Cạm Bẫy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc giết người xảy ra bất ngờ khiến tâm trí anh hỗn loạn, tại sao cô gái đó lại ở trong phòng? Là đàn ông cầm dao là ai lại sao hắn lại giết cô gái? Vô số câu hỏi này là khiến anh bóng mát đi khả năng suy nghĩ và phân biệt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Quyết không để kẻ giết người chạy thoát!

Ở mỗi góc ngoặt, anh đều giương súng quan sát bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắc không có mai phục mới tiếp tục chạy đuổi theo. Như vậy lẽ ra khoảng cách giữa anh và hung thủ càng lúc sẽ càng xa, nhưng hung thủ dường như không hề có ý định chạy tiếp. Khi nhận ra tiếng chân vội vã trên đỉnh đầu dần biến mất, anh nhìn thấy hung thủ đứng thở hổn hển ở ban công phía trên.

Khoảnh khắc đó, anh có thể khẳng định ánh mắt hung thủ có thoáng một chút bị thương, nhưng cảm giác đó lập tức hoàn toàn được thay đổi bởi thần thái quyết tâm muốn chết.

Tiếp đó, hung thủ dạng hai cánh tay, để lộ toàn bộ phần ngực, hai tay giơ lên quả đầu - lao về phía anh bằng một tư thế hết sức ngu xuẩn.

Chỉ kịp nhìn thấy ảnh kim loại lóe lên trong tay gã, anh liền bóp cò súng theo phản xạ bản năng.

Sức mạnh cực lớn của đầu đạn khiến cơ thể hung thủ lệch đi trong không trung, chưa kịp nhào đến trước mặt anh đã ngã sập xuống đất.

Anh cầm súng bước lên, lấy chân đá hung khí trong tay gã đàn ông, nhát đá khiến anh ngây ra, đó không phải là hung khí gì, mà chỉ là một chiếc thìa sắt thông thường.

Anh vội đưa mắt nhìn hung thủ đang nằm ngửa dưới đất, máu trên ngực hắn trào ra, ánh mắt đờ đẫn, hơi thở gấp gáp.

Nghĩ bụng không ổn rồi, anh khom người gí mạnh đầu súng vào hàm hung thủ quát lớn "Rốt cuộc mày là ai? Ai bảo mày làm việc này?"

khóe miệng đầy máu của hung thủ bổng lộ ra một nụ cười bị hiểm, anh khó nhọc quay mắt bán lại, không ngờ ánh mắt hán đẩy giễu cợt.

"Mày... tiêu rồi."

Mặc dù giọng nói rất khẽ, nhưng anh nghe thấy rất rõ ràng. Trong giây lát, anh thấy đầu mình trống rỗng, chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào gương mặt sắp chết trước mắt.

Bỗng có tiếng bước chân đồn đập vội vã từ trên lầu vọng xuống, anh vội đứng lên, cảnh giác nhìn chấm chấm vào chiếc thang máy phía trên. Trong chớp mắt, có mấy người xông đến ban công. Trong tiếng quát đồng thanh và tiếng mở chốt an toàn của cá hai bên, người dẫn đầu kinh ngạc hỏi: "Cục trưởng Hình, có phải là anh không"

"Tiểu Tống?" Sau khi đã nhận ra đối phương, người được gọi là cục trưởng Hình bỏ súng xuống. "Sao các cậu lại ở đây?"

Tiểu Tống bối rối ra hiệu cho mấy người đi cùng bỏ súng xuống, "Chúng em nhận được tin báo, trên tầng 12 có bọn tụ tập dâm loạn, nên. . ."

Vừa bước xuống cầu thang mấy bước, Tiểu Tống liền nhìn thấy hung thủ đang nằm ngửa trên mặt đất. Anh lập tức dừng lại, nhìn hung thủ rồi lại nhìn sang cục trưởng Hình, không hiểu việc gì đã xảy ra.

"Phát súng vừa nãy có phải là anh bắn không?"

"Phải." Cục trưởng Hình hơi bực bội, "Vừa nãy hắn giết người ở phòng 624. Cậu dẫn mấy người qua canh chặt hiện trường, sau đó bảo cho Sở cử người đến. Cậu, cả cậu nữa, anh chỉ hai cảnh sát còn lại, "Xem hắn ta còn cứu được không"

Tiểu Tông lập tức làm theo mệnh lệnh, lấy điện thoại di động. ra vừa bẩm số vừa lao xuống dưới lâu. Hai cảnh sát ở lại hiện trường lập tức cúi xuống bên hung thủ, một người vạch mắt, một người mạch. Mấy giây sau, cả hai cùng đứng lên và đồng thời lắc đầu

"Hô hấp nhân tạo cho nó!" Cục trưởng Hình rõ ràng vẫn nuôi hy vọng, "Chỉ cần có thể nói là được."

Nghe lệnh, hai người lập tức lại ngồi xuống thao tác. An ngực thổi hơi vào mồm hung thủ. Sau khi làm liên tục mấy phút, cơ thể hung thủ vẫn mềm nhũn bất động. Về mặt cục trưởng Hình càng lúc càng tối đăm đăm. Thấy cậu cảnh sát lau vết máu trên mồm chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo cho hung thủ một lần nữa, cục trưởng Hình liền khoát tay: "Thôi!"

Anh đứng chống nạnh, chăm chú nhìn người chết mấy giây, thấp giọng nói: "Các cậu ở đây canh chặt hiện trường, tôi kia xem thế nào." 

Vừa bước vào hành lang tầng 6 liền gặp Tiểu Tống đang gọi điện thoại, thấy Cục trưởng Hình, Tiểu Tống lập tức ngắt điện thoại.

"Thế nào?" Cục trưởng Hình vẫn đang nghĩ về cô gái ở phòng 624, anh vừa hỏi vừa bước đi, nhưng liền bị Tiểu Tống lấy tay chặn lại.

"Cục trưởng Hình, đề nghị anh giao nộp lại khẩu súng của anh."

"Cái gì?" Cục trưởng Hình vô cùng sửng sốt, "Cậu nói cái gì?"

"Đề nghị anh giao nộp khẩu súng của anh!" Tiểu Tống đặt tay lên chuôi súng ở thắt lưng, "Đây là quyết định của Sở!" Cục trưởng Hình ngày người ra, lúc định thần lại đã thấy bón cảnh sát vây chặt quanh minh. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói giận, phục tùng rút súng đưa ra. Cần như cùng lúc đó, một cảnh sát phía sau nhanh chóng rút vòng số tám, chỉ nghe tách một tiếng. cánh tay Cục trưởng Hình đã bị công lại.

Cái lạnh băng của kim loại và cảm giác đau vì bị kéo khiến Cục trưởng Hình có chút kháng cự theo phản xạ bản năng, nhưng ngay lập tức, cánh tay còn lại cũng bị công chặt.

"Các câu làm cái gì thế hả?" Cục trưởng Hình nổi giận, "Rất cuộc là thế nào

Tiểu Tống rón rén bỏ súng vào một chiếc túi thu giữ tang vật, nhìn lãnh đạo đang giận dữ, ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Chúng em vừa lục soát phòng 624." Cậu ta dừng lại giây lát, "Trong phòng không có bất cứ thứ gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro