72 - dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triển lãm tư nhân người đến cũng không nhiều lắm, so với ngắm nhìn họa tác, Quỳnh Hoa càng để ý quan sát những khách nhân đến, nàng đi dạo một vòng vậy mà ở trên phương diện làm ăn nhận ra được một số bằng hữu đang qua lại, sau đó liền ra bên ngoài đi nói chuyện phiếm. Lan Ngọc hiện tại mặc dù đang ở công ty trong nhà công tác, nhưng là nàng chịu trách nhiệm ở một bộ phận chủ quản rất nhỏ, thời gian công tác trong ngày của nàng tất cả đều là điều chỉnh ngày ngủ, đến đêm ra ngoài làm việc, sau đó thì mới nghỉ ngơi, nàng đối với sự tình kinh doanh cũng không có hứng thú, Lan Ngọc  chỉ là níu lấy Quỳnh Châu hỏi xem một bức họa kia có đáng giá để mua hay không.

"Ngươi không cần nhất định phải mua." Quỳnh Châu giải thích, "Hoạt động của chúng ta lần này có chút tính chất công ích, tuyển chọn ra một tác phẩm đưa tặng đến cho hội quán mỹ thuật."
Lan Ngọc nhún nhún vai, "Nếu như muốn tặng, vì cái gì chúng ta lại không chọn tác phẩm mà không ai mua nổi đây?"
Những lời này thật sự là có chút muốn ăn đòn rồi, Quỳnh Châu chú ý tới ánh mắt những người bên cạnh đang lườm tới đây, nàng kéo Kan Ngọc đi đến địa phương ít người, dứt khoát đem ra tình huống lần này duy nhất một lần dặn dò, "Ngươi chẳng phải đã nói vị đại sư này hoạ rất đáng tiền đúng không?"
"Ừ!" Lan Ngọc nói, "Bức tranh xấu chết đi được tại cửa ra vào kia không phải đã bán ra được một trăm vạn sao?"
Quỳnh Châu thở dài, "8 năm trước, người hoạ sĩ này không có danh khí quá lớn, hắn từ khi nhận được mấy lần giải thưởng về sau bỗng nhiên cho ra một hoạ tác ngàn vạn, báo chí liên tiếp đăng tin, mà khi hắn làm ra tuyên truyền cũng vậy cùng với hoạ tác ngàn vạn này có móc nối, những vinh dự khác hắn ngược lại xem ra không quan trọng gì."
Lan Ngọc nghe đến những tin tức này, nàng nở nụ cười, "Hoạ tác ngàn vạn của hắn là ai đã mua?"
"Ở lần cuối cùng báo chí đưa tin là lão bản của tập đoàn M." Quỳnh Châu nhìn xem Lan Ngọc biểu lộ trong lòng hiểu rõ, nàng dứt khoát nói thẳng, "Vị đại sư này về năng lực trong quan hệ xã hội là rất mạnh, hắn mang vấn đề chất lượng tác phẩm đè xuống, nhường đại đa số mọi người đều cho rằng hắn có tài năng đặc biệt xuất thế ngang trời, nhưng mà... trừ đi những thứ hư danh về sau, hắn khi họa ra tác phẩm liền lộ nhược điểm màu sắc tái nhợt, bức tranh hoạ ra có ảnh hưởng phong cách của quá nhiều người, hắn không có ý tưởng đặc biệt của chính mình, lăng xê ra ngoài giá cả họa tác hẳn là không sai biệt lắm đến điểm giới hạn của hắn rồi."
Lan Ngọc cái hiểu cái không mà đưa đến vé mời tham dự triển lãm từ trong túi xách, nàng nhìn xem lời tuyên truyền bên trên mà cảm thấy buồn bực, "Hắn nói cái gì... khai sáng tác phẩm trong nước, tất cả đều là không thật sao?"
"Cũng không phải không thật." Quỳnh Châu mím môi, "Chính là nếu không có hắn thì mọi thứ cũng sẽ tốt như vậy."
"Ta có thể hiểu được, hắn chính là từ trong kinh doanh đi ra trở thành đại sư." Lan Ngọc nói.
Quỳnh Châu không thích lắm việc kết luận người khác, nàng chỉ nói, "Hắn chỉ là có chút tác phẩm nói quá sự thật rồi."
Lan Ngọc như có điều suy nghĩ.
Quỳnh Châu biết rõ lời nói này đắc tội với người, nhưng mà nàng càng lo lắng Lan Ngọc sẽ nhất thời nổi hứng mua về bức hoạ hữu danh vô thực ngàn vạn kia tiêu phí tiền, nàng nghĩ đến đều là người một nhà nên liền nói ra cách nhìn thật sự, Quỳnh Châu vừa nói, một bên lại như tên trộm mà nhìn chung quanh, nàng sợ lại bị người khác chú ý tới.
Quỳnh Châu không có phát hiện người khác chú ý tới nghe, nhưng thật ra nàng bắt được rồi một Bùi bảo bảo trước đó trốn đi nói chuyện cùng bạn bè, hiện tại đã quay trở lại.
"Ngươi làm gì vậy nha!" Quỳnh Châu bất đắc dĩ bắt tới, "Ngươi trốn ở chỗ này làm cái gì?"
Quỳnh Hoa nhìn Quỳnh Châu, đôi mắt sáng trong, nàng câu dẫn ra nụ cười so với một bên bức tranh miêu tả hoa mẫu đơn bút pháp tỉ mỉ còn tươi đẹp hơn.
Quỳnh Châu luôn cảm thấy một giây sau Bùi bảo bảo sẽ muốn hướng đi lên tác quái.
"Đi thôi." Quỳnh Châu thẹn thùng, nàng liền đối lập cũng không dám, một tay đẩy Bùi bảo bảo một tay hối thúc Lan Ngọc, các nàng vội vàng đi ra ngoài, "Chúng ta ở chỗ này lâu rồi, người khác có khi còn cho rằng chúng ta là đến để trộm đồ đấy."
Phiên bán đấu giá chuẩn bị bắt đầu, Lan Ngọc cảm thấy bất an, nàng chạy đến một bên gọi điện thoại, sai người tìm hiểu một chút tình huống giao dịch thi hoạ gần nhất. Chỉ chốc lát sau, Lan Ngọc từ số liệu người gọi điện thoại bên kia phát hiện có chỗ không đúng, nàng cảm thấy lời nói của Quỳnh Châu thật sự vài phần có đạo lý rồi, nàng da mặt dày tìm hỏi đến một tiền bối mà mình tin tưởng.
Tiền bối là người đầu tư trong nghề, người rất là ghét bỏ Lan Ngọc ở vấn đề ngu ngốc, mài dũa Lan Ngọc đến khi không có biện pháp mới nói: Vị đại sư này hư danh thành thạo trong giới đã có những lời đồn đại, tác phẩm định giá khi cao khi thấp nhường cho một ít nhân sĩ chuyên nghiệp thấy phải chùn bước, hắn sợ chính mình là người cuối cùng trong giới biết đến liền muốn coi tiền như rác.
Triển lãm tư nhân lần này, những bức tranh hắn là nhất thời không bỏ xuống được cho nên tạo ra một tấm biển hiệu sau đó cố ý tổ chức đấu giá, mời đến tất cả đều là giới bằng hữu trong kinh doanh, hắn là hy vọng có thể tìm được những người mua tranh ra tay hào phóng.
Lan Ngọc triệt để buông tha cho ý định muốn mua tranh.
Phong cách nghệ thuật ở các tác phẩm gì đó quá mức mờ ảo, có người còn xem không hiểu, bọn họ cùng với ý tưởng của Lan Ngọc là giống nhau, cho rằng tác phẩm của vị đại sư này chỉ trong vài năm đã tăng tỉ giá nhanh như vậy khẳng định đầu tư có thể kiếm ra tiền, bọn họ ỷ vào trong tay tiền nhiều như nước, dư tiền nhàn rỗi liền đến tranh nhau mua sắm.
Lan Ngọc đành phải buông tha cho, nàng mỉm cười nắm chặt lòng bàn tay, một bộ dáng tiếc hận "Đáng tiếc, ta cũng vậy rất muốn mua a".
Quỳnh Hoa một mực là biểu lộ nhàn nhạt, nàng nhàm chán tại hàng ghế đầu câu lấy đầu ngón tay của Quỳnh Châu.
Quỳnh Châu nghĩ muốn quan sát xem buổi đấu giá, biểu lộ của từng vị khách tham gia cùng với mức giá kêu ra, nàng được Bùi bảo bảo một bên trêu đùa các đầu ngón tay, Quỳnh Châu thiếu chút nữa liền đỏ mặt phân tâm rồi.
Lúc trở về, Lan Ngọc nhờ cậy Quỳnh Châu nhất định lần sau lại phải cùng nhau ra ngoài thưởng họa, nàng còn đưa ra tiêu chuẩn trả thù lao rõ ràng.
Nếu là trước kia, Quỳnh Châu khẳng định nghĩ đến "Bằng hữu của Bùi bảo bảo thì cũng là bằng hữu của ta", nàng sẽ cho ra một lời cự tuyệt Lan Ngọc , tình huống bây giờ lại không giống nhau, nàng ở nhà cần đến biện pháp phòng hộ phải có tiền, tương lai trợ giúp mẹ nàng đi đến Q thị mua nhà định cư phải có tiền, nàng vì Bùi bảo bảo mua điểm tâm, ăn uống các thứ cũng phải có tiền, công tác của nàng mọi lúc mọi nơi cũng có thể bởi vì sự xuất hiện của ba nàng mà bị quấy nhiễu đến...
Con đường phía trước ở Z công ty không còn rõ ràng, Quỳnh Châu phải tìm trước một con đường lui.
Quỳnh Châu nhìn xem Lan Ngọc hình thức hồ đồ, về phương diện tình cảm nàng cũng có chút do dự: Nữ nhân ngây thơ này tuy rằng có thể tìm đến nhiều người, nhưng người đến đưa tay nguyện ý giúp nàng căn bản lại không có, những người môi giới vì lợi ích mua bán nên khó tránh khỏi khuyếch đại mặt hàng, hoạ sĩ thì lại không cần phải nói, bọn họ nếu muốn bán được tác phẩm của mình đương nhiên sẽ dồn hết sức chào hàng. Lan Ngọc tuy rằng có quen biết qua tiền bối từng trải, nhưng bọn họ lại không thể từng giây từng phút đi cùng nhau, họa tác tốt chính mình có thể mua được, nhưng lại vô pháp nhắc nhở tình huống của mỗi bức họa nói ra rõ ràng, nếu có phương pháp hướng dẫn mua về tác phẩm Kan Ngọc cũng sẽ không...
Lan Ngọc không có người bên cạnh chỉ điểm, nàng trừ đi hoa tiền mua về bài học giáo huấn cũng không mua được hoạ tốt, Quỳnh Châu nếu như ra tay giúp đỡ, thì là tại nhìn trúng giá trị bức hoạ, cầm được tác phẩm thuộc về chính mình phí chút vất vả cũng không coi vào đâu.
Quỳnh Châu đã nghĩ thông suốt, nàng đáp ứng Lan Ngọc, "Ta sẽ thử xem."
Lan Ngọc cao hứng, nàng lại để tâm suy nghĩ, cho ra phương thức liên lạc của vị tiền bối kia để cho Quỳnh Châu làm quen trò chuyện một chút.
Quỳnh Châu đại khái có thể hiểu đây coi như là một cuộc phỏng vấn mịt mờ, trên đường trở về, nàng thêm tiền bối vào trong tài khoản WeChat.
Vị tiền bối ngay từ đầu là thái độ hờ hững, Quỳnh Châu dùng buổi triển lãm tranh hôm nay mở ra chủ đề, nàng nói một chút về vị đại sư sáng tác tiếp thị tác phẩm, tiền bối kinh ngạc, người thu hồi thái độ ngạo mạn giao lưu với nàng. Lan Ngọc là vấn đề lính mới, tiền bối cũng không thích đáp, người cũng rất ưa thích có được người cùng sở thích cùng nhau thảo luận, tiền bối trò chuyện một chút liền đối với Quỳnh Châu có cảm tình, mọi người còn hào hứng cùng nhau thảo luận tình huống thị trường thi hoạ gần nhất.
Quỳnh Châu nghe đến tin tức có ích, nàng vội vã cuống cuồng từ trong túi xách mang ra bản ghi chép viết ghi chú.
Quỳnh Hoa nhìn Quỳnh Châu như vậy, nàng nở nụ cười, "Ngươi so sánh với khi lên ban công tác còn tích cực hơn."
"Nào có." Quỳnh Châu không vừa lòng, "Ta lúc làm việc là rất chăm chú."
Quỳnh Hoa đổi giọng, "Được, vậy ta đổi lại lập luận, ngươi so với khi lên ban tự tin hơn nhiều."
"Đồng ý a, ta đã nhiều năm như vậy đi xem triển lãm cũng không phải vào đó nhìn không." Quỳnh Châu cúi đầu phát tin nhắn, nàng nghĩ đến cái gì liền nói cái đó."Với lại, ta tiếp xúc với ngành tài chính kiến thức cũng không bao nhiêu, ở đâu có thể so sánh a."
"Vì cái gì ngươi lại không chọn công tác mà chính mình rất am hiểu đây?"
Quỳnh Châu sững sờ, nàng nhìn sang chỉ thấy một đôi mắt chân thành tha thiết, cuối cùng rõ ràng Quỳnh Hoa đặc biệt dẫn nàng ra ngoài là có ý tứ gì, "Ngươi cảm thấy ta không thích hợp tiếp tục để làm tài chính sao?"
"Không phải." Quỳnh Hoa uyển chuyển nhắc nhở, "Ngươi phát triển thêm một nghề phụ cũng không tệ."
Quỳnh Châu cảm thấy có lý, nàng chứng kiến chính mình và vị tiền bối trao đổi tin nhắn nói chuyện phiếm lại có chút tiếc nuối rồi, "Nếu như ta mấy năm trước ra tay... hiện tại, ta cũng không đến mức cứ như vậy quẫn bách a!"
Quỳnh Hoa theo lời Quỳnh Châu liên tưởng, nàng nghiêm túc nói lên, "Đến lúc đó cũng sẽ có rất nhiều người truy ngươi."
"Thế thì... ngươi sẽ làm sao bây giờ?"
"Đoạt lấy ngươi."
"..."
---
Qua rồi thời gian cuối tuần phong phú, Quỳnh Châu trở lại lên ban công ty, nàng trừ đi nhập tâm khẩn trương trong công tác cũng không tình nguyện đi ra ngoài, trong lòng còn có nhiều hơn một chút lo lắng. Từ lúc trên xe Quỳnh Hoa bước xuống, Quỳnh Châu liền cẩn thận trong mỗi bước đi, nàng đặc biệt sợ hãi có người im hơi lặng tiếng đi theo sau lưng.
Đương nhiên, Quỳnh Châu không thấy có người theo dõi, nàng chỉ nhìn thấy Quỳnh Hoa tại bên trong cửa sổ xe ba lượt phất tay với nàng.
Tâm tình Quỳnh Châu tốt hơn chút ít, nàng đi vào công ty, gặp được tiểu Lan trước bàn công tác chào hỏi, nàng để xuống túi xách về sau cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ trên người, cầm ly nàng đi đến quầy lấy nước, thuận tiện tưới một ít nước lên trên chậu hoa bên cửa sổ.
Giải quyết hết thảy mọi việc, giờ làm việc cũng sắp đến rồi, Quỳnh Châu ngồi đến vị trí công tác sửa sang lại mặt bàn làm việc, nàng bất ngờ thấy được một vật được giấu ở bên trong hộp ống đựng bút.
Hạt châu thủy tinh.
Quỳnh Châu nhìn xem hạt châu nhỏ sạch sẽ gọn gàng, nàng nghi hoặc nơi văn phòng làm việc tại sao lại xuất hiện vật này? Quỳnh Châu nhìn xem hai bên một chút, cũng không thấy được có đồng sự nào cầm hộp cờ cá ngựa, nàng hỏi kế toán Vương bên cạnh, kế toán Vương sau khi xem xong hạt châu cũng vậy cảm thấy kỳ quái, ngược lại hướng sang kế toán Lý nói, "Đây không phải là đồ chơi của con trai ngươi a?"
Kế toán Lý lấy tới, nàng bật cười, "Con trai của ta mỗi ngày đều cướp Ipad của ba hắn để mà vui chơi, nếu như hắn thích chơi cái này thì là tốt rồi."
Bên cạnh một đồng sự khác đã làm mẹ cũng nói, "Đúng đấy, hiện tại những tiểu hài tử cũng không muốn chơi những món đồ chơi xưa cũ nữa rồi."
Tiểu Trương vui vẻ, "Lẽ nào bọn chúng chỉ còn thích trò đốt pháo à nha?"
Trò chơi phát hỏa, những người trong phòng làm việc không có tham gia nói chuyện phiếm cũng đã nghe qua, mọi người cười thành một vùng.
Hạt châu thủy tinh được truyền lại trong tay, Quỳnh Châu nhìn xem vật này bỗng nhiên ở đâu mạc danh kỳ diệu xuất hiện, nàng không có suy nghĩ nhiều, thả lại vào ống đựng bút, nàng thu hồi tâm tư tiếp tục cầm xem tài liệu văn bản.
Quỳnh Châu tay cầm tài liệu, bên trong hai túi văn kiện chấn động rơi xuống một cái phong thư.
Quỳnh Châu kinh ngạc, nàng mở phong thư ra xem, quét mắt nhìn đến dòng chữ thứ nhất sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Mở đầu phong thư chính là hai chữ: "Nữ nhi."
Có thể gọi nàng là nữ nhi thì còn có thể là ai đây?
Quỳnh Châu nhớ tới vào thứ sáu trước đó trong lúc tan việc nhìn thấy ba nàng, nàng ngừng thở, đôi tay run rẩy lật ra trang giấy, ánh mắt nàng quét đến dòng tên được đề bên dưới phong thư về sau liền trực tiếp đem thư bỏ qua rồi.
Bên dưới thư đề tên là một chữ "Chế".
"Tiểu Châu?" Kế toán Vương bị động tác Quỳnh Châu bỏ đi phong thư làm sợ hết hồn, "Ngươi sao vậy?"
Quỳnh Châu cầm qua văn kiện che phủ phong thư, nàng cười lắc đầu, "Ta vừa rồi trông thấy một con côn trùng, ta nghĩ muốn đánh chết nó."
Kế toán Vương gật đầu, nàng không có để ý Quỳnh Châu hơi thở hổn hển cùng với sắc mặt tái nhợt, kế toán Vương quay người lại ở trước máy tính tiếp tục công tác.
Quỳnh Châu hai tay bấm lấy cặp văn kiện che dấu phong thư, nàng phóng tầm mắt nhìn xung quanh, văn phòng làm việc trong rất yên lặng, chỉ có âm thanh tiếng gõ bàn phím cùng chuông điện thoại reo, mỗi người đều vùi đầu vào công tác của chính mình, bọn họ căn bản sẽ không chú ý tới nơi này có một người đang hết sức khẩn trương đề phòng xung quanh.
Quỳnh Châu hít sâu một hơi, nàng yên lặng tự an ủi mình: Không có việc gì, nơi này có rất nhiều người, phía dưới công ty còn có bảo an...
Quỳnh Châu trấn định chút ít, nàng mở ra văn kiện bắt đầu nhìn xem phong thư.
Phong thư là được in, độ dài không lớn, nói đến chỉ có một kiện sự tình cực kỳ đơn giản - Khi còn bé Quỳnh Châu rất hâm mộ tiểu hài tử nhà người ta có thể vui chơi bộ cờ cá ngựa, mẹ nàng liền mua cho nàng một bộ. Về sau, trò chơi [đại phú ông] bắt đầu lưu hành, nhà nàng lại không có tiền lại mua, da mặt nàng mỏng, cũng không dám qua nhà người ta xin xỏ chơi cùng, nàng liền bắt mẹ cùng nhau chơi cờ cá ngựa, mẹ nàng mỗi lần chơi cờ đều chọn quân màu đỏ, mẹ chơi không giỏi, ba nàng nhìn xem mấy lần về sau nhịn không được mắng mẹ nàng ngốc, sau đó hắn chọn ra quân màu lam chơi thắng mẹ con các nàng.
Quỳnh Châu tin tưởng hạt châu thuỷ tinh là cùng ba nàng có liên quan rồi.
Sự tình là khi còn bé chân thật xảy ra, cuối cùng là một câu thoạt nhìn rất kích động - "Ngươi còn nhớ rõ sao!"
Văn chương tự sự kể rất trôi chảy, ngôn ngữ chất phác, kể ra một câu chuyện xưa cảm động, nhưng sự thật cũng không phải là như thế.
Quỳnh Châu  nhớ rất rõ ràng, ba nàng khi nhìn thấy mẹ chơi thua về sau đã mắng chữ "Ngốc" quá đả thương người lời nói hung ác, nàng ngay sau đó đối với chơi cờ cá ngựa đã mất đi hứng thú, về sau đã đem bộ cờ đặt ở phía dưới ngăn tủ cũng chưa từng có chơi qua.
Chế mẹ khi đó nhìn thấy Quỳnh Châu như vậy cảm thấy đau lòng, người ôn nhu nói rồi ba nàng vài câu không phải.
Kết quả là, Chế mẹ tự nhiên sẽ lại nhận được những lời chửi rủa càng thêm hung ác.
Quỳnh Châu từ ống đựng bút đưa đến hạt châu thủy tinh, là màu đỏ, ngọn đèn huỳnh quang ở trong văn phòng chiếu rọi xuống một dòng chảy xuôi, tựa như một loại huyết mạch.
Không khỏi nhớ tới thảm trạng mẹ khi bị đánh phải vào bệnh viện, Quỳnh Châu xiết chặt phong thư, một lát sau nàng cho vào trong túi xách, mượn công phu đi phòng vệ sinh nàng gọi điện thoại cho Quỳnh Hoa. Điện thoại vang lên hai tiếng, Quỳnh Châu nhớ tới thứ hai Quỳnh Hoa có một hội nghị thường kỳ, nàng lặng yên cắt đứt phát tới tin nhắn.
"Ba ta đã đưa thứ gì đó đến công ty của ta."
Qua rồi hai phút, Quỳnh Châu dùng nước lạnh rửa qua hai gò má chính mình đang lạnh như băng, tin nhắn phản hồi lại được truyền đến.
Quỳnh Hoa: "Là thứ gì?"
"Một phong thư và hạt châu thủy tinh." Quỳnh Châu nghiến răng nghiến lợi đánh chữ, "Ông ta còn mang ra một kiện sự tình mà ta chán ghét khi còn bé kể được rất êm tai."
Quỳnh Hoa phản hồi tin nhắn lần này đặc biệt nhanh: "Ai giúp ông ta đưa?"
Quỳnh Châu sững sờ, nàng tạm thời không vì lời lẽ bên trong phong thư cảm thấy chán ghét mà hao tổn tinh thần, nàng suy nghĩ đến vấn đề Quỳnh Hoa vừa hỏi: Đúng vậy, Z công ty cũng không thể thuận tiện là có thể đi vào, phòng tài chính lại ở trong cùng, nếu muốn đi đến phải đi qua không ít địa phương, như vậy tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý của người khác. Nếu như không phải do người xa lạ đưa tới, chỉ có thể là đồng sự bên trong công ty làm thay a!
Vậy, người làm thay sẽ là ai?
Quỳnh Châu tự hỏi, nàng hận không thể hướng đến từng đồng sự để hỏi cho rõ. Quỳnh Hoa phảng phất như hiểu thấu đáo tâm tư Quỳnh Châu, nàng phát đến một tin nhắn khuyên can: "Ngươi trước nên công tác, tan việc chúng ta lại nói."
"Được." Quỳnh Châu ý thức được chính mình thiếu chút nữa tức giận đến chập mạch rồi, nàng phản hồi tin nhắn về sau lại dùng nước lạnh xoa xoa mặt.
Trở về ngồi vào vị trí, Quỳnh Châu đem túi xách kéo khóa kỹ, nàng không muốn phong thư lộ ra một điểm, kế đó xoa xoa mi tâm tiếp tục làm việc.
Thời gian bận rộn trôi qua thật nhanh, thời điểm Quỳnh Châu gần đến thời gian nghỉ trưa, nàng mượn công phu đi ăn cơm hỏi thăm các đồng nghiệp cuối tuần có hay không có người ở lại tăng ca. Tiểu Trương trước tỏ vẻ không có, kế toán Vương thì nói chính mình thứ sáu phải họp phụ huynh cho nhi tử nên không rõ ràng lắm, kế toán Lý lại nhìn một vòng, cười nói, "Cũng liền chỉ có một mình quản lý Trần là làm không hết sự tình rồi."
Tiểu Vy?
Có lẽ do ở chung được một đoạn thời gian, Quỳnh Châu dù cho cảm thấy Tiều Vy không bình dị cùng gần gũi, nàng cũng vậy không nguyện ý đem vị quản lý này cùng Vinh Nguyên và ba nàng là có liên hệ với nhau. Bất quá, Quỳnh Châu đã tìm ra được phương hướng, nàng nhanh chóng tập trung vào những người có liên quan.
Tiểu Vy nếu như tăng ca, người trợ lý bên cạnh nhất định phải đi theo rồi.
Nhưng là... Quỳnh Phương thì lại không có chìa khoá ở văn phòng làm việc lớn.
Quỳnh Châu lặng yên mang thời gian dời về phía trước - Lẽ nào, Quỳnh Phương ở vào thứ sáu lúc sau đã để lại đồ trên bàn của nàng? Nếu như đây là sự thật, Quỳnh Phương là từ khi nào cùng với bọn người của Vinh Nguyên dính líu quan hệ?
Quỳnh Châu càng nghĩ hướng xuống càng cảm thấy sợ hãi, cơm cũng không có tâm tư để ăn, nàng một bên mất hồn mất vía mà nói với Quỳnh Hoa nghe về chuyện này.
Quỳnh Hoa an ủi đôi câu, "Ngươi đừng sợ, nàng cũng không thể làm gì được ngươi."
"Ta biết." Quỳnh Châu vội vàng nói ra lo lắng trong lòng, "Nhưng là trước đó ta đã rất tin tưởng nàng, nàng nói muốn tìm đến một quán mì nhỏ ta cũng vậy đã đi theo nàng, chỗ ấy cũng rất vắng vẻ, vạn nhất nàng trực tiếp lợi dụng cơ hội này lại dẫn ta đi..."
"Châu, lãnh tĩnh một chút." Quỳnh Hoa  nghiêm túc nói, "Chuyện cũng đã qua."
Quỳnh Châu vuốt vuốt mái tóc, "Ừ."
"Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu ngươi gặp chuyện không may, nàng cũng sẽ là đồng bọn." Quỳnh Hoa tỉnh táo khuyên bảo, "Sự việc này cùng với bỏ những thứ kia trên bàn của ngươi tính chất hoàn toàn bất đồng."
Quỳnh Châu nghe được Quỳnh Hoa ngữ điệu bình tĩnh, trái tim đang nhảy loạn của nàng lại không có cứ như vậy ồn ào vui đùa rồi, nàng thở dài, "Cũng đúng, nàng có gia đình cần phải chăm sóc, chắc có lẽ sẽ không mạo hiểm đáp ứng làm ra những loại chuyện này."
"Gia đình? Nàng đã nói với ngươi chuyện của mình sao?"
"Ừ, là nàng chủ động nói." Quỳnh Châu nghĩ đến còn có chút muốn khóc, "Ta thấy nàng nhiệt tình như vậy, còn cảm thấy nàng là không đặt gì ở trong mắt đây."
Quỳnh Hoa không có đi theo Quỳnh Châu cảm tưởng, nàng hỏi đến mấu chốt, "Ngươi không có nói ra chuyện của chúng ta chứ?"
"Không có. Ta nhiều lắm chỉ nói trên tay là đeo nhẫn tình lữ mà thôi."
Quỳnh Hoa thở phào.
"Hoa Hoa!" Quỳnh Châu nghĩ đến bỗng nhiên xuất hiện những tin tức đột ngột, nàng thật sự là cảm thấy sợ hãi, "Buổi tối, ngươi tới đây đón ta có được không?"
"Được."
Quỳnh Châu cảm thấy an tâm, nàng nhìn xem thời gian nghỉ trưa gần hết cũng không nói nhiều, nàng cúp điện thoại trở lại văn phòng. Đi ngang bên cạnh cửa sổ, Quỳnh Châu không tự chủ được mà hướng xuống đất nhìn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói mắt, nàng cố gắng len lỏi tầm mắt qua các ngõ ngách, nàng sợ ba nàng đang chờ đợi ẩn nắp ở một nơi nào đó.
Về sau mỗi một lần đi ngang qua cửa sổ, Quỳnh Châu đều là hành động như thế.
"Quỳnh Châu, bên dưới có xảy ra chuyện gì sao?" Kế toán Vương cách Quỳnh Châu gần nhất, nàng đã chú ý tới điều dị thường.
Quỳnh Châu gượng cười, "Ta là sợ trời sẽ mưa a."
Kế toán Vương không có hỏi nhiều, Quỳnh Châu lại cùng chính mình phân ra cao thấp, nàng bắt buộc chính mình không nên nhìn tới cửa sổ. Nhưng mà, Quỳnh Châu bình tĩnh ngồi trên vị trí công tác đầu, lại sẽ không ngăn được nàng nhìn thấy Quỳnh Phương đi ra giao phó công tác, Quỳnh Châu nhìn đến liền cau mày, vẻ mặt thâm cừu đại hận.
Quỳnh Phương cũng không phải người mù, nàng chú ý tới ánh mắt Quỳnh Châu về sau bước chân nhanh hơn trở về văn phòng, tầm mắt trốn tránh, nàng cũng không có hướng đi đến hỏi Quỳnh Châu là làm sao vậy.
Quỳnh Châu phát giác ra điều kỳ quái.
Thời điểm tan việc nhanh đến, Quỳnh Châu chứng kiến chiếc xe của Quỳnh Hoa đang tại phía dưới chờ đợi, nàng sớm dọn dẹp, chậm chạp đi xuống dưới lầu. Ra khỏi văn phòng, Quỳnh Châu phát hiện Quỳnh Phương cũng vậy đang theo đi ra, nàng thầm mừng trong bụng. Làm phiền đồng sự bất tiện hỏi thăm, Quỳnh Châu chịu đựng đến con đường lớn ở lầu một, sau đó nàng trực tiếp quay đầu ngăn lại Quỳnh Phương, "Ngươi có hay không đã để một phong thư trên bàn làm việc của ta?"
Quỳnh Phương tránh không đáp, nàng chỉ nói, "Ta còn có việc."
Nói xong, Quỳnh Phương trực tiếp đẩy ra Quỳnh Châu chạy đi ra ngoài.
Quỳnh Châu tình thế cấp bách, nàng cũng không để ý ánh mắt người khác tiến lên truy đuổi, bất đắc dĩ giày cao gót dưới chân bất tiện hoàn toàn không đuổi kịp, nàng đành trơ mắt nhìn xem  Quỳnh Phương phía trước bước ra cánh cửa ra vào của toà cao ốc, sau đó...
Quỳnh Phương bị Quỳnh Hoa phía trước xuống xe bắt được.
Quỳnh Hoa nói ra một câu nói, Quỳnh Phương đình chỉ giãy giụa, luống cuống mà cúi đầu nhìn đến gót giày chính mình.
Quỳnh Châu thêm chút nghỉ ngơi, sau đó tiến lên chất vấn, "Ngươi chạy cái gì a!"
"Ta muốn đi đón hài tử tan học."
Quỳnh Phương cầu khẩn, "Sự tình đưa thư là ta không đúng, các ngươi đừng nói cho quản lý Trần biết có được hay không?"
Quỳnh Châu cuối cùng rõ ràng Quỳnh Hoa nói ra một câu kia là gì rồi, nàng dựa vào đã tìm ra được điểm yếu của  Quỳnh Phương, trực tiếp hỏi, "Không nói có thể, nhưng ta là muốn biết ai đã sai ngươi đưa thư?"
"Là ba ngươi."  Quỳnh Phương nói, "Ông ta cầm đến bức ảnh chụp chung với ngươi để mà cầu ta, còn đưa ra chứng minh thư để làm bằng chứng... ta tin ông ta, ta cảm thấy đưa một phong thư cũng không coi vào đâu nên liền giúp, ta không biết sự việc sẽ gây ra cho ngươi thành sự quấy nhiễu, thực xin lỗi."
Người khác nói lời êm dịu, Quỳnh Châu không khỏi cảm thấy mềm lòng - Ba nàng đưa đến ảnh chụp chung, Quỳnh Phương nhìn vào tin tưởng xem như hợp tình hợp lý.
"Không chỉ có vậy a." Quỳnh Hoa không ăn được với bộ dáng này, nàng cười lạnh hỏi, "Ông ta đã cho ngươi bao nhiêu tiền?"
Quỳnh Châu khiếp sợ.
Quỳnh Phương ước lượng chặt chẽ túi xách mang theo bên người, nàng một hồi lâu vẫn thắng không nổi ánh mắt sắc bén ở Quỳnh Hoa, đành lắp bắp nói, "Năm trăm."
"Ngươi..." Quỳnh Châu tức giận rồi, "Chỉ vì năm trăm khối tiền, ngươi liền giúp một người không quen biết ở trong công ty bỏ vào những thứ kia?"
Bị người vạch trần vẻ mặt sợ phiền phức lại tham tài, Quỳnh Phương thẹn quá hoá giận, nàng mạnh miệng trở về chất vấn, "Chỉ là một phong thư cầu tình cùng một hạt châu thủy tinh mà thôi, ta cũng không phải đưa đến bom đạn, ta làm sao lại không thể đưa tới dùm đây? Ba ngươi vì một chuyện nhỏ tiêu phí năm trăm khối tiền, hẳn là ông ta liên lạc không được với ngươi nên gấp đến độ không có biện pháp, ngươi thân là nữ nhi lại có hành vi..."
Thái độ cùng lời nói cùng  Vinh Nguyên không sai biệt lắm, Quỳnh Châu không thích nhất chính là nghe ở người khác đem ra phụ tử chi tình chỉ trích chính mình, nàng khó mà thở nổi, lớn tiếng mắng trở về, "Ngươi câm miệng."
Quỳnh Phương ngậm miệng, nàng cũng không phải nghe xong lời nói của Quỳnh Châu nên mới ngậm miệng, mà là nàng chứng kiến được những đồng nghiệp khác đang trên lầu đi xuống.  Quỳnh Phương cố gắng trấn định bưng lên khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì, nàng hết nhìn Đông rồi đến nhìn Tây, về sau mới nhỏ giọng nói, "Việc này coi như ta sai, được không? Năm trăm khối tiền ta trả lại ngươi, về sau ta sẽ không bao giờ làm ra những loại chuyện này."
Quỳnh Châu vẫn như cũ không lớn tin tưởng vị đồng nghiệp mới này của nàng đã làm ra loại chuyện này, nàng vô lực thở dài, không biết nói gì cho phải.
Quỳnh Phương nhìn thấy các nàng trầm mặc, yếu ớt hỏi, "Ta có thể đi được không?"
Quỳnh Châu vẫn không cam lòng, Quỳnh Hoa đã qua mở miệng, "Có thể."
Một khắc không có chậm trễ, Quỳnh Phương chạy trước qua trạm xe lửa, không có quay đầu lại sợ các nàng đuổi kịp.
Quỳnh Hoa vô ý ở lại chỗ này dừng lại, nàng đã qua lôi kéo Quỳnh Châu lên xe.
Ngồi vào vị trí vững vàng, Quỳnh Châu siết chặt phong thư trong tay, tức giận chưa tan, nàng bất bình nói, "Chúng ta còn chưa có hỏi rõ ràng, vì cái gì lại để cho nàng đi a?"
"Hỏi cái gì? Nàng ta sẽ được sa thải, đối với ngươi liền không tạo được uy hiếp."
Quỳnh Châu sửng sốt, "Ngươi muốn nói cho Tiểu Vy?"
"Ừ."
Quỳnh Châu nghĩ đến Quỳnh Phương đã từng nói phải nuôi gia đình dưỡng dục hài tử, lời nói yếu thế, nàng không đành lòng, "Tất yếu sao?"
Quỳnh Hoa nhìn xem Quỳnh Châu biểu lộ do dự, nàng đột nhiên nói, "Ngươi thật sự không thể từ chức?"
"..." Quỳnh Châu không rõ chủ đề tại sao lại chuyển tới trên người mình rồi, nàng cắn môi, "Ngươi nói gì vậy nha!"
Quỳnh Hoa hừ lạnh, không khách khí nói, "Ngươi một mực nói, ngươi không có khả năng ngồi đến vị trí quản lý, chỉ có thể ở Z công ty không có lý tưởng."
Lời nói quá mức chói tai, Quỳnh Châu cảm giác khó chịu nổi, tại vị trí lái xe phía trước người tài xế cẩn thận thăm dò nàng cũng không thể chú ý, trong lòng nàng là đang nghĩ đến làm sao để nén nước mắt trở về. Quỳnh Châu cho phong thư trở về bên trong túi xách, nàng lặng yên cúi đầu hít thở chậm một chút.
Quỳnh Hoa không có dỗ dành Quỳnh Châu, nàng xoay người nhìn ngoài cửa sổ.
Vị tài xế lái xe cảm giác được phía sau khí tức quỷ dị, nhanh chóng tăng tốc, tài xế sớm hơn 5 phút đồng hồ hộ tống hai người các nàng đi đến dưới lầu trước nhà.
Xe dừng lại, Quỳnh Châu lập tức mở cửa xuống xe, bước chân nhanh chóng.
Quỳnh Hoa phía sau điềm tĩnh.
Đến cửa ra vào căn nhà, Quỳnh Châu quay đầu nhìn lại Quỳnh Hoa cội nguồn không có đuổi kịp theo nàng, nàng khẽ cắn môi "BA~" một tiếng đóng cửa lại. Quỳnh Châu vào nhà đổi giày, nàng tiến vào gian phòng đóng cửa khóa lại, động tác làm liền một mạch, nàng tâm tình không tốt đến chẳng muốn thay ra quần áo, nhào lên giường trùm mền nức nở nghẹn ngào, trong đầu nàng đều là vang vọng những lời Quỳnh Hoa  đã nói.
Đúng, năng lực của nàng không mạnh, dễ dàng mềm lòng, nàng đem một phần công tác không có không gian phát triển liền đã cảm thấy đặc biệt quan trọng.
Chỉ là nàng hiện tại phải làm sao bây giờ? Nàng khởi điểm thấp như vậy, dù nàng dụng tâm đến như thế nào vẫn là không có theo kịp Quỳnh Hoa hỏa tiễn, chịu đựng trước người mình yêu phải thấp hơn một cái đầu đương nhiên nàng sẽ mặc cảm tự ti, nàng bị đả kích nhưng khi nhìn đến gương mặt của Quỳnh Hoa lại không thể tức giận được.
Quỳnh Châu tâm tình khổ sở bắt đầu nức nở, lại nghe được cánh cửa gian phòng được tra chìa khóa mở ra, nàng chán nản dùng mền che đi kín đầu, vùi mặt vào trong gối đầu tràn đầy những vệt nước mắt.
"Châu." Thanh âm Quỳnh Hoa xuyên thấu chăn mền truyền đến, cảm giác có chút không chân thật, "Thực xin lỗi."
Quỳnh Châu không nói lời nào, nàng ẩn nắp trong chăn cự tuyệt đối mặt.
Quỳnh Hoa cũng không có kiên nhẫn đợi Quỳnh Châu ló đầu ra, nàng trực tiếp tiến lên lay ra Quỳnh Châu.
Quỳnh Châu không nghĩ tới Quỳnh Hoa  đơn giản thô bạo như vậy, nhất thời vô ý, nàng cũng không thể kéo lấy góc chăn cuối cùng, chỉ đành phí công lấy tay che mặt, Quỳnh Châu dùng thanh âm khóc không nói được nhỏ giọng mắng, "Ngươi đi ra."
Quỳnh Hoa chẳng những không đi, nàng còn quấn lên dán đến Quỳnh Châu không buông.
Quỳnh Châu muốn đẩy ra Quỳnh Hoa , nàng đụng phải không phải là áo khoác ngoài của Quỳnh Hoa, mà là nút thắt của áo sơ mi giải rồi bị người đụng vào một cái liền rơi xuống đến cùi chỏ. (Bài học, người yêu mà dỗi thì bạn cứ việc ôm và cở..ii...i... Ừ, tôi chưa nói gì.)
Quỳnh Châu bối rối.

>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro