Chương 19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh hoa kiều diễm rung động không thôi của cô giống như một nàng tiên cá, không ngừng mê hồn mời gọi anh. Nhìn đôi môi anh đào sưng đỏ vì bị hôn bừa bãi kia, một luồng nhiệt dồn lên từ phía bụng dưới, đôi mắt thâm thuý bị lửa đốt càng thêm đáng sợ, anh không nhịn nổi mà dần dần cúi mặt xuống.

“Không –” cô sợ hãi kêu lên, né tránh không kịp liền bị đoạt mất quyền lên tiếng, đôi môi anh đào sưng đỏ lại một lần nữa bị cắn nuốt.

Sáng sớm trong nhà kính bỗng yên tĩnh trở lại.

Long đằng cả người thoáng run lên như có một dòng điện xuyên qua, chưa từng có người con gái nào lại có thể dễ dàng nhanh chóng khơi dậy khao khát tình dục của anh như thế.

Dần dần, chỉ là hôn thôi vẫn còn chưa đủ, dòng điện trong cơ thể tiếp tục nóng lên kêu gào phải được thỏa mãn. Mỗi dây thần kinh, mỗi tế bào, bộ phận trên cơ thể càng thêm buộc chặt. Bàn tay bắt đầu không yên phận, nôn nóng xoa nắn đường cong mềm mại của cô, chậm rãi tiến dần lên bộ ngực sữa đang hở ra.

Vu Gia Hân run lên, nhiệt độ cơ thể tăng lên mãnh liệt, đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cô muốn thét lên thật to nhưng cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cứ mở rồi lại khép, chỉ có thể phát ra tiếng kêu yêu kiều, hư nhuyễn vô lực run run dựa vào người anh.

Hai tay anh chế trụ thắt lưng rồi dễ dàng nâng cô lên cao, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú nóng bừng vùi vào bộ ngực mềm mại.

Đột nhiên, cô phát ra một tiếng kêu sợ hãi:”A!” Một dòng điện bén nhọn xẹt qua chỗ sâu trong nơi nữ tính của cô khiến cô lập tức cong thân mình, cơ hồ muốn phát điên. Không thể ngờ anh lại đang cách lớp quần áo cắn nụ hoa đang dần dựng lên của cô, khát khao mà hút.

Dục vọng mãnh liệt khiến anh cảm thấy chỉ thăm dò qua lớp vải vẫn chưa đủ, một tay liền kéo chân váy dài lên cao làm lộ ra một đôi chân dài trắng nõn không tỳ vết.

Gió thu khẽ nổi lên, xuyên qua cánh cửa mở rộng, sự lãnh lẽo lùa vào cơ thể ấm áp của cô. Cô rùng mình, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

“Không, không biết xấu hổ!” Thừa dịp anh thất thần, bàn tay nhỏ bé đang áp trong lồng ngực cường tráng ra sức đẩy, vùng ra khỏi vòng tay anh, đôi tay nhỏ bé không ngừng bận rộn chỉnh sửa quần áo hỗn độn.

”Tôi không hề quen biết anh, sao anh lại có thể……đồ bại hoại, đại sắc lang.” Vốn là lời phản kháng quyết liệt đúng lý hợp tình nhưng qua giọng nói mềm mại yếu ớt của cô lại trở thành tiếng làm nũng của một người đàn bà lẳng lơ, một chút uy lực cũng không có.

“em không nhớ tôi là ai sao?” Long đằng vội vàng rũ rũ mái tóc đen rối bù, khuôn mặt tuấn tú bị dục hoả đốt cháy đỏ bừng.

Trời biết, giờ này khắc này, anh cả người đau đớn chỉ thầm nghĩ một ngụm nuốt hết cô, căn bản không có tâm tình hàn huyên chào hỏi gì cả. Có điều, nếu ngay cả đối phương là ai cũng không hỏi một chút mà đã trực tiếp ăn sạch người ta hình như có chút thái quá

C"anh là ai sao  mà tôi biết chứ, mau tránh ra nếu không tôi gọi người" cô tức giận nên mặt hồng lên làm người anh cảm thấy thật ngứa ngáy.

Anh–” Nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ đã lớn mật xâm phạm cô lại không hề có chút xấu hổ trước mắt vẫn còn đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi như hổ rình mồi với mình, cô vừa xấu hổ vừa tức, càng nhiều là không biết phải làm sao.

Làm sao bây giờ? Sao lại có người như thế này cơ chứ?

“Anh kiêu căng gì chứ? Ơ kìa!” Cô trừng lớn mắt nhìn về phía sau anh ta, vẻ mặt kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” long Đằng trực giác xoay người nhìn lại, ngoại trừ vườn hoa không một bóng người thì chẳng có gì đáng kinh ngạc. Đột nhiên giật mình nhận ra, anh nhanh chóng quay đầu.

Gió nhẹ xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh rộng mở, thổi lướt trên cánh hoa làm chúng nhẹ nhàng lay động. Nhưng hoa tiên tử xinh đẹp lại như một giấc mộng, hoà vào trong không khí, biến mất vô tung.

“Chết tiệt!”cô gái em dám trốn, đợi khi tôi bắt được em thì em không dễ thoát được nữa đâu.

Vu Gia Hân chạy vào nhà rồi giả bộ làm thục nữ khiến mọi người khen tặng.

Không lâu sau đó Long Đằng cũng bước vào, cô nhìn thấy anh ta thì mặt trắng bệch, còn anh nhìn thấy cô thì vui vẻ nhưng trên mặt lại không hiện.

"Long đằng vào đi chào chú thím đi"

"Chào chú thím"

Sau khi giới thiệu thì cô biết hắn là ai rồi, cô cũng nhớ tới đêm hoang đường hôm đó nữa, gương mặt cô trắng bệch, tay thì run run, biểu hiện của cô khiến cho Vu Gia Thăng cảm nhận được, anh nắm lấy tay cô thật chặt khiến cô bình tĩnh lại.

Ăn xong bữa tối cô chỉ muốn thoát khỏi Long gia thôi, nhưng vì đã hứa với bà rồi nên cô không thể cứ thế mà đi về được.

Cô nghĩ chắc hắn không dám làm càn đâu vì bà bảo Long Đằng không ở đây, ở đây chỉ có hai ông bà già thôi nên cô đành chấp nhận ở lại vài ngày vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro