Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre QT: PhieuDu97
Edit: Diệp Thanh (Eirly)
_________________________

Khi Nhiếp Hoài Tang ngự đao đến giáo trường thì môn sinh Kim gia đều đã rút lui. Trên mặt đất vẫn còn vài vết máu cùng phấn độc, ở đây còn có vài tên được Kim gia phân phó đang quét tước.

Mới vừa rồi Nhiếp Minh Quyết bổ một đao ra cái khe rãnh đen tối kia mà ghé vào giáo trường trên mặt đất, phá hủy cả giáo trường thật lớn của Kim gia, nghĩ đến Kim Quang Thiện lại đến tiêu pha một bút, thỉnh người tới tu. Đầu sỏ gây tội Nhiếp Minh Quyết thân hình cao lớn, một thân huyền y. Hắn đang đứng ở khe rãnh tự hỏi cái gì.

Kim Quang Dao ý bảo môn sinh từng người tản ra, chính mình cùng Nhiếp Hoài Tang dừng ở phía sau Nhiếp Minh Quyết, hai người cùng hành lễ, kêu lên một tiếng:

"Đại ca."

Nhiếp Minh Quyết quay đầu, mở miệng hỏi:

"Tiết Dương đâu?"

"Ta đuổi theo y lại đến chậm một khắc, đuổi tới ngoại ô liền mất dấu. Kim Thị đã thông báo các nơi tình báo, nếu có nhìn thấy Tiết Dương, nhất định bọn họ phải thông báo tới ta, cần thiết thì bắt hắn tới đây. Đại ca yên tâm, có tin tức ta nhất định thông báo huynh trước tiên." Kim Quang Dao dùng biểu tình cùng ngữ khí đắn không chút nào ngập ngừng, thiên y vô phùng. Nếu không phải Nhiếp Hoài Tang đã sớm biết chân tướng việc này sợ là cũng có thể đem cậu lừa gạt đi.

"Không bắt được?" Nhiếp Minh Quyết gắt gao mà nhíu mày.

"Xác thật bị y lừa." Kim Quang Dao lắc lắc đầu,

"Ta đi trước bấm báo phụ thân một chút. Đại ca, thứ lỗi không tiếp huynh được."

"Ân, đi thôi." Nhiếp Minh Quyết tự nhiên sẽ không ngăn trở.

Đến khi Kim Quang Dao rời đi, Nhiếp Minh Quyết một bước tiến đến trước mặt của Nhiếp Hoài Tang, hắn nâng tay, tựa hồ muốn chạm vào hoa ngân trên cổ Nhiếp Hoài Tang, do dự một chút vẫn là buông xuống tay, hỏi:

"Đệ còn bị thương chỗ nào khác không?"

"Không có a. Đại ca yên tâm."

Nhiếp Hoài Tang thiếu chút nữa liền theo phản xạ mà né tránh tay của Nhiếp Minh Quyết, đang treo ở cổ chính mình lại ngừng ở giữa không trung. Xem Nhiếp Minh Quyết cuối cùng không có duỗi tay, y lại cảm thấy có chút chua xót.

Nhiếp Minh Quyết "Hừ" một tiếng, tức giận nói

"Trước tiên đi xử lý vết thương ở cổ một chút đã."

Đi được hai bước , Nhiếp Minh Quyết tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi Nhiếp Hoài Tang: "Đệ tới Kim Lân Đài khi nào?"

Nhiếp Hoài Tang thành thành thật thật mà đi theo phía sau Nhiếp minh quyết, hỏi một câu đáp một câu:

"Bốn năm ngày trước đi, ta nhớ không rõ lắm."

Nhiếp Minh Quyết bước chân nhỏ đến không phát hiện ra tiếng động. Hắn đi phía trước vẫn luôn hồn phi thiên ngoại, không thấy được Tiết Dương lúc ban đầu rốt cuộc là như thế nào đả thương người chạy thoát. Lẽ ra y chỉ là một thiếu niên gần hai mươi thiên tư thông minh nhưng đâu đến nỗi thoát được mấy tên môn sinh đã thành niên của Kim gia phái để trông coi y? Còn nữa, Tiết dương vẫn luôn bị nhốt trong địa lao ở Kim gia, đây là nơi nào mà có phấn độc cơ chứ? Chẳng lẽ trước khi giam giữ Kim gia không có lục soát người sao?

Hắn âm thầm tính tính, là Kim gia truyền tin cho hắn, mời hắn đến Kim Lân Đài chứng kiến thời khắc xử quyết Tiết Dương, Nhiếp Hoài Tang đã ở Kim Lân Đài được hai ngày. Hắn không muốn dùng tâm tư như vậy để phỏng đoán Nhiếp Hoài Tang nhưng nhịn như thế nào đều nhịn không được mà suy đoán chuyện Tiết Dương chạy trốn chuyện là có hay không liên quan đến Nhiếp Hoài Tang? Tiết Dương có chết hay không chính là vào thời khắc bắt được Hoài Tang, có thật là ngoài ý muốn hay là cố ý muốn thả người?

Nhiếp Minh Quyết trưởng thành là lúc tiếp nhận chức gia chủ chi vị, lục đục với nhau hắn tuy chướng mắt, nhưng lại thấy không quá ít. Hiện tại chợt biết tới một Nhiếp Hoài Tang tâm kế thâm sâu có thể nói là cử thế vô song, hắn xem không rõ sự tình liền khống chế không được mà hướng Nhiếp Hoài Tang đánh chủ ý.

Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu nhìn nhìn Nhiếp Hoài Tang đi ở bên cạnh chính mình, nhìn khuôn mặt thanh tú giảo hoạt của cậu, trong lòng bỗng nhiên tự oán trách chính mình. Hoài Tang đời trước hao hết tâm tư sắp đặt ra một cái đại cái cục, còn không phải là vì ngươi? Đệ ấy đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, ngươi sao có thể dùng tâm tư không tốt đi phỏng đoán đệ đệ mình? Sự việc Tiết Dương tuy có cổ quái, lại cũng chưa chắc có liên quan đến Hoài Tang. Hoài Tang cũng không biết quá rõ đến Tiết Dương, hẳn là không có lý do trợ giúp Tiết Dương chạy ra ngoài.

Như vậy, Kim Quang Dao đâu? Y vẫn luôn che chở Tiết dương, chuyện này lại hay không cùng y có liên quan?

Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên giật mình thái độ hắn đối với Nhiếp Hoài Tang có chút không đúng. Hắn không phải luôn luôn ghét nhất loại trong ngoài không đồng nhất, người đùa bỡn âm mưu quỷ kế, cảm thấy bọn họ tâm thuật bất chính, Kim Quang Dao cùng Nhiếp Hoài Tang như thế tương tự, vì sao hắn theo bản năng mà tự giải vây cho Nhiếp Hoài Tang lại đi hoài nghi Kim Quang Dao?

Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc phát hiện chính mình có chút bất công, biểu tình trên mặt trầm xuống. Nghĩ đến bất quá là bởi vì thân nhân đương nhiên khác, Hoài Tang dù sao cũng là đệ đệ hắn, hắn tổng muốn khuyên nhủ chính mình Hoài Tang đời trước biến cả thiên hạ thành ván cờ là có nguyên nhân không trách cậu được. Như vậy Kim Quang Dao đâu? Hắn làm từ trước những việc đó, hay không cũng có nguyên nhân? Hắn luôn luôn tự xưng là công chính nghiêm minh, sao lại có thể lấy một bộ tiêu chuẩn tới yêu cầu đệ đệ của mình, lại lấy một bộ tiêu chuẩn khác càng thêm khắc nghiệt tới yêu cầu Kim Quang Dao?

Trong đầu các loại ý niệm hỗn loạn, Nhiếp Minh Quyết một đường không nói chuyện, hắn cùng Nhiếp Hoài Tang tìm y sư của Kim gia. Vết thương trên cổ Nhiếp Hoài Tang thực tế thiển thực, Tiết Dương căn bản không có ý làm thương cậu. Bất quá Nhiếp Hoài Tang tốt xấu cũng là Nhiếp nhị công tử lại có ánh mắt sáng ngời của Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm một bên y sư Kim gia vẫn là nghiêm túc mà làm rửa sạch, thoa lên chút thuốc mỡ, dán khối băng gạc.

Nhiếp Minh Quyết cảm thấy băng gạc trên cổ Nhiếp Hoài Tang thực chói mắt. Vì cái gì gần đây Hoài Tang luôn bị thương? Hắn rõ ràng lúc ngày nhật xạ chi chinh, trên chiến trường là lúc một mảnh thảm thiết, hắn còn có thể hộ Hoài Tang chu toàn, làm sao hiện giờ chiến sự sớm đã kết thúc, hắn ngược lại hộ không được Hoài Tang? Nhớ tới vài lần trước Nhiếp Hoài Tang trọng thương mà đầu sỏ gây tội lại là chính mình , Nhiếp Minh Quyết càng cảm thấy chột dạ, nguyên bản có một đống vấn đề muốn hỏi Nhiếp Hoài Tang, lúc này lại không biết mở miệng như thế nào.

Nhiếp Minh Quyết cùng Nhiếp Hoài Tang hướng Nhiếp Hoài Tang đi đến phòng cho khách. Trên đường hai người yên lặng không nói gì, Nhiếp Minh Quyết rối rắm nửa ngày, nghẹn ra một câu:

"Ngươi còn muốn tiếp tục ở lại Kim Lân Đài sao? Muốn hay không về Bất Tịnh Thế?"

"Ta..." Nhiếp Hoài Tang đang muốn trả lời, chợt nghe bên cạnh Kim Quang Thiện nói

"Chuyện này ta không phải đã nói rồi sao, ta không đồng ý, ngươi đừng nhắc lại", trong thanh âm mang theo rõ ràng không kiên nhẫn, một bên bước đi vội vàng mà đi ra từ một gian phòng bước ngang bọn họ. Nhìn thấy huynh đệ hai người Nhiếp thị huynh đệ trước cửa, Kim Quang Thiện phảng phất tìm được lý do thoát khỏi người phía người, vội vàng lôi kéo Nhiếp Minh Quyết đi phía trước, vừa nói:

"Nhiếp tông chủ, ngươi tới đúng lúc, tới tới tới, chúng ta đi thảo luận một chút việc đuổi bắt Tiết Dương."

Nhiếp Minh Quyết vẻ mặt hoang mang mà bị Kim Quang Thiện lôi đi, chưa kịp nghe Nhiếp Hoài Tang trả lời.

"Phụ thân, người lại suy xét một chút......" Kim Quang Dao từ trong phòng đuổi theo, suýt nữa đụng phải Nhiếp Hoài Tang đứng ở cửa, vội vàng bước chân sát đến. Y mới vừa rồi bị kim quang thiện quét hạ bàn phương án công văn, ra tới thì đã muộn , liền thấy Kim Quang Thiện lôi kéo Nhiếp Minh Quyết, đã đi ra ngoài cách một khoảng.

"Ngạch...Tam ca, đây là làm sao vậy?" Nhiếp Hoài Tang phẩy phẩy quạt xếp không biết lấy từ đâu, xấu hổ hỏi.

Kim Quang Dao theo thói quen mà cười cười, nói: "...Không có việc gì, chỉ là ta trình một phần kiến nghị thư, bị phụ thân bác bỏ."

Nhiếp Hoài Tang mắt sáng rực lên. Cậu đại khái có thể đoán được phân thư trong tay Kim Quang Dao là nội dung gì. Cậu chỉ chỉ thư từ, hiếu kỳ nói: "Ta có thể nhìn xem được không?"

Kim Quang Dao có chút do dự, đem văn cuốn đưa cho Nhiếp Hoài Tang, nói: "Cũng không phải đồ vật cơ mật gì, đệ xem đi."

Nhiếp Hoài Tang tiếp nhận nhanh chóng. Quả nhiên, mặt trên viết đúng là kiến tạo vọng đài bước đầu thiết tưởng.

Đời trước Kim Quang Dao thời khắc nhậm chức tiên đốc, 5 năm mới xuống dưới 1200 dư tòa vọng đài. Ngày đó vọng đài thiết lập tại nơi hẻo lánh cằn cỗi, các gia phái người đóng giữ, nếu có tà ám dị động liền có thể lập tức ra tay giải quyết, lực có không bằng khi phát ra tín hiệu tìm kiếm trợ giúp. Như thế, khu vực xa xôi nơi dân ở tao ngộ tà ám khi rốt cuộc có một tầng bảo đảm, cứu lại vô số người tánh mạng, thật sự là cực đại công đức.

Kim Quang Dao xác thật là Kim Quang Thiện tại vị thời kỳ đưa ra thiết tưởng này, nhưng công trình nay hao tốn của cái rất nhiểu, hồi báo không đủ, Kim Quang Thiện thiếu hứng thú, vẫn luôn không có đồng ý. Vừa mới nghĩ đến, thừa dịp giải quyết sự việc của Tiết Dương, Kim Quang Thiện tâm tình tốt, Kim Quang Dao nhắc lại chuyện xưa, lại bị Kim Quang Thiện cự tuyệt.

Việc này đúng thật là cần thiết làm, cần phải hoàn thành, nhất định phải hao phí vô số nhân lực cùng của cải tinh lực, thực tế chịu huệ nhiều là nghèo khổ bình dân bá tánh, cũng thật gọi là cố hết sức lại không lấy lòng. Kim Quang Thiện duy lợi là đồ, lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, định là trăm triệu sẽ không đáp ứng việc này. Hắn là gia chủ nếu không đồng ý Lan Lăng Kim thị cũng không dám sử dụng nhân lực.

Kim quang dao tuy có môn sịn chính mình, nhưng ở Lan Lăng Kim thị chiếm tỉ trọng cũng không lớn. Mặc dù Kim Tử Hiên đã chết, Kim Quang Thiện cũng không có muốn uỷ quyền cho hắn ý tứ. Kim Quang Thiện tại vị một ngày thế lực Kim gia liền không thể hoàn toàn do Kim Quang Dao nắm giữ ở trong tay.

Nhiếp Hoài Tang có lòng muốn giúp Kim Quang Dao  chuyện này, như vậy chuyện thứ nhất, đó là diệt trừ Kim Quang Thiện?

Nhiếp Hoài Tang ngắm ngắm Kim Quang Dao. Nếu như hiện tại đời trước Kim Quang Dao xuống tay còn một đoạn thời gian, nói cách khác y hiện tại vẫn đối Kim Quang Thiện tồn hy vọng, còn không có hoàn toàn hạ quyết tâm?

Xem ra nếu muốn cái biện pháp trát một trát tâm của tam ca. Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên hưng phấn lên. Quả nhiên, đời trước mười mấy năm cừu hận không phải nói tan liền tan, hiện tại có thể có cơ hội làm Kim Quang Dao thương tâm, Nhiếp Hoài Tang nhất thời tới hứng thú, giá trị thiên kim đại não bay nhanh vận chuyển lên.

Đem quyển trục trong tay tinh tế nhìn một lần, Nhiếp Hoài Tang đem đồ vật còn cấp kim quang dao, thiệt tình thực lòng mà khen:

"Tam ca thật sự lòng mang thiên hạ. Việc này nếu có thể làm thành, chắc chắn phúc trạch chúng sinh. Ta thay các bá tánh cảm ơn trước."

Kim Quang Dao cười khổ nói:

" Đừng, này cũng chỉ là một dự án, phụ thân cũng không có đồng ý đâu."

"Di, đây chính là đại  chuyện tốt a, Kim Tông Chủ vì sao không đồng ý?" Nhiếp Hoài Tang ra vẻ ngạc nhiên cùng khó hiểu.

Kim Quang Dao cong cong khóe miệng, không nói chuyện.

Nhiếp Hoài Tang kéo tay áo y, nói: "A nha nha, tam ca hynh hôm nay cũng vất vả, Kim Tông Chủ cùng đại ca  ta phỏng chừng một khắc nói không xong, chúng ta đi về trước nghỉ ngơi đi."

"Ta còn phải đi xem những môn sịn vừa rồi bị Tiết Dương làm thương. Hoài Tang đệ đi trước nghỉ ngơi đi, hôm nay bị dọa sợ rồi." Kim Quang Dao quan tâm nói.

"Kia...Hảo đi." Nhiếp Hoài Tang không tình nguyện mà đáp, ngay sau đó thần sắc nghiêm túc nói,

"Tam ca, ta cảm thấy vọng đài cái này ý tưởng tốt, huynh nếu không chê, ta liền tới trợ giúp huynh. Ta nhất định có thể khuyên đại ca cùng duy trì."

Kim Quang Dao sửng sốt, trong mắt hình như có tầng tầng ánh sáng nhu hòa nhộn nhạo, tươi cười càng thêm nhu hòa sáng lạn, nói: "Kia thật là cảm ơn Hoài Tang."

_______________

Hơi lâu rồi he cho tui xin lỗi vì ra chap lâu nhưng mà tui nhiều dl quá nên không cóa thời gian=))
Với trình thấp nên edit lâu=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro