nãi bao || tiểu hổ ca ốm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nãi bao || tiểu hổ ca ốm rồi

tác giả: 后槽牙喜欢嘤嘤嘤

nguồn: https://houcaoyahcy.lofter.com/post/1f71df85_1cae29bf6

______________________________

"em lấy giấy lau nước mũi xong thì nên ném vào thùng rác chứ, đừng để trên bàn..."

"chị ghét bỏ em!" hồ hiểu tuệ đấm vào người lưu thù hiền một cái.

"đổi lại là ai không ghét bỏ?"

"em đã bị ốm rồi, chị còn hung dữ với em..." hồ hiểu tuệ biểu tình ủy khuất, tiếp tục xì mũi.

"...... chị hung dữ?" lưu thù hiền cười khẽ một tiếng, đồng thời mặc kệ nhọc nhằn đem giấy chất đống thành núi trên bàn ném vào thùng rác, "bị ốm rồi thì ngủ sớm một chút, video ngày mai hãy tiếp tục chỉnh."

"được rồi." hồ hiểu tuệ nghe lời nằm vào chăn, co người lại, "chị còn chưa đi ngủ sao?"

"chị cắt nốt vlog này rồi sẽ ngủ."

"dựa vào cái gì mà chị có thể cắt video, còn em lại phải đi ngủ." hồ hiểu tuệ thở phì một hơi.

"em bị ốm, chị thì không."

"cũng hợp lí..." hồ hiểu tuệ gãi gãi đầu, "chị mang lên giường rồi cắt đi."

"như thế quá sáng, em ngủ trước đi."

"hong ~ em muốn chị ở bên cạnh em."

hồ hiểu tuệ vừa làm nũng, lưu thù hiền liền đồng ý.





hồ hiểu tuệ ngủ cũng không an ổn, trằn trọc trở mình suốt đêm. bất quá mỗi lần khó chịu đến tỉnh lại, trước tiên đều cảm nhận được lưu thù hiền sờ đầu trấn an mình.

"em có muốn uống nước không?"

"ha... ừm." hồ hiểu tuệ mũi nghẹn, mơ mơ màng màng hừ nhẹ một tiếng làm lưu thù hiền cảm giác tâm của bản thân như nhũn cả ra.

hồ hiểu tuệ uống nước, lưu thù hiền lại đứng dậy thay quần áo.

"chị đi đâu vậy?" hồ hiểu tuệ uống nước xong, nghi hoặc nhìn lưu kiều hiền.

"mua thuốc, để em khó chịu như vậy cũng không ổn."

"trễ như vậy rồi, sẽ không sao đâu, ngày mai em tự đi mua."

lưu thù hiền kiên định không nghe hồ hiểu tuệ, tiếp tục thay quần áo.

"không được đi, buổi tối như thế này, một thân nữ nhi như chị ra ngoài không an toàn."

hồ hiểu tuệ lo lắng tới an toàn của mình, lưu thù hiền cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nháy mắt đã bị hồ hiểu tuệ thuyết phục, lại sờ sờ trán em, cũng may không bị sốt: "được, không đi nữa, em tiếp tục ngủ đi."

cả buổi tối, hồ hiểu tuệ hừ một tiếng, xoay người dậy, lau nước mũi một lần, lưu thù hiền cũng tỉnh lại một lần, đưa giấy, rót nước, đắp chăn lại cho em.





sáng hôm sau.

hồ hiểu tuệ khó chịu tỉnh lại, nhìn lưu thù hiền còn đang ngủ. biết rằng tối hôm qua nàng vẫn luôn chăm sóc mình, ngủ cũng không được bao nhiêu, không muốn đánh thức nàng dậy. nhưng nằm ngủ ở bên trong, lại thường là người tỉnh dậy sau, rốt cuộc vẫn đánh thức lưu thù hiền.

"ngủ thêm một chút nữa." lưu thù hiền dụi dụi mắt.

"thôi, em đi mua thuốc với bữa sáng. chị muốn ăn cái gì?"

"em ăn cái gì thì chị ăn cái nấy... em đi mua thuốc một mình có ổn không?" lưu thù hiền tuy rằng mệt muốn chết, vẫn cố gắng lấy lại tinh thần hỏi.

"em là người lớn rồi!" hồ hiểu tuệ chống thắt lưng, "tiểu hổ ca không phải là để gọi chơi!"

lưu thù hiền một lần nữa rơi vào giấc mộng, trên môi nở nụ cười thỏa mãn.





hồ hiểu tuệ quay trở về trung tâm đã là giữa trưa, mà lưu thù hiền vẫn còn chưa tỉnh.

vì vậy, hồ hiểu tuệ quyết định ăn trước.

ăn một cái, ngon ghê~

"ăn thêm một cái nữa, buổi chiều sẽ không ăn nữa. ài, biết thế mua thêm mấy cái nữa..." nhưng lẩm bẩm như vậy, tay đồng thời đã cầm lấy cái bánh bao thứ hai, "lão lưu chắc chỉ ăn một cái, vậy buổi chiều mình có thể ăn thêm một cái nữa."

ăn xong cái thứ hai, cảm thấy còn chưa đủ: "chắc chắn là như vậy, lão lưu khẳng định sẽ chỉ ăn một cái." hồ hiểu tuệ thuyết phục bản thân, vì thế lại ăn thêm một cái.

còn chưa no, cuối cùng cảm thấy bánh bao không thể ăn nữa, liền tìm trong tủ lạnh chút đồ, làm một cái bánh ăn.

cứ như vậy hồ hiểu tuệ đã ăn no, lưu thù hiền vẫn còn chưa tỉnh. em cảm thấy như vậy thực sự không được, nếu nàng không tỉnh, cái bánh bao còn sót lại kia khẳng định sẽ không giữ được nữa.

"lão lưu" hồ hiểu tuệ ghé vào tai lưu thù hiền nhẹ nhàng gọi, "dậy ăn cơm nào, bằng không sẽ đau dạ dày đó ~"

lưu thù hiền thích nhất là phương thức đánh thức như vậy, một giây sau đã tỉnh rồi rời giường, một chút tức giận cũng không có.

sau khi rửa mặt, lưu thù hiền mở tủ lạnh, chuẩn bị nấu ăn: "em có muốn ăn burrito không?"

"chị không ăn bánh rán em mua sao?" mắt hồ hiểu tuệ tỏa ra hào quang, bất quá lưu thù hiền lại làm như không nhìn thấy.

lưu thù hiền ở trong đầu xử lý ý tứ từ những lời này của hồ hiểu tuệ. đây là hy vọng thành quả lao động của bản thân được người ta khẳng định, hiểu!

"ăn chứ!" lưu thù hiền say sưa ăn, "em đừng nhìn chằm chằm vào chị nữa, uống thuốc rồi đi ngủ một giấc đi, tối hôm qua em cũng không ngủ ngon."

hồ hiểu tuệ mặt không đổi sắc, gật gật đầu: "bánh bao này có ngon không?"

lưu thù hiền khen ngợi: "rất ngon!"

"em cũng cảm thấy như thế... em còn muốn ăn thêm a..." hồ hiểu tuệ bĩu môi, sau đó mới đi uống thuốc.

lưu thù hiền hiểu rồi, đồng thời cũng bị đáng yêu làm cho mềm nhũn: "ăn chưa no sao? vậy chị làm thêm cho em một chút đồ ăn nữa."

"không cần đâu, em đã ăn rất nhiều rồi."

nghe chiến tích của hồ hiểu tuệ, lưu thù hiền cảm thấy, quả thật, rất nhiều.





"lão lưu!" hồ hiểu tuệ đột nhiên hét lên một tiếng.

lưu thù hiền ngồi trên mặt đất xem phim truyền hình còn tưởng rằng có chuyện gì, nhanh chóng bò lên: "làm sao vậy?"

"em muốn ăn mì trứng cà chua." sau đó đôi mắt to tròn nhìn lưu thù hiền chợt lóe lên tia sáng.

"dọa chết chị..." lưu thù hiền trợn trắng mắt, "chờ đấy, làm cho em."

end.

_________________________________

lời của bạn editor: cái shot này mới hợp fic, nó đáng iu:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro