngày mai mỗi đứa có thể chọn một món quà." Chu Cẩn Du tiếp tục.

Ba đứa trẻ đều sáng mắt.

"Con có thể mua con chó con về nuôi không?" Khả Thư hưng phấn hỏi, muốn biết đáp án.

Chu Cẩn Du cắn răng gật đầu. Con trai đã sớm muốn mua một con chó, nhưng ở thành phố D bọn họ sống trên chung cư, không tiện để nuôi, nên không có mua, mà cũng là sợ bọn trẻ còn quá nhỏ, sẽ bị động vật làm tổn thương.

"Con có thể mua mèo con không?" Khả Hàm thích mèo con.

Chu Cẩn Du cắn răng gật đầu.

"Vậy con có thể nuôi con thỏ con được không?" Đồng Đồng xấu hổ hỏi.

Chu Cẩn Du hít sâu một hơi nặng nề gật đầu, bọn trẻ nhà này có vẻ khá yêu thích động vật.

"Vậy cũng được, đi thì đi, nhưng chúng con cũng có điều kiện, sau khi ăn cơm xong tụi con sẽ ở trong phòng ông cố nghe kể chuyện xưa, chứ tụi con không chơi với người khác đâu." Khả Thư lộ nở nụ cười như con hồ ly nhỏ, rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp.

Hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn nhau, sinh con quá thông minh cũng là một cái tội.

Ánh mặt trời ấm áp, cả gia đình năm người, cầm tay nhau chạy về phương xa.

--- ------oOo---- -----Hoàn---- -----oOo---- -----
Truyện đã hoàn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff