Kỷ Niệm Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng buổi sáng xuyên qua tán lá cây xanh mướt, chiếu rọi lên con đường làng nhỏ bé. Tiếng chim hót ríu rít hòa cùng âm thanh của những chiếc lá xào xạc trong gió nhẹ, tạo nên một bức tranh thanh bình mà tôi luôn nhớ về. Mỗi bước chân trên con đường đất ấy như đưa tôi trở lại với những ngày tháng ấu thơ đầy kỷ niệm.

Tôi còn nhớ rõ, ngôi nhà nhỏ với mái ngói đỏ rực nằm nép mình giữa vườn cây trái sum suê. Những buổi chiều, tôi thường cùng lũ bạn rong chơi khắp cánh đồng bát ngát. Chúng tôi thả diều, bắt bướm và đôi khi chỉ đơn giản là ngồi dưới gốc cây lớn, kể cho nhau nghe những câu chuyện không hồi kết về cuộc sống của chúng tôi, về những giấc mơ lớn lao mà lũ trẻ thường hay ấp ủ.

Bà ngoại tôi thường ngồi bên cửa sổ, tay khéo léo thêu từng đường kim mũi chỉ trên tấm vải trắng. Mỗi lần bà ngước lên, đôi mắt hiền từ của bà như chứa đựng cả một trời yêu thương. Bà kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, những bài học về lòng nhân ái và sự kiên nhẫn. Những câu chuyện ấy không chỉ là lời kể mà còn là những bài học cuộc sống quý giá mà tôi mang theo suốt cuộc đời.

Mỗi buổi sáng, mùi thơm phức của bánh mì nướng và cà phê từ nhà bếp lan tỏa khắp không gian. Mẹ tôi luôn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Tiếng mẹ nhẹ nhàng gọi tôi dậy, âm thanh quen thuộc mà ấm áp. Những khoảnh khắc ấy, dù nhỏ bé nhưng luôn đọng lại trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi về sự yêu thương và sự chăm sóc vô bờ bến mà mẹ đã dành cho tôi.

Nếu nhắc đến kỷ niệm mà tôi không thể quên, đó là vào những buổi chiều hoàng hôn, khi những tia nắng đã trở nên dịu nhẹ, bầu trời quang đãng với những đám mây chầm chậm trôi qua. Những tiếng chim ngân vang giờ đây đã trở thành một không gian im lặng, là lúc mà tâm hồn sâu thẳm trong tôi trỗi dậy. Cách nhà tôi vài trăm mét sau khi băng qua con đường đầy tre với những tia nắng le lói qua từng đọt lá là một không gian mênh mang nắng gió nơi mà những quả dưa hấu đang ngự trị trên những bãi cát trắng xen kẽ là những vùng nước ngập mặn. Và nó cũng là nơi mà tâm hồn tôi được tô điểm muôn ngàn màu sắc rực rỡ bởi cánh đồng dưa dạt dào những dòng cảm xúc và mồ hôi đầm đìa của những bác nông dân.

 Bước tiếp trên con đường mòn hai bên là cát trắng, lòng tôi tràn ngập một dòng cảm xúc khó tả. Dường như mọi cảnh vật xung quanh đều chất chứa bao mảnh ký ức thuở ấu thơ của tôi. Đôi mắt xa xăm của tôi nhìn vào những luống dưa hấu bạt ngàn, bát ngát, và những dòng ký ức xưa về bà ngoại tôi cứ như những gợn sóng cuộn trào không thôi. Tôi nhớ những buổi chiều tiết trời êm ả, khi tôi cùng bà ra cánh đồng dưa để hái những trái dưa hấu mọng nước. Bà còn chỉ cho tôi cách nhận biết trái dưa nào ngọt nước, làm lòng tôi cực kỳ hào hứng.

Tôi cầm những trái dưa hấu áp lên tai, như những đứa con ruột thịt, và gõ nhẹ để xem chúng đã lớn khôn như thế nào. Tâm trí tôi tràn ngập bởi những tiếng "cộc cộc," khiến tôi không để ý đến ánh mắt của bà. Khi ngước lên, tôi mới thấy nụ cười phúc hậu của bà đang hướng về tôi. Đôi mắt bà long lanh chứa đựng biết bao sự tự hào. Đôi má bà khô hóp và nhăn nheo , nhưng với sự thân thương ấy đã che lấp đi những dấu hiệu của tuổi già. Với tôi, lúc đó chỉ thấy nụ cười tỏa nắng chất chưa biết bao lòng nhân hậu của người bà kính yêu này. Có lẽ đôi khi con người chúng ta không nên đánh giá nhau qua vẻ bề ngoài, bởi khi ta nhìn nhận người khác chỉ qua nhan sắc, ta dễ dàng bỏ qua những phẩm chất tốt đẹp và giá trị tinh thần quý báu mà họ mang trong mình. Mỗi người đều có những câu chuyện riêng, những trải nghiệm và tình cảm sâu sắc ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài ấy. Chỉ khi ta biết mở lòng và nhìn vào tâm hồn của họ, ta mới có thể thực sự hiểu và trân trọng được vẻ đẹp chân thật của mỗi con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro