Chương 22: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy Lạp đại tướng quân bị thương, ở đâu còn lo đến chuyện nhi nữ tình trường, Phác Thái Anh cũng đứng dậy đi theo qua đó.

Đến chính đường, chỉ thấy Lạp Lệ Sa thuần thục giúp Lạp đại tướng quân băng bó miệng vết thương trên cánh tay, trong chậu nước nhuộm một màu đỏ bừng, hẳn bị thương không phải là nhẹ.

"Đại tướng quân." Phác Thái Anh trước làm lễ, sau đó mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Lạp tướng quân nói, trên đường trở về bị người tập kích.

Không kể đến Lạp tướng quân vốn xuất thân là Võ trạng nguyên, chỉ nói đến võ công của Lạp Lệ Sa tuyệt vời như thế, thì người có thể làm cho Lạp tướng quân bị thương thành như vậy, nhất định không phải hạng người tầm thường.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Không nhìn thấy bộ dạng của kẻ đó sao ạ?"

Lạp tướng quân nói: "Che mặt, bất quá nhìn thân hình cùng thân thủ, hẳn là người trẻ tuổi."

Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Một tên tiểu bối mà có thể làm cha bị thương thành như vậy sao?"

Lạp tướng quân thở dài nói: "Giang hồ ngày nay đúng là xuất hiện càng nhiều anh tài, lão đây không phục cũng không được nữa rồi."

Lạp Lệ Sa lại hỏi: "Chiêu thức võ công của hắn thế nào ạ?"

Lạp tướng quân nghĩ một lát, mới nói: "Không nhìn ra được."

Tay Lạp Lệ Sa đang bó băng vải bỗng dừng lại, sau đó quấn chặt lại rồi nói: "Cha, sau này người ra ngoài phải cẩn thận hơn."

Lạp tướng quân hào sảng cười nói: "Năm đó lúc cha ở biên ải đánh trận, mất đi nửa cái mạng còn không sao, vết thương nhỏ này đã là gì, hơn nữa hôm nay là bị đánh lén nên mới thất thủ, nếu để ta gặp lại người này, nhất định không buông tha cho hắn."

Lạp Lệ Sa gọi người hầu tới, bảo hắn đỡ Lạp tướng quân trở về phòng, dặn dò Lạp tướng quân phải nghỉ ngơi thật tốt, còn sai người tiến cung nói trước một tiếng, ngày mai lâm triều sẽ không đến được.

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa trở về phòng, đợi nàng đóng cửa lại, lập tức nói: "Cha ngươi giống như đang dấu diếm chuyện gì đó."

Vẻ kinh ngạc trên mặt Lạp Lệ Sa chợt lóe lên: "Ngươi cũng nhìn ra rồi ư."

Phác Thái Anh gật đầu: "Nếu như đối phương đánh lén ắt hẳn đã tính sẵn đường chạy trốn, như vậy cha ngươi không biết hắn tẩu thoát thế nào thì có thể tin được, nhưng theo lời cha ngươi nói hiển nhiên đã cùng đối phương giao thủ, dựa vào võ công của cha ngươi thì cho dù thật không biết lai lịch của đối phương, cũng không thể một chút manh mối cũng không biết, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là trong lời nói của ông có chút ngập ngừng do dự."

Lạp Lệ Sa khẽ cười nói: "Nói cũng có lý, vậy ngươi lại đoán xem, sẽ là do ai làm?"

Trên mặt Phác Thái Anh có vẻ đắc ý: "Lạp tướng quân không chịu nói, chỉ có hai lý do, hoặc là người này từng là bại tướng dưới tay cha ngươi, cha ngươi vì mặt mũi mới giấu giếm, bất quá người này trẻ tuổi như vậy, có lẽ không phải, còn có một khả năng chính là, người này với cha ngươi có quen biết, nhưng cha ngươi cố tình không nói."

"Kết luận là?"

Phác Thái Anh suy đoán: "Liệu chuyện này có liên quan đến Bạch thiếu hiệp không?"

Lạp Lệ Sa chậm rãi nói: "Tạm thời người mà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ có hắn."

"Nhưng mà tại sao hắn phải đả thương cha ngươi?" Phác Thái Anh quan sát thần sắc Lạp Lệ Sa, dè dặt hỏi: "Bởi vì mẹ ngươi sao?"

Lạp Lệ Sa rũ xuống rèm mắt, một hồi lâu sau, nhẹ nhàng nói: "Thái Anh, cho ta ôm ngươi một cái."

"Hả?"

Lạp Lệ Sa mặc kệ vẻ mặt hoang mang của Phác Thái Anh, ôm nàng một cái đầy cõi lòng, vùi đầu vào cổ nàng.

Phác Thái Anh không biết nàng là thừa cơ sỗ sàng, hay là thật có khổ sở trong lòng, chỉ có thể để cho nàng ôm, cảm thấy được đầu vai Lạp Lệ Sa run lên nhè nhẹ, đấu tranh tư tưởng một lúc, liền trở tay ôm nàng, còn nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng an ủi: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."

Lạp Lệ Sa lại "Phốc" cười ra tiếng.

Lúc này Phác Thái Anh mới phản ứng, đẩy nàng ra, cả giận nói: "Ngươi gạt ta!"

Lạp Lệ Sa nghiêm trang nói: "Ta thật lòng muốn ôm ngươi."

Phác Thái Anh thấy tư thế này thật là mập mờ, trong nháy mắt mặt lại đỏ, cũng không biết như thế nào cho phải, dứt khoát trực tiếp leo lên giường, lăn vào trong cùng.

Lạp Lệ Sa nằm xuống bên người nàng, kéo nàng lại đối mặt với mình: "Thái Anh..."

Phác Thái Anh lại duỗi ra ngón tay đặt lên môi của nàng: "Ngươi hãy nghe ta nói trước đã."

Lạp Lệ Sa trừng mắt nhìn nàng, xem như đồng ý.

Phác Thái Anh hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: "Ta không phải là tượng gỗ, tâm ý của ngươi ta biết chứ, chỉ là dù thế nào ta cũng không ngờ rằng ngươi đối với ta... Ta vẫn cho rằng trong lòng ngươi đặc biệt chán ghét ta, cho nên mới luôn cùng ta đối nghịch."

Lạp Lệ Sa vuốt ve mặt của nàng nói: "Ta cảm thấy bộ dạng thở phì phì tức giận của ngươi thật đáng yêu."

Thật vất vả mới nói được đầy cảm xúc như thế, bỗng chốc bị làm cho mất hứng, trên mặt Phác Thái Anh bối rối: "Nói cho ngươi nghe chuyện nghiêm túc này."

Lạp Lệ Sa thu hồi cười giỡn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết rồi, vậy tính thế nào đây?"

"Ta..." trên mặt Phác Thái Anh lộ vẻ xấu hổ, giọng cũng nhỏ đi: "Ta còn chưa nghĩ ra."

Lạp Lệ Sa cũng không trả lời, chỉ nhìn nàng.

Phác Thái Anh nói tiếp: "Ta hỏi qua Tri Thâm, Tri Thâm nói là nếu không phải ngươi thì sẽ không cưới, tính tình của hắn cực kỳ bướng bỉnh, nói được thì sẽ làm được, trừ phi hắn không thích ngươi, bằng không sẽ thật sự chờ đợi mãi như thế."

Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói: "Ngươi giúp ta nói cho hắn biết, ta sẽ không thích hắn, bảo hắn chết tâm đó đi."

"Ta đã sớm khuyên qua, nhưng vô ích." Phác Thái Anh dừng một lúc, lại bổ sung, "Hắn là đệ đệ ta, ta sẽ không làm tổn thương chuyện của hắn."

Sắc mặt Lạp Lệ Sa phai nhạt chút ít: "Chuyện người khác, ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết ý nghĩ của ngươi, lúc trước ngươi nói trong lòng còn có công chúa, là thật sao?"

Phác Thái Anh sững sờ, nàng cũng không biết trong lòng có còn hay không, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nét mặt Lạp Lệ Sa ngày càng lạnh hơn: "Vậy thì, ở trong lòng ngươi, ngươi xem nàng là công chúa, hay là công tử?"

Phác Thái Anh thật lòng nói: "Cả hai."

Mặt Lạp Lệ Sa đã không chút thay đổi, không nhìn ra được tâm trạng thế nào.

Phác Thái Anh: "Nhưng mà, vô luận nàng là công tử hay là công chúa, vô luận bây giờ trong lòng ta là có hay không còn có nàng, ta cũng sẽ không thích nàng ta nữa."

Lạp Lệ Sa cất giọng nhàn nhạt: "Tại sao?"

Phác Thái Anh liền thuật lại tường tận chuyện giữa An Bình cùng Tô quý phi cho nàng biết: "Thi Mẫu Đơn bất quá chỉ giống Tô quý phi có ba phần, An Bình công chúa liền ưu ái nàng ta ba năm, có thể thấy được tình cảm mà công chúa dành cho Tô quý phi là vô cùng sâu đậm, nhưng Thi Mẫu Đơn chỉ phạm phải một lỗi lầm nho nhỏ đã bị công chúa đuổi ra khỏi kinh thành, lại cho thấy công chúa có lòng dạ độc ác, người như vậy, chỉ làm cho ta cảm thấy muốn chùn bước, làm sao còn lòng dạ muốn đến gần."

"Thì ra là như vậy." Lạp Lệ Sa nhếch lên khóe miệng: "Ta còn tưởng rằng bởi vì nàng ta là cô nương nên ngươi mới chán ghét."

Mặt Phác Thái Anh ửng đỏ, nàng đương nhiên nghe ra ngụ ý của Lạp Lệ Sa, vốn muốn nói đó cũng là một trong những nguyên nhân, bất quá rốt cuộc không nói, về phần nguyên nhân, cũng chỉ có chính nàng biết.

"Thái Anh." Lạp Lệ Sa nhẹ giọng gọi nàng.

Phác Thái Anh ngước mắt: "Hả?"

Lạp Lệ Sa đột nhiên lấn đến gần, không để cho Phác Thái Anh có cơ hội phản ứng, trực tiếp dán lên cánh môi làm cho người ta thèm thuồng, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Cả người Phác Thái Anh đông cứng lại rồi...

Trên khuôn mặt trắng nõn của Lạp Lệ Sa hiếm khi đỏ ửng thế này, nàng dùng giọng nói ấm áp, dịu dàng nói: "Thái Anh, nàng đã biết tâm ý của ta, vậy thì có thể đừng nghĩ nhiều quá, mà thử tiếp nhận ta, có được không?"

Phác Thái Anh đã lâm vào trạng thái vô ý thức, Lạp Lệ Sa có nói gì đó, nhưng nàng lại hoàn toàn không nghe được, ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu chính là, vừa rồi các nàng đã làm gì vậy?!

Khóe miệng Lạp Lệ Sa nhếch cao hơn nữa, dùng chưởng phong tắt hết nến đi, ôm cái người đang ngây ra như phỗng kia vào trong ngực, thơm thơm mềm mềm, ôm mới thoải mái làm sao.

Phác Thái Anh thì chỉ cảm thấy hít thở không thông, nàng hoàn toàn hôn mê rồi...

Trong bóng tối, Phác Thái Anh nghe thấy tiếng tim đập đều đặn của Lạp Lệ Sa, tim nàng mới từ từ an tĩnh theo, biết rõ Lạp Lệ Sa còn chưa ngủ, liền nói: "Cho ta chút thời gian, ta, ta cần suy nghĩ một tí."

Lạp Lệ Sa nói: "Được."

"Trước không cần phải nói cho Tri Thâm, ta sợ hắn không tiếp thụ được."

Lạp Lệ Sa lại nói: "Được."

"Thả lỏng một chút được không, ta có hơi khó thở."

Lạp Lệ Sa: "Ta cũng đâu có siết cổ nàng."

Phác Thái Anh: "..."

Phác Thái Anh cứ cho rằng sẽ không ngủ được, nào ngờ lại ngủ một đêm không hề mộng mị, quả thực ngủ vô cùng thoải mái, khi tỉnh lại, đối diện với một đôi mắt mỉm cười, trái tim khẽ xao động, lại phát hiện ra cảnh tượng này giống hệt buổi sáng ngày hôm đó, chính mình ôm nàng, cũng để tay ở "vị trí" đó... Ừm, cảm giác rất đầy đặn...

Lạp Lệ Sa xấu hổ nói: "Thái Anh, xấu quá đi à."

Phác Thái Anh: "..." Tay lùi về, lúng túng ho nhẹ hai tiếng: "Ta không phải cố ý đâu."

Lạp Lệ Sa dán tai của nàng, khe khẽ nói: "Ta lại không trách nàng."

Thế nên Phác Thái Anh lại biến thành tôm bự nấu chín, rõ ràng nàng chiếm tiện nghi của Lạp Lệ Sa, cớ sao lại cảm thấy như mình mới là người bị đùa giỡn, thật sự là không có thiên lý mà.

Lạp Lệ Sa sau khi đã trêu chọc nàng đủ rồi, mới khen một câu: "Thái Anh, nàng thật là đáng yêu", đứng dậy, mặc quần áo, lại hỏi: "Ta muốn đi gặp Cảnh Giản, nàng có muốn đi cùng không?"

Phác Thái Anh ngẫm lại dù sao mình cũng không có việc gì làm, hơn nữa trong lòng cũng tò mò không biết có phải là do hắn ta đả thương Lạp tướng quân hay không, liền gật đầu nói cùng đi.

Hai người rửa mặt xong, đi dùng điểm tâm, lúc đi ngang qua đình viện, chỉ thấy Lạp tướng quân đang dùng tay trái không bị thương múa đao, chiêu thức như nước chảy mây trôi, khí thế uy phong lẫm lẫm.

Chờ Lạp tướng quân múa xong hết một bộ đao pháp, Phác Thái Anh lập tức vỗ tay khen hay.

Lạp tướng quân nâng râu cười nói: "Đúng là Thái Anh có nhãn lực, cha con thì nhìn không hiểu những thứ này đâu."

Phác Thái Anh đối với trưởng bối luôn luôn cung kính, bởi vì ngày càng thân thiết với Lạp Lệ Sa cho nên đối với Lạp tướng quân dĩ nhiên càng thêm phần kính trọng, tận lực khen: "Cha con là một kẻ thư sinh, làm sao có thể bì với vẻ uy nghiêm của Tướng quân được ạ, đáng tiếc Thái Anh là thân nữ nhi, không có duyên được tận mắt thấy tướng quân Tả khiên hoàng, Hữu kình thương, Cẩm mạo điêu cầu, Thiên kỵ quyển bình cương!(1)" (lấy từ bài thơ《 Giang thành tử • Đi săn ở Mật châu 》của Tô Thức)

Lạp tướng quân cười ha hả: "Thái Anh hào khí như thế, so với người cha cổ hủ của con không biết hơn gấp bao nhiêu lần, lão phu liền thích nữ nhi như con vậy, Lệ Sa đã được ta chân truyền, nếu con muốn học công phu thì cứ để cho nó dạy con, giữ lại phòng thân cũng tốt."

Lạp Lệ Sa nói tiếp: "Cha, con đã nhận Thái Anh làm đồ đệ, chờ mấy ngày nữa, mời cha tự mình kiểm tra nàng."

Lạp tướng quân liên tục căn dặn, bảo Lạp Lệ Sa phải dụng tâm điểm giáo.

Phác Thái Anh mặt mũi choáng váng, đây không phải gọi là nịnh hót quá hóa hại bản thân sao? Tập võ gì chứ, ghét chết đi được!

Lạp Lệ Sa còn rất ôn nhu nói với nàng: "Thái Anh à, nàng cũng phải dụng tâm mà học đi nhé, nếu như bị cha ta khảo nghiệm, đến lúc đó ông lại muốn tự tay dạy cho nàng, cũng không thể trách ta đây không hiểu lòng người, ta còn nhớ rõ lúc cha ta mới dạy võ công cho ta, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm ra thì đều phải luyện trung bình tấn."

Phác Thái Anh: "..." Lạp Lệ Sa muốn đẩy nàng vào chỗ chết mà!!!

*** HẾT CHƯƠNG 22 ***

(1)
Tả khiên hoàng,
Hữu kình thương,
Cẩm mạo điêu cầu,
Thiên kỵ quyển bình cương.

Dịch nghĩa

Tay trái đắt chó vàng,
Tay phải giơ chim ưng xanh,
Mũ gấm áo điêu cầu,
Ngàn quân kỵ cuốn ra gò phẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro