Chương 88: Tỷ tỷ vô tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: FuFu

Phác Thái Anh vắt hết óc cuối cùng mới nghĩ ra được một cách nói vòng vo: "Tri Thâm à, đệ là con trai trưởng của Phác gia chúng ta, trách nhiệm cần gánh cũng không cần ta nói rõ, An Bình mặc dù là công chúa nhưng cũng không thể chuyện gì cũng tùy ý, nếu cả hai có thể ở chung thì tất nhiên ta sẽ thay đệ cao hứng, nhưng nếu không thì đệ cứ nói rõ với nàng đi, theo ta biết hai người vốn dĩ không cùng một đường, nếu miễn cưỡng ở cùng nhau thì chi bằng ngay lúc này chưa có gì thì mau chia tay đi thôi."

Nói là khuyên nhưng cũng không phải, làm gì có lời khuyên nào châm ngòi vợ chồng người ta phân ly như thế, sẽ có báo ứng không nhỉ? Phác Thái Anh âm thầm lau mồ hôi. . .

Phác Tri Thâm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta cũng ước có thể cách nàng ta càng xa càng tốt, tỷ cũng biết dạo này nàng đã đi xa, quả thật đối với ta chính là điềm may mắn, nhưng như tỷ cũng đã nói, nàng là công chúa, ở đâu có phần cho ta nói chuyện chứ."

Tuy An Bình không ít lần nói nàng ta có hảo cảm với nàng, nhưng Phác Thái Anh vẫn không tin tưởng hoàn toàn, nếu nói An Bình là người chung tình thì cũng sẽ không qua loa gả cho Phác Tri Thâm như thế, còn nếu nói An Bình tuyệt tình thì tình cảm nàng ấy đối với Tô quý phi thủy chung không quên là gì, đương nhiên mặc kệ nàng ta chuyên tình hay lạm tình thì đều không liên quan đến nàng, nhưng đã liên quan đến Phác Tri Thâm thì nàng không thể không nhúng tay, bởi vì trong chuyện của Lạp Lệ Sa, nàng có rất nhiều áy náy đối với tên em trai này, nếu không đền bù một chút cho Phác Tri Thâm thì nàng sợ là đời này lương tâm sẽ mãi bất an.

"Nói chung An Bình không thích đệ đâu." Chính miệng An Bình đã nói nàng ta yêu thích nữ nhân, cho dù Phác Tri Thâm lớn lên xinh đẹp như nữ nhân đi nữa thì vẫn là chuyện khác, Phác Thái Anh đi lòng vòng trong phòng, vừa đi vừa nghĩ, "Làm sao mới có thể khiến cho công chúa buông tha đệ được đây?"

Phác Tri Thâm nghe được có chút không vui, lời này nói ra giống như hắn làm cho người ra rất chán ghét vậy, Lạp Lệ Sa không tiếp nhận hắn quả thật làm hắn chịu không ít đả kích, nhưng cũng chưa tới mức đánh mất hoàn toàn tự tin, liền không phục nói: "Tỷ cũng quá coi thường người ta rồi đó, nếu như ta dụng tâm ở cùng công chúa không sợ không thể đả động được nàng ta." Chỉ là hắn không muốn làm vậy mà thôi, An Bình quả thật không khơi được một chút hứng thú nào trong lòng hắn.

Phác Thái Anh nhếch miệng, không hề cố kỵ nói thẳng: "Nếu ngươi nghĩ muốn chiếm được trái tim công chúa thì trừ phi ngươi đầu thai một lần nữa, hơn nữa còn phải là một nữ nhân."

Đợi tới khi Phác Tri Thâm hiểu được thì liền ngã đập đầu, đây là cái gì, một người rồi hai người ai cũng đều như vậy là thế nào.

Phác Thái Anh vô cùng đồng tình khuyên nhủ: "Cũng phải thôi, đều dính dáng tới ngươi mà, thôi nén đau buồn đi vậy."

Phác Tri Thâm: ". . ."

Phác Thái Anh còn tốt bụng cho hắn một kiến nghị: "Không thì ngươi vẫn nên cân nhắc đến Thái tử thử xem!" [Fu: tui có bà chị thế này chắc tui tức chết quá =))]

Phác Tri Thâm: ". . ."

Trở về chuyện chính, Phác Thái Anh thuật lại đơn giản chuyện gút mắc giữa An Bình và Tô quý phi, sau đó lại nói: "Trong lòng An Bình công chúa đã có người khác, lại yêu thích nữ nhân nên các ngươi cùng một chỗ quả thật không thích hợp đâu, cũng không thể cả đời đều như vậy chứ?"

Phác Tri Thâm rơi vào trầm tư, trái tim ban đầu vốn đã chấp nhận nay bắt đầu rục rịch, ai không muốn có một người gối đầu tâm đầu ý hợp để sống đến bạc đầu, chỉ là với An Bình công chúa, muốn tìm cách quả thật rất khó.

Phác Thái Anh ngồi cùng hắn nghĩ kế nhưng tiếc thay tốn cả một buổi đều không nghĩ ra được biện pháp tốt nào.

Cuối cùng vẫn là Phác Tri Thâm nói: "Ta đã biết rồi, nhất định sẽ vì mình tìm hạnh phúc, việc này cũng không vội nhưng ngược lại chuyện tỷ với Lạp Lệ Sa đã 'lửa sém lông mày', hôm nay tuy ta đã gặp được Thái tử nhưng nhiều người nhiều miệng, ta không có cơ hội nói, sáng sớm ngày mai ta sẽ thử lại lần nữa."

Phác Thái Anh đột nhiên nảy ra một ý: "Ngươi có thể khuyên Thái tử ra cung, như thế sẽ không sợ tai vách mạch rừng, ta cũng muốn đối mặt thuyết phục hắn ta."

Phác Tri Thâm không dám khẳng định, Thái tử xuất cung không phải chuyện đùa, trừ phi cải trang xuất cung, liền nói: "Để ta thử xem."

Giao tình giữa Phác Tri Thâm với Thái tử quả không bình thường, không tới hai ngày liền đem tin tức tốt về cho Phác Thái Anh, nói Thái tử đã đồng ý, chỉ cần chờ thời cơ tốt nữa thôi.

Phác Thái Anh cũng chẳng thèm quan tâm Phác Tri Thâm dùng cách gì mà Thái tử có thể sảng khoái đáp ứng như thế. . . không thể chờ được liền cùng tùy tùng đi tới phủ Tướng quân, đem tin tức này đến cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nghe xong lại lắc đầu nói không ổn.

Phác Thái Anh khó hiểu: "Tại sao? Cơ hội tốt thế này, nếu Thái tử cũng đồng ý thì không phải vấn đề gì cũng đã được giải quyết sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Nếu Thái tử có quyền tự chủ này thì cũng đã không lấy ta mà là lấy nàng, hoặc là người trong lòng hắn muốn."

Phác Thái Anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử, ánh mắt Thải tử quả thật nhìn mình có chút tình ý, nhưng đây không phải là vì Phác Tri Thâm sao. . . Nói như thế thì có là người tôn quý như Thái tử cũng thân bất do kỷ, đến hôn nhân đại sự cũng không thể tự mình làm chủ.

"Thôi thì gặp một lần cũng được, ít nhất để cho hắn hiểu được ta không thể gả, nàng cũng không."

Bàn chuyện xong rồi Phác Thái Anh mới nhìn ra điểm bất đồng với thường ngày trong phủ Tướng quân, nhìn đến đâu cũng thấy mọi người đang bận rộn vừa vác đồ vừa chuyển đồ, rất náo nhiệt.

"Có chuyện gì ở đây vậy?" Phác Thái Anh hỏi, mới hai ngày không tới mà phủ Tướng quân liền rực rỡ hẳn lên.

"Mẹ ta sắp tới."

Tuy ngữ khí của Lạp Lệ Sa rất nhẹ nhưng Phác Thái Anh vẫn nhìn ra một tia vui mừng trên mặt nàng, vui vẻ nói: "Mẹ nàng nguyện ý tới chữa bệnh rồi à?" Chỉ có chữa hết bệnh cho Bạch Sương Sương thì mới có thể triệt để xóa đi tâm ma trong lòng Lạp Lệ Sa.

"Đã lên đường rồi."

Phác Thái Anh cảm khái: "Mẹ nàng sớm nên như vậy mới phải, đối với nàng và mẹ nàng đều là chuyện tốt."

Lạp Lệ Sa nói: "Ta rất cảm kích nàng đã cho ta cơ hội chuộc tội, để ta có thể từ trong vòng cừu hận đi ra, không còn bị lạc trong vòng xoáy đó nữa, nhưng Thái Anh à, bà ấy tuy là mẹ ta nhưng vị trí bà ấy trong lòng ta lại không bằng nàng, ta không muốn có quá nhiều gút mắc với bà ấy, ta sẽ làm đúng lời hứa phụng dưỡng bà, nhưng muốn ta làm đến như nàng đối với mẹ nàng thì thứ cho ta bất lực."

Thật ra ấn tượng của Phác Thái Anh với Bạch Sương Sương rất kém, thực tế nàng đứng trên lập trường của Bao Uyển Dung nên dĩ nhiên rất ghét bà ta, nhưng cũng không ghét đến mức nguyền rủa bà ta, ban đầu còn đang bận tâm đến việc về sau còn phải sống chung một mái nhà với Bạch Sương Sương, nhưng sau khi nghe Lạp Lệ Sa nói, quả thực như gãi đúng chỗ ngứa, thừa cơ nói: "Theo như cách xử sự của hai mẹ con nàng thì quả thật không thích hợp sống chung, hiếu kính có nhiều cách, không phải nhất định phải sớm chiều bên nhau, huống chi còn có cha nàng, cha nàng đối với mẹ nàng một lòng cuồng dại, hai mươi năm vẫn không cưới vợ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội ở bên nhau, có khi còn vứt nàng đến tận chín tầng mây rồi ấy chứ, ta tin là mẹ nàng sẽ không có nhiều yêu cầu gì với nàng đâu."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Như vậy là tốt nhất."

Lúc hai người đang nói chuyện thỉnh thoảng sẽ có hạ nhân đến xin chỉ thị của Lạp Lệ Sa, dù việc lớn hay nhỏ Lạp Lệ Sa đều xử lý rõ ràng ngay ngắn, làm khó Lạp Lệ Sa nghe nhiều chuyện vụn vặt như vậy cũng bắt đầu thấy phiền, nhưng lại làm cho Phác Thái Anh nể phục không thôi.

Phác Thái Anh trêu ghẹo: "Lệ Sa này, chuyện trong nhà nàng làm tốt như vậy vậy về sau chúng ta sẽ phân công, nàng nội ta ngoại nhé."

Lạp Lệ Sa bật cười: "Chuyện bên ngoài so với chuyện trong nhà còn phức tạp hơn rất nhiều, nàng chịu được sao?"

Phác Thái Anh nói: "Chuyện kinh doanh thì ta không am hiểu lắm, nhưng ý ta là ta sẽ dựa vào cha mẹ, ra ngoài nhờ vả bằng hữu, lôi kéo quan hệ."

Lạp Lệ Sa lập tức đen mặt: "Nàng muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Nàng nghĩ hay quá nhỉ!"

Phác Thái Anh: ". . ." Nàng nào dám đâu a, Lạp Lệ Sa biết võ công đấy. . .

"Tiểu thư, ngoại trừ thiếu một bức tranh chữ trong phòng tiểu thư thì tất cả đều ổn thỏa cả rồi ạ." Quản gia phủ Tướng quân nói.

Phác Thái Anh ngạc nhiên: "Ồ, nàng thích tranh chữ từ lúc nào vậy, nàng không phải thích nhất trong phòng treo đầy binh khí ư, phải trang trí phòng lạnh lẽo như băng mới đúng chứ?"

Lạp Lệ Sa: ". . ." Không nói gì liền nắm tay Phác Thái Anh đi vào trong phòng.

Cửa phòng vừa đẩy ra liền làm Phác Thái Anh sợ ngây người, khuê phòng của Lạp Lệ Sa đây ư? Binh khí trong phòng không còn sót lại cái nào, ngay đến cả món binh khí Lang nha bổng đáng sợ mà Lạp Lệ Sa yêu thích nhất cũng không còn, mà đã biến thành một căn phòng được bài trí cực kỳ nhu hòa, trên mặt đất được lót một cái thảm lông, áo ngủ bằng gấm thêu hoa, bình phong bằng màn tơ, trên những tấm màn còn treo thêm những chiếc túi thơm, mùi thơm nhàn nhạt khoan khoái tản ra, cả căn phòng đều tinh tế, ôn hòa lại ấm áp.

"Thích không?" Lạp Lệ Sa từ phía sau ôm lấy nàng.

Phác Thái Anh liên tục gật đầu: "Ừm, rất đẹp lại còn thoải mái nữa."

Lạp Lệ Sa nhếch môi: "Ta nên sớm làm như vậy, chỉ là không biết khi nào nàng mới có thể không còn xem nơi này là phòng khách nữa đây?"

Phác Thái Anh nghe được tâm liền rung động, nàng ước gì ngày nào cũng có thể cùng Lạp Lệ Sa quấn quýt không rời, xoay người nhìn Lạp Lệ Sa: "Hận không thể ngay bây giờ."

Lạp Lệ Sa hôn lên khóe miệng của nàng: "Thái Anh, ta chỉ có thể đáp ứng nàng, sẽ không để nàng đợi quá lâu."

Phác Thái Anh tự nhiên hiểu, nàng cũng không gấp gáp chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, ước mơ đến ngày tốt đẹp sau này mà lòng tràn đầy hạnh phúc.

Lạp Lệ Sa nhớ tới chuyện tranh chữ nên liền sai người đem giấy bút đến để cho Phác Thái Anh tự mình vẽ.

Phác Thái Anh tinh thông cầm kỳ thi họa nên dĩ nhiên sẽ không làm khó được nàng, cười nói: "Không sợ ta vẽ xấu làm mất đi vẻ thanh nhã ở nơi này sao?"

Lạp Lệ Sa đang giúp nàng mài mực, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Sợ chứ, cho nên ở trong sảnh chỉ treo tranh chữ mua được thôi."

Phác Thái Anh: ". . ."

Nửa nén hương sau Phác Thái Anh vẫn không động bút. . .

Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Lại sao thế này?"

Phác Thái Anh: "Ta đang nghĩ xem nên vẽ cái gì."

"Nghĩ ra chưa?"

"Ra rồi, vừa nhã lại tục."

"Là vẽ cái gì?"

"Đông cung đồ*."

". . ."

(*) là..là...porn, ủa nhầm là hentai, ơ cũng không phải, là cái gì quên mất tiêu rồi :"> *đỏ mặt chạy đi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro