7. Tô đại ca rút lui. Bạn học Lưu thoải mái trèo tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đông tuyết rơi dày đặc. Tôi tớ trong phủ tướng quân đã lôi hết tất cả quần áo ấm mình có mặc lên người. Tuyết rơi trắng xóa phủ kín sân viện, mái nhà, hành lang, lắm khi bị gió tạt còn bay cả vào phòng khiến cho nha hoàn phụ trách việc quét dọn phải cực khổ hơn những mùa vụ trước đó. Một ngày ước chừng phải quét dọn bốn đến năm lượt là chuyện thường tình.

Sau chính ngọ, Tô Kiệt tới phòng Tô phu nhân thăm hỏi thì đúng lúc gặp Lưu Vũ cũng đang ở đó. Tô phu nhân quý mến cháu trai nên thường bảo cậu tới dùng bữa trưa với mình. Có hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn, tính tình lại thành thật chẳng che giấu gì, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu khiến cho Tô mẫu hứng khởi, khẩu vị ảnh hưởng bởi trẻ con mà ăn nhiều hơn. Mấy bệnh lặt vặt như những năm trước cũng lui xuống mấy phần, không còn dày vò bà ấy nữa.

Hai bác cháu đang ngồi trên trường kỷ, giữa phòng đặt một chậu than Hồng La đang âm ỉ cháy tỏa ra hơi nóng ấm áp xua đi cái lạnh bên ngoài. Tô phu nhân thong thả uống trà cho tiêu thực, động tác quý phái nhã nhặn. Còn Lưu Vũ thì đang dựa hẳn lên người Tô mẫu, hai mắt mơ màng díu lại vào nhau biểu thị rằng muốn ngủ nhưng cái miệng óng ánh nước vẫn đang từ tốn gặm một quả táo nhỏ nên chưa thể ngủ ngay được. Vào mùa đông Lưu Vũ bỗng nhiên trở nên lười biếng hẳn ra. Cả ngày chỉ muốn chui vào chăn ngủ cứ như con gấu vậy. Tô mẫu nuông chiều nên để thân thể mềm mại đã có chút sức nặng của bé dựa bên mình nghỉ ngơi. Bà ấy cũng muốn âu yếm đứa trẻ này một lát, cho nó cảm nhận được chút hơi ấm người thân.

Khi Tô Kiệt bước vào, hành lễ  theo quy củ xong xuôi, đưa mắt sang nhìn Lưu Vũ thì cậu ấy vừa vặn mới khép mi lại nhưng chưa ngủ sâu, quả táo cắn dở vẫn còn lọt thỏm trong lòng bàn tay bé xíu. Tô Kiệt sợ mẫu thân không chịu được sức nặng của em ấy nên bèn đưa tay đón lấy nhóc con bế lên, để đứa nhỏ tựa lên vai mình ngủ. Lưu Vũ bị dịch chuyển thì thoáng giật mình tỉnh nhưng rồi được người lớn vỗ về mấy cái liền ngoan ngoãn yên tâm quay về gặp Chu Công lần nữa. Tô đại thiếu gia bế người ngồi xuống phía bên kia bàn trà, điềm đạm ôm lấy đứa trẻ trong lòng giữ cho nó ngủ. Tô mẫu nhìn thấy cũng vui lòng, vẻ yêu thương trong ánh mắt dâng lên nồng nàn không kiềm được vươn ngón tay khẽ nựng cái má thịt nhỏ kia mấy cái. 

" Trời lạnh nên Tiểu Vũ làm biếng hơn. Gần đây đọc sách mới được mấy trang đã uể oải díu mắt lại. Không có tiền đồ tý nào."

Tô Kiệt nhìn cái đầu nhỏ đang tựa trong lòng mình thì  mắng yêu lấy mấy câu, thanh âm khe khẽ bên tai cũng chẳng khiến Lưu Vũ tỉnh dậy ngay được. Tô mẫu uống một ngụm trà nóng, vui vẻ tiếp chuyện: " Trẻ con mà, để nó được thoải mái chút cũng được. Đến chiều lại đầy năng lượng chạy nhảy khắp nơi mà thôi."

Tô Kiệt biết ngay mẫu thân thể nào cũng bênh vực cháu trai, hơi giận dỗi nói: " Quản sự Văn Các bẩm báo lại rằng, em ấy thường chạy đi chơi mà không có người hầu đi bên cạnh. Mẫu thân không quản chuyện này sao?"

Tô phu nhân nhướn mày một cái, chẳng hề nao núng đáp: " Dù gì Lưu Vũ cũng chỉ nghịch ngợm trong cái phủ này. Trong nhà cũng chẳng có chỗ nào nguy hiểm, sợ cái gì chứ? Huống hồ Tiểu Vũ rất ngoan, trước giờ chưa từng ham chơi không biết giờ về. Cứ để nó được tự do một chút cũng được. Phủ này chỉ toàn người của nhà ta, cứ để nó quậy phá thoải mái, hoạt bát thêm mấy phần đi. Cả ngày ngồi ôm sách ngẫm đời giống con thì làm gì còn dáng vẻ vô tư của hài tử vốn có nữa đâu."

Sầu não của Tô phu nhân trong đời này chính là năm tháng đằng đẵng xa cách phu quân, con trai sinh ra thì giống hệt như ông cụ non vậy, chẳng có được bao nhiêu phần ngây thơ thánh thiện của trẻ nhỏ. Bây giờ trong nhà có Lưu Vũ, bà ấy muốn tận hưởng ao ước bấy lâu nay trong lòng mình liền không kiêng nể nuông chiều vô pháp vô thiên là gì, cũng may là có Tô Kiệt ngày thường nghiêm khắc kiềm hãm lại. Nếu không trong phủ tướng quân lại có thêm một ông giời con nữa mất.

Kinh thành mùa này rất lạnh. Tỳ nữ mang một lư hương đốt địa long bên trong mang lên, trà cũng đổi sang tuần mới. Tô Kiệt thấy cục thịt trong lòng đã hít thở đều đặn, ôm trong lòng lay khẽ cũng chẳng thấy động tĩnh thì biết Lưu Vũ đã ngủ yên, bèn đem người đỡ xuống nằm trên ghế dài ở gian trong rồi lại trở ra ngoài tiếp tục nói chuyện chính.

" Kỳ thi hội sẽ diễn ra vào năm sau. Con định rằng sẽ xin nghỉ ở thư viện để chuyên tâm ôn luyện. Mấy ngày nay Thái phu tử đã khỏe hơn nên không phải lo tìm người dạy thay nữa."

Thái phu tử vốn còn muốn ẩn cư qua tiết Đại Hàn. Nhưng kỳ thi hội nổ ra. Ông lão lớn tuổi như vậy cũng lo nghĩ cho học trò của mình nên liền xuất đầu lộ diện bảo Tô Kiệt lui về ôn luyện, chuyện ở lớp học ông tự đứng ra cáng đáng. Tô Kiệt nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy hợp ý nên không từ chối. Hôm nay tới đây cũng chỉ là thông báo tình hình cho trưởng bối biết mà thôi.

Tô phu nhân nghe xong thì gật gù, dịu giọng bảo: " Ừ, vậy cũng tốt. Đỡ được mấy phần vất vả."

Chuyện của mình coi như sắp xếp xong nhưng còn việc học của Lưu Vũ vẫn cần an bài thỏa đáng. Tô Kiệt nghĩ thời gian tới mình cũng không có được bao nhiêu thời gian rảnh, vẫn nên để Lưu Vũ học tại thư viện. Y đặt ly trà xuống, ôn tồn nói: " Việc học của Lưu Vũ cũng coi như ổn thỏa, trên lớp đã theo kịp mọi người rồi nên con định cứ để đệ ấy học tiếp ở đó. Dù sao con cũng bận rộn, không thể chuyên chú dạy bảo như ngày trước được. Mẫu thân thấy sao?"

Tô mẫu khoan thai gật đầu, không hề có ý niệm phản đối. " Việc học vẫn phải tiếp tục duy trì, chuyện này ta không phản đối. Về sau nó cũng không cần phải dậy sớm đi cùng con nữa. Con thi thoảng tới kiểm tra bài là xong. Thái phu tử học cao nhìn rộng, ông ấy chắc chắn sẽ không để học trò của mình lười biếng."

Vậy là chuyện đã quyết định. Những ngày sau Lưu Vũ đến lớp chỉ mang theo mỗi một người hầu để bưng bê bút mực, Khánh Tử còn nhỏ nên để lại trong nhà. Không còn Tô đại thiếu gia làm khiên chắn nên dần dần các môn sinh trong thư viện cũng không còn rào cản để kiêng dè nữa. Người đến bắt chuyện với Lưu tiểu thiếu gia cũng tăng thêm. Trẻ con suy cho cùng vẫn cứ là trẻ con. Người lớn thì cứ mải tính toán lo sợ trước sau nhưng trẻ con thì chỉ ham vui là được, không nghĩ ngợi gì nhiều. Lưu Vũ cũng đã có thể thoải mái cùng với Lưu Phong trò chuyện. Hai người vốn đã nói chuyện với nhau từ trước nên so với người khác đương nhiên là thân thiết hơn. Ngoại trừ thời gian gặp gỡ ở trên lớp ra, nếu như ở ngoài muốn gặp mặt thì hai người sẽ hẹn trước với nhau một tiếng rồi lấy bên bờ tường ngày đó làm điểm hẹn lén lút gặp mặt. Kiên trì phương thức này đã vài tháng nhưng may mắn chưa có ai phát hiện ra hết.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tô Kiệt trở thành ẩn sĩ. Lưu Vũ được tự do, việc chạy tới bờ tường gặp tri âm cũng không khó khăn như ngày trước nữa. Trưa hôm ấy dùng bữa trong viện của Tô mẫu xong, Lưu Vũ không giống như ngày thường sẽ làm biếng ngủ trưa trong phòng nữa mà lén lút ôm một bọc nho nhỏ giấu trong ngực áo rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi viện một mình lao tới phía rìa phủ tướng quân cho kịp giờ hẹn. 

Lưu Vũ cẩn thận đóng cửa tiểu viện lại, khệ nệ lôi thang tre ra bắc lên bờ tường rồi thuần thục trèo từng bước lên. Việc này cậu đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, khiến cho việc leo trèo này thoắt chốc đã biến thành bản năng ăn vào trong máu vậy, nhắm mắt cũng có thể làm được.

Lưu Vũ vừa ló đầu ra liền nhìn thấy phía bên cạnh đã có người đợi sẵn. Lưu Phong đứng ở chân tường bên kia đang đợi cậu. Y cũng bắc một cái thang lên tường rồi vẫy tay ra hiệu gọi cậu bước sang đây. Lưu Vũ không hề do dự nhấc chân trèo sang, nhan thoăn thoắt hạ cánh xuống phủ của Chính Nghị đại phu một cách táo bạo như thế.

Có trời xanh chứng giám, cậu quả thực có hơi giống kẻ gian trèo tường đi gặp lang quân.

Lưu Vũ cũng không biết mình lấy ra bản lĩnh leo trèo này ở đâu ra. Chỉ là nếu hai người đứng cách nhau một bờ tường nói chuyện thì không tiện lại còn dễ bị nhận thấy, với cả sân viện phía Lưu Phong đẹp và tiện nghi hơn nên Lưu Vũ mới đành nhấc chân trèo sang. Dù sao phía bên cậu cũng chỉ là một cái nhà kho lộn xộn, không thể để Lưu Phong bước vào nơi này được.

Lưu Phong dẫn người đi tới bên mái đình ngồi nghỉ. Lưu Vũ ngồi xuống ghế, cẩn thận lôi cái bọc nhỏ trong ngực mở ra rồi đưa đến trước mặt Lưu Phong, niềm nở ríu rít: " Trong phủ có một đầu bếp mới tới. Ông ấy biết làm món bánh sữa ngàn lớp nhân táo ngon lắm, caca ăn thử đi."

Lưu Phong ngập ngừng nhận lấy cái bánh đang được bọc trong khăn tay kia. Bánh sữa trắng trẻo còn ấm nóng, Lưu Phong bẻ một lớp mỏng ra đưa lên miệng, hương vị quả thực rất lạ, ngon hơn so với điểm tâm trên đang bày trên bàn nhiều. Y bật cười thầm nghĩ, Lưu Vũ ở phủ tướng quân có lộc ăn như vậy bảo sao da thịt trắng mềm lúc nào cũng có mùi sữa thơm ngọt tỏa ra. Thì ra là thực sự được sữa nuôi béo.

Trước mặt là một đứa bé đơn thuần, thấy Lưu Phong đã nếm được vị thì tròn mắt lên chờ người kia phản ứng. Lưu Phong nở nụ cười nhéo cái má mềm của bé tinh nghịch kia một cái, giở giọng trêu chọc: " Mỗi lần đệ tới đều cất công mang theo điểm tâm tới đây cho ta. Đệ thấy điểm tâm ở nhà ta không ngon sao?"

Lưu Vũ hoảng hốt xua tay, bẽn lẽn giải thích: " Nào có chứ? Tay nghề của Lưu đại tiểu thư đương nhiên rất khá. Nhưng mà những món này ngày thường cũng không dễ có được nên ta mới muốn mang sang chia sẻ cùng huynh thôi. Tam Huyền ca lại còn muốn chọc ghẹo ta."

Nói xong, dường như hơi cả giận vì người kia nói xấu mình, cậu bé bĩu môi quay ngoắt sang một bên làm ra vẻ hung hãn người khác chớ động vào. Khó khăn lắm mới xin Tô mẫu điểm tâm mang về, còn cẩn thận bọc một nửa số lượng ủ trong người, đem được tới đây cũng không dễ dàng gì. Vậy mà cái tên không có lương tâm này còn muốn ghẹo cậu, đúng là đáng trách!

Lưu Vũ học theo người lớn trong nhà, chau mày nhăn nhó muốn bày ra biểu cảm dọa người. Nhưng dung nhan của một đứa trẻ sáu tuổi thì có gì đâu mà ghê gớm, cùng lắm thì cũng chỉ giống như con mèo nhỏ xù lông mà thôi. Lưu Phong tiến tới nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về trẻ con, còn không ngừng dịu giọng dỗ ngọt: " Được rồi. Tiểu thiếu gia rộng lượng nhất. Ta biết đệ ngày thường không quá ham thư thi bài vở, cũng chẳng màng châu ngọc. Nhưng lại thích nhất là ăn. Hôm trước nhà bếp đào được mấy củ ấu trong vườn. Ta đốt rơm rồi, đang nướng ở bên kia. Lát nữa đào ra cho đệ ăn thử."

Lưu Vũ lớn lên trong hào môn thế gia, trước nay dù cho lâm vào cảnh cùng cực nhất nhưng vẫn còn cơm để ăn chứ chưa phải đụng đến củ rau bao giờ. Nhưng Lưu Phong vốn từ nhỏ cũng từng có thời gian lăn lộn ở quê nhà, đối với sản vật dân dã cũng không lấy làm lạ. Củ ấu nướng trong than bếp đen xì muội khói nhưng bóc lớp vỏ ra thì trắng trẻo tỏa khói, ăn có vị bùi bùi thơm ngọt, thoang thoảng hương vị cỏ đất gần gũi. Hai đứa trẻ ở một góc sân vườn lúi húi gạt ra mấy củ trong đống tro ấm, từ từ ăn chẳng mấy mà cũng hết, trên gương mặt cũng dính tro đến nhem nhuốc như mấy con mèo.

Đối với Lưu Vũ, những ngày thế này là bình yên nhất. Không phải nghiền ngẫm thi thư, không phải quy củ nề nếp duy trì phong thái. Ở một góc trời không ai phát hiện ra được, cậu bé tìm ra một thế giới khác với cuộc sống của mình. Ở đó có một người không kiêng dè thân phận đặc biệt của cậu, cũng chẳng để tâm cái gọi là thiếu gia hầu tước, công tử con quan. Bọn họ chỉ là hai đứa trẻ bí mật ở cạnh  nhau, ở trong sân viện nhỏ ngẩng đầu nói chuyện trời biển vặt vãnh, đôi khi âm thầm bày ra mấy trò phá phách, chậm rãi cùng nhau theo năm tháng trưởng thành.

Phủ tướng quân không biết, phủ Chính Nghị đại phu càng không biết, hai đứa trẻ nhà mình vậy mà lại là thành trúc mã của nhau.

----------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro