hứa hứa như sinh || thiên vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hứa hứa như sinh || thiên vị


tác giả: Desire许.

nguồn: https://guyuan66208.lofter.com/post/31cdd8ea_1c93be687

_______________________________________


"ta quả thật rất may mắn mới có thể gặp được nàng ở thời điểm tuyệt vời nhất, có được nàng trong phần đời còn lại, làm bạn với nàng trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời..."




hứa dương ngọc trác lần đầu tiên nhìn thấy hứa giai kỳ là vào năm hai mươi ba tuổi.

mà trong đầu của tiểu miên dương khi ấy chỉ có một ý nghĩ, làm sao để có được nàng...

hôm nay là sinh nhật của hứa dương ngọc trác nhưng nàng không có cảm giác gì cả. đã qua bao lâu rồi, vẫn luôn là như thế này, không phải sao?

hứa dương ngọc trác mang theo chai rượu, một mình đi trên con đường hoang vắng. dưới ánh đèn, quanh người hứa dương ngọc trác phát ra một cỗ chán chường. nàng cúi đầu nhìn, tự chế giễu cười cười. cho dù là bóng của mình cũng không chịu ở bên cạnh mình a...

hứa dương ngọc trác cứ tiếp tục sải bước, cuối cùng dừng lại trước cửa một quán bar. nàng nhìn chai rỗng trong tay, ném nó vào thùng rác ở cửa, cất bước đi vào...




hứa giai kỳ lần đầu tiên gặp hứa dương ngọc trác là vào năm hai mươi ba tuổi. nàng khi đó bị bọn họ kéo đến quán bar, nói cái gì mà muốn cho cô trải nghiệm cuộc sống một chút, mà hứa giai kỳ cũng không còn cách nào khác, đành đi theo bọn họ.

sau khi đến quán bar, hứa giai kỳ ngồi một mình ở một góc, dù sao nàng vốn dĩ cũng là một người không thích ồn ào. gọi một ly nước cam, bất chấp sự trêu ghẹo của những người khác.

nàng không thích cảm giác uống say rồi không thể khống chế được bản thân. giống như đột nhiên có cảm giác, hứa giai kỳ liếc mắt nhìn vào cửa quán bar, chỉ thấy hứa dương ngọc trác đi vào. nàng híp mắt, có chút hứng thú nhìn người kia.




"cho tôi một ly rượu mạnh nhất ở đây!" nhân viên pha chế kinh ngạc nhìn cô gái đã có chút choáng váng trước mắt. sau đó hắn cũng không nói thêm gì, bắt đầu pha rượu.

hứa dương ngọc trác nhìn chất lỏng màu xanh lục được bày ra trước mặt, một hơi liền uống cạn sạch.

chẳng có cảm giác gì cả.

vừa chuẩn bị mở miệng, liền cảm thấy có chút không thoải mái.

một người đàn ông đi tới. hứa dương ngọc trác quay đầu nhìn hắn.

"ồ? người đẹp uống rượu một mình sao, không có bạn trai à? nếu không thì, để tôi uống cùng em." vẻ mặt xấu xí của nam nhân làm cho hứa dương ngọc trác có chút ghê tởm. nàng liếc mắt nhìn đối phương, một câu cũng không nói, quay đầu đi.




một cỗ khí tức trong trẻo bao phủ lấy hứa dương ngọc trác.

thế nào lại cảm thấy bị người kia ôm eo rất thoải mái nhỉ.

lỗ tai hứa dương ngọc trác nóng lên.

nghi hoặc ngẩng đầu, lại nhìn thấy hứa giai kỳ mặc áo sơ mi trắng, còn đeo kính. giây phút ấy, hứa dương ngọc trác cảm thấy ngoài nàng ra, bản thân chẳng thể đặt ai vào mắt được nữa.




"xin lỗi, mình đến trễ rồi." hứa giai kỳ cúi đầu nhìn hứa dương ngọc trác bị mình ôm, cảm thấy có chút buồn cười.

"mềm mại thật, giống như một con cừu nhỏ vậy."

đôi mắt xinh đẹp của hồ ly híp lại, mà hứa giai kỳ cũng không biết rằng, hứa dương ngọc trác, đã sớm chìm sâu trong ánh mắt của mình.

hứa giai kỳ ngẩng đầu nhìn người vừa vươn tay ra, ánh mắt lạnh như băng. người đàn ông kia bị hứa giai kỳ dọa sợ, không nói thêm gì, xám xịt rời đi.




hứa giai kỳ nhìn nam nhân rời đi, lúc này mới buông hứa dương ngọc trác ra. hai người không hẹn mà cùng dâng lên một tia mất mát.

hứa giai kỳ sờ sờ lỗ tai nóng bỏng, cùng hứa dương ngọc trác trình bày nguyên nhân hành động vừa rồi của mình.

hứa dương ngọc trác không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hứa giai kỳ, rồi đột nhiên từ trên ghế nhào lên người nàng.

hứa giai kỳ sợ hứa dương ngọc trác ngã xuống, luống cuống tay chân giữ vững người treo trên thân mình, có chút bất đắc dĩ cười cười.

"của cô ấy, tính tiền..."




sau khi ôm được hứa dương ngọc trác lên xe, hứa giai kì liền gọi điện thoại cho bạn học còn ở trong. ngồi ở ghế lái nhìn người nằm ở ghế sau đã ngủ, không còn cách nào khác, đành mang về nhà...




hứa dương ngọc trác cảm thấy có chút choáng váng. nàng mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng sắc sảo của hứa giai kỳ.

"cậu thật đẹp a."

hứa giai kỳ sợ hãi bởi giọng nói đột ngột.

nàng nhìn về phía sau, đậu xe bên lề đường trống rỗng.

hứa giai kỳ cởi dây an toàn, mở cửa xe còn lại, ôm lấy hứa dương ngọc trác, thả nàng vào ghế phụ. hứa dương ngọc trác ôm lấy cổ nàng, ma xui quỷ khiến như thế nào, khi hứa giai kỳ sắp đứng dậy, ở khóe miệng của người kia nhẹ nhàng in lên một nụ hôn.

các nàng đều ngây ngẩn cả người, ửng hồng lan nhanh trên gò má. hứa dương ngọc trác ảo não gõ mình một cái, cúi đầu không dám nhìn hứa giai kỳ, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.

nàng ấy, tức giận rồi à...




hứa giai kỳ không nói lời nào, thắt dây an toàn, cũng không thèm liếc mắt nhìn hứa dương ngọc trác một cái, tăng tốc xe đi về nhà. hứa giai kỳ đỗ xe xong, lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

ôm lấy hứa dương ngọc trác đã ngủ gục đi, hứa giai kỳ ấn thang máy, lúc này mới có thời gian nhìn con cừu nhỏ trong ngực. ánh mắt ươn ướt lộ ra vẻ đáng thương, chỉ liếc mắt một cái, hứa giai kỳ biết bản thân đã hoàn toàn bị đánh gục...




nhập mật mã xong, hứa giai kỳ đóng cửa lại, tùy tiện đá giày đi, không kiềm chế được mà hôn hứa dương ngọc trác.

người trong ngực cảm giác tay hứa giai kỳ nắm lấy gáy bản thân, không thể tránh được. bởi vậy nàng khẽ hé miệng, hứa giai kỳ lại ngay lập tức xâm nhập vào.




thanh âm ái muội vang lên, khiến người ta mắt đỏ tim đập. căn phòng tối om chỉ có ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào, quần áo của hai người quấn quít khó phân biệt cũng không biết từ khi nào đã rối tung.

hứa giai kỳ tham lam mút lấy vị ngọt trong miệng đối phương.

là lần đầu tiên nàng có cảm giác như thế này.

hai người cùng nhau ngã xuống giường, hứa giai kỳ thoáng tách ra, nhìn ánh mắt đầy mê loạn của hứa dương ngọc trác, cất thanh âm khàn khàn kỳ quái.

"có thể không?"

hứa dương ngọc trác lúc này mới thức tỉnh một lát. nàng chỉ gật gật đầu, liền bị ngọt ngào vô tận nuốt lấy.

một lát sau, không biết là tiếng rên rỉ của ai, theo không khí, lưu động khắp cả căn phòng...




hứa dương ngọc trác giật giật ngón tay, nàng cau mày mở mắt ra, cảm giác cả người vô cùng đau nhức.

"a, cậu tỉnh rồi à? ừm... có đói không? tôi nấu bữa sáng, cậu đi tắm rửa đi, tôi đều chuẩn bị xong cả rồi."

hứa giai kỳ mở cửa nhìn hứa dương ngọc trác, người mà bản thân đã giúp mặc quần áo trở lại. vết đỏ trên cổ nàng khiến vành tai hứa giai kỳ phiếm hồng.




hứa dương ngọc trác còn chưa kịp phản ứng, nàng cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện quần áo không phải của mình, lúc này mới hậu tri hậu giác (*) hồi tưởng lại hết thảy những gì xảy ra vào tối hôm qua. nàng nhanh chóng dùng chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng, không nói lời nào, chỉ về phía hứa giai kỳ. nàng dường như nghe được tiếng cười của người kia: "tên tôi là hứa giai kỳ, nhớ đấy!"

(*): muộn màng nhận ra

cánh cửa bị đóng lại. hứa dương ngọc trác chậm rãi lộ ra khuôn mặt đỏ bừng từ trong chăn, cười thành tiếng.




sau đó, hai người các nàng bắt đầu quen biết nhau, một cách nghiêm túc, và hứa giai kỳ nói muốn kết giao với nàng.

hứa dương ngọc trác vẫn nhớ rõ ánh mắt lúc ấy của hứa giai kỳ, rất sáng, lộ ra sự chờ mong mà mình đã sớm không còn nữa. ánh mắt cứ như vậy mà đi vào sâu vào tâm trí bản thân...




nàng đồng ý, hứa giai kỳ lập tức lái xe bảo nàng chuyển đồ đạc đến nhà mình.

lý do hứa giai kỳ đưa ra là muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, hơn nữa hứa dương ngọc trác cũng chỉ sống một mình, không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ liền đáp ứng.




hứa giai kỳ giới thiệu hứa dương ngọc trác với bạn bè và gia đình mình. nàng vẫn nhớ rõ biểu tình của hứa dương ngọc trác. ngày đó sau khi ăn cơm với cha mẹ mình, trên đường về nhà, nàng chỉ mím môi, cái gì cũng không nói.

đêm đó, hứa giai kỳ giả vờ ngủ, lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhẹ. nàng không mở mắt, đem hứa dương ngọc trác ôm chặt vào lồng ngực...




một lần hứa giai kỳ một mình đi ra ngoài gặp bạn bè, có người nói luôn cảm thấy hứa dương ngọc trác hình như không thích nàng đến thế, vì sao vẫn đối xử tốt với nàng ấy như vậy.

hứa giai kỳ chỉ nhìn cậu ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn sợi dây cao su màu đỏ trên tay, cười nói: "tôi lại không cảm thấy như vậy. a dương, nàng ấy thích tôi bao nhiêu, tôi tự mình biết là được rồi. còn nữa, tôi cảm thấy bản thân đối với nàng, còn chưa đủ..."

hứa giai kỳ đứng dậy, cười nhạt rồi đi ra khỏi phòng, sau khi tính tiền liền lái xe rời đi.

hứa giai kỳ đi tới một nơi thật xa, bước vào một căn nhà nhỏ kín đáo. khi đi ra ngoài, mặt trời đã bắt đầu lặn. nàng gọi điện thoại cho hứa dương ngọc trác, hỏi nàng đang làm gì, hỏi nàng có thứ gì cần mua hay không... cuối cùng, nói với hứa dương ngọc trác bản thân rất nhanh sẽ trở về.




cũng không biết hứa giai kỳ mua cái gì, ở cốp xe quậy nát một hồi lâu, mới gọi điện thoại cho hứa dương ngọc trác.

"a dương, ở chỗ này xảy ra chút chuyện, cậu xuống một chút được không."

hứa dương ngọc trác nghi hoặc "ừ" một tiếng, cúp điện thoại đổi giày đi xuống lầu. nàng nhìn hứa giai kỳ đứng bên cạnh xe, chậm rãi lại gần.



"hứa giai kỳ, làm sao vậy, có chuyện gì sao?" hứa dương ngọc trác nghiêng đầu nhìn hứa giai kỳ, trên mặt còn mang theo ý cười, đi qua nắm lấy tay nàng. hứa giai kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được mà thở ra một tiếng, nắm tay hứa dương ngọc trác, mở cốp xe ra.




ánh đèn led nhấp nháy, hoa hồng trải toàn bộ khung xe, còn có một chiếc hộp nhỏ được đặt ở giữa, vô cùng đoan chính.

hứa giai kỳ nhìn hứa dương ngọc trác còn đang kinh ngạc, kéo kéo tay nàng, ý muốn nàng mở nó ra.

hứa dương ngọc trác mắt phiếm lệ quang nhìn qua hứa giai kỳ, chậm rãi cầm chiếc hộp nhỏ lên mở ra.

một chiếc nhẫn nằm ở chính giữa.

ánh đèn xung quanh chiếu vào, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

giờ phút này, hứa giai kỳ mới đi đến bên cạnh hứa dương ngọc trác.

nàng cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cừu nhỏ, quỳ một gối xuống đất, trân quý hôn lên mu bàn tay của người kia , mở miệng nói: "hứa dương ngọc trác, cậu nguyện ý ở bên mình cả một đời không?"

thanh âm quen thuộc giờ đây lại nhiễm ngữ khí run rẩy hiếm thấy, hứa dương ngọc trác cảm nhận được bàn tay đối phương đã phủ một lớp mồ hôi. nàng che miệng, mặc cho nước mắt rơi xuống mặt đất.

hứa dương ngọc trác lắc đầu, nàng nhìn thấy đồng tử phóng đại mạnh mẽ của hứa giai kỳ, rơi lệ lại biến thành bật cười ra tiếng: "hứa giai kỳ, mình không muốn chỉ một đời này, mình muốn chúng ta vĩnh viên ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp."

hứa giai kỳ đeo nhẫn cho hứa dương ngọc trác, hốc mắt cũng đỏ lên, kéo đối phương ôm vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán a dương của nàng...




"không đủ, làm sao mà đủ cho được? tình yêu của ta đối với nàng, ta muốn cho tất cả mọi người biết, là trắng trợn thiên vị..."



end.




----------bonus ( tại vì nó đáng iu~ )-----------


hứa hứa như sinh || vô đề


tác giả: 冰奶茶要少冰多糖

nguồn: https://sxt19991112.lofter.com/post/1ff5ca17_1ca4f9af0

___________________________________


hứa dương ngọc trác thức dậy từ sớm, không biết đang làm cái gì?

hứa giai kỳ nằm trên giường nhìn cừu nhỏ bận rộn, nghĩ thầm tiểu dương nhà mình thật sự quá đẹp rồi!

hứa dương ngọc trác quay đầu nhìn hứa giai kỳ nằm trên giường, khó chịu vì người kia không giúp mình, liền tiện tay cầm thứ bên cạnh ném về phía hứa giai kỳ.

"a đau! tiểu dương, sao cậu lại ném vào người mình!"

"hứa giai kỳ, cậu tới đây cho mình! mau đến giúp mình, nhanh lên."

"được! cậu đừng giận mà! mình giúp cậu dọn dẹp! "

"hứa giai kỳ, mình hối hận vì ở bên cậu!"

"đừng mà! tiểu dương, mình thực sự biết sai rồi mà. đừng chia tay với mình!"

"đừng làm nũng với mình, không có tác dụng đâu."

hứa giai kỳ ủy khuất nhìn hứa dương ngọc trác, hứa dương ngọc trác thấy nàng ủy khuất nhìn mình liền đi tới dỗ dành hứa giai kỳ.

"tiểu hồ ly đừng ủy khuất mà, mình không có không để ý tới cậu a!"

"tiểu dương tức giận rồi! là mình chọc giận cừu nhỏ của mình! tiểu dương, tiểu hồ ly biết sai rồi!"

"được rồi, không trách cậu, đừng buồn nữa, vui vẻ một chút!"

"ừm! tiểu dương là tốt nhất! mua~ "


end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro