Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc gần hai tháng nôn nghén, rốt cuộc tôi cũng khôi phục thói quen ăn uống bình thường. Phải nói, thứ vốn rất không thích ăn thì đột nhiên lại trở nên thích ăn, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều, cân nặng cũng gia tăng không ít, làm cho anh vẫn lo lắng cơ thể tôi sẽ không chịu nổi qua hai tháng thì vừa thấy tôi ngày càng đẫy đà cũng yên tâm không ít. Ôm một quyển tiểu thuyết tôi có chút nhàm chán nửa vùi ở trên ghế sa lon, trên khay trà không xa để ly sữa tươi còn dư lại một nửa, tôi có chút buồn ngủ cố gắng mở to hai mắt muốn đợi anh hôm nay sẽ từ thành phố A trở về. Đúng lúc tôi cảm thấy mình sắp ngủ thiếp đi thì tiếng chuông cửa chợt vang lên, anh trở về sao? Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng không thể nào về sớm như vậy chứ, hẳn là phải còn khoảng hai tiếng nữa anh mới có thể về đến nhà mà. Ánh mắt tôi có chút thắc mắc nhìn dì Trần vội vã từ phòng bếp chạy ra ngoài cổng chính mở cửa lớn đang đóng chặt ra. Tại sao Hàn Sướng lại tới đây? Tôi có chút nghi ngờ, lần trước sau khi cô ấy giúp chúng tôi mua thảm đưa đến nhà thì thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại tới đây muốn hẹn anh ra ngoài nhưng đều bị anh lấy cớ từ chối, nhưng lần này anh không có ở nhà thì tại sao cô ấy lại đột nhiên tới đây?

Cô ấy đi vào phòng khách, nhìn bài biện bốn phía một chút, ánh mắt có chút đố kỵ nhìn ảnh cưới treo trên tường sau lưng tôi. Anh nói mặc dù anh không thể cho tôi một cái danh phận về mặt pháp luật, nhưng tất cả những gì còn lại mà các cô gái đã lập gia đình nên được hưởng thì tôi đều sẽ không thiếu, cho nên lúc vừa dời đến thành phố B thì chúng tôi liền đến studio áo cưới lớn nhất thành phố B để chụp một tấm ảnh cưới sang trọng nhất.

Tôi ho nhẹ mấy tiếng, cô ấy đặc biệt tới đây chắc chắn không có khả năng chỉ là để nhìn tấm hình này. Tôi ho nhẹ cắt đứt ánh mắt của cô ấy, cô ấy nhìn lướt qua tôi đang nửa vùi ở trên ghế sa lon và nửa ly sữa tươi trên khay trà, sau đó ngồi lên ghế sa lon ở bên trái tôi. Tôi ra hiệu dì Trần rót cho cô ấy một ly trà, mặc dù là khách không mời mà đến, mà tôi cũng không biết cô ấy tới đây là muốn làm cái gì, nhưng người đã tới rồi thì chính là khách.

Cô ấy ngồi ở trên ghế sa lon vẫn nhìn tôi chằm chằm không nói gì, sau đó ánh mắt mang theo vẻ hung hăng đố kỵ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay tôi. Tôi bị nhìn chằm chằm đến có chút không tự nhiên, thu bàn tay đang chống trên gò má lại, cầm ly sữa tươi lên hớp một ngụm.

"Chị không có công việc sao?"

Đột nhiên cô ấy hỏi tới một vấn đề làm cho tôi nhất thời có chút bối rối.

"Anh Chương không yên lòng cho chị đi làm việc."

Vốn là đã tìm được một công việc phụ trách dạy tiếng Anh ở thành phố B, nhưng đoạn thời gian trước bởi vì nôn nghén đã hao tổn không ít sức khoẻ của tôi mà mặc dù là phụ trách không cần ngày ngày đi dạy nhưng cũng làm cho tôi có chút cảm giác kiệt sức. Hôm nay cô ấy tới đây sẽ không chỉ là để hỏi tôi có công việc hay không chứ?

"Chị và anh ấy đã ở bên nhau bao lâu?"

"Đã lâu rồi."

Là đã rất lâu rồi, từ lúc chúng tôi vừa ra đời thì đã ở bên nhau, sau đó vẫn luôn ở bên nhau không hề thay đổi.

"Chị có biết trong lòng anh có cất giấu một người con gái mà anh ấy rất thích rất thích không?"

Đột nhiên hỏi một câu như vậy không khỏi làm tôi có chút tò mò ngẩng đầu lên, người con gái thích nhất, trừ năm năm tôi rời đi thì chưa từng nghe nói anh rất thích một cô gái nào đó, chẳng lẽ cô gái kia là xuất hiện trong năm năm này sao? Bây giờ cô gái kia lại đang ở đâu.

"Chị không có nghe anh Chương nói qua."

Lúc này tôi cũng chỉ có thể thuận theo lời của cô ấy mà tiếp tục hỏi, nhưng tôi lại vẫn không rõ lắm mục đích hôm nay cô ấy tới đây là gì.

"Thật sao? Anh ấy chưa nói với chị à!"
Cô ấy ngẩng đầu lên vén những sợi tóc rũ xuống hai bên mặt về phía sau lộ ra gương mặt giống tôi đến mấy phần của cô ấy.

"Chị không phát hiện khuôn mặt của hai chúng ta rất giống nhau sao?"
Cô ấy đưa mặt lại gần tôi, dùng đôi mắt giống tôi chăm chú nhìn mặt tôi chằm chằm.

"Ừ, đúng là rất giống nhau."

Tôi gật đầu một cái, hình như có hơi đoán được cô ấy muốn nói cái gì rồi.

"Cô gái mà trong lòng Lý Ngự Chương thích nhất rất giống em và chị, chị biết không lúc còn đi học em đã từng lui tới với anh ấy một chút, nhưng bởi vì em không muốn chỉ là một thế thân trong lòng anh ấy cho nên em mới ra quyết định chia tay."

Ánh mắt của cô ấy tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó, tầm mắt nhìn về nơi xa xăm.

"Thật sao? Vậy bây giờ em nói với chị những thứ này làm gì."

Dường như giọng nói hời hợt của tôi có chút chọc giận cô ấy, cô ấy chợt quay đầu lại ánh mắt có chút mơ hồ.

"Chị không để ý mình chỉ là một thế thân sao? Chị không để ý trong lòng anh ấy có cô gái khác sao? Chị không hi vọng được làm cô gái trong lòng anh ấy, người duy nhất mà giờ giờ phút phút anh ấy chỉ muốn sao? Lúc anh ấy ôm chị, hôn chị thì trong lòng đều là nghĩ về một cô gái khác, chị sẽ không đố kỵ, sẽ không khổ sở không đau đớn sao?"

Cô ấy có chút kích động bắt lấy cánh tay tôi dùng sức lắc. "Chị. . . . . ."

Tôi bị lắc đến có chút khó chịu, nhưng cũng không thoát được bàn tay của cô ấy. Đúng lúc tôi đang có chút hốt hoảng muốn gọi dì Trần thì cô ấy lại đột nhiên buông tôi ra, tựa vào trên ghế sa lon lầm bầm lầu bầu, "Em rất thích anh ấy, từ lúc vừa vào trường học thì đã chỉ thích anh ấy, lúc anh ấy nói với em 'chúng ta quen nhau đi', chị có biết em đã vui mừng đến thế nào không? Anh ấy không thích em mặc quần áo màu sắc rực rỡ, không thích em cột tóc, em đều theo như anh ấy thích mặc quần áo màu ấm, xoã tóc ngang hông, em chỉ mong anh ấy có thể yêu thích em một chút. Nhưng vào sinh nhật năm đó của anh ấy, đúng lúc em định dùng chính mình làm quà tặng đưa cho anh ấy thì chị Từ lại cầm tấm hình của anh ấy và một cô gái tới tìm em, chị Từ nói cho em biết, người mà trong lòng anh ấy thích nhất chính là cô gái trong tấm ảnh, mà cô gái kia đã bỏ anh ấy mà đi rồi, mà cũng là bởi vì cô gái kia và em có khuôn mặt giống nhau cho nên anh ấy mới chọn em. Cô gái trong hình chỉ chụp một bên sườn mặt, mặc váy màu vàng nhạt, nhưng trong mắt anh ấy lại lộ ra tia sáng giống với ánh mắt anh ấy thường nhìn em, đó là cái loại ánh mắt yêu say đắm thật sâu. Em cho rằng anh ấy là nhìn em như vậy, nhưng thì ra là anh ấy lại từ trên mặt của em để hình dung ra một cô gái khác. Sau đó khi anh ấy tốt nghiệp xong thì em liền không còn gặp lại anh ấy nữa, chỗ anh ấy thường thích đến em cũng không còn tiếp tục lui tới nữa, nhưng thật không ngờ ở trên máy bay lại gặp phải anh ấy lần nữa. Mà bên cạnh anh ấy lại có thêm chị... Hẳn chị cũng là thế thân đúng không, một thế thân thay thế cô gái mà trong lòng anh ấy thích nhất, cho nên nếu như có thể ở bên cạnh anh ấy thì làm một thế thân cũng có sao chứ. Lúc trước sao em lại đần thế này!"

Cô ấy lại bắt đầu có chút kích động. Tôi không biết nên an ủi cô ấy thế nào, có nên nói cho cô ấy biết thật ra thì tôi chính là cô gái trong tấm ảnh kia, xem ra lúc ấy Từ Tiểu Trí cũng không nói cho cô ấy biết cô gái trong tấm ảnh là ai, bởi vì ở trong mắt người bình thường, em gái cũng không phải là một cô gái có tính chất uy hiếp, cho nên lúc đó Từ Tiểu Trí vì muốn làm cho cô ấy rút lui mà chỉ nói với cô ấy người trong tấm ảnh là cô gái anh thích nhất, nhưng lại không nói cho cô ấy biết cô gái trong tấm ảnh là em gái anh.

"Chị. . . . . ." Tôi há miệng muốn an ủi cô ấy mấy câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng liền nghe thấy tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên lần nữa, dì Trần ở trong phòng bếp đang dọn thức ăn vội chạy ra mở cửa, bộ dạng anh mệt mỏi nhưng trên mặt lại mang nụ cười dịu dàng mà bình thường tôi vẫn thấy anh nhìn tôi. Thấy Hàn Sướng ngồi trong phòng khách thì dường như anh có hơi ngạc nhiên.

"Chương, anh về rồi, mệt không?" Tôi đứng lên đón lấy áo khoác trong tay anh.

"Ừ, anh không sao, hôm nay cục cưng có ngoan hay không."

Tay anh dán vào trên bụng còn đang nhô lên của tôi, có chút kiêu ngạo của người sắp làm cha.

"Có, cục cưng ngoan lắm!"

Tôi kéo kéo ống tay áo anh, ra hiệu với anh là Hàn Sướng còn ở trong phòng khách, ít nhất cũng phải đi chào hỏi một tiếng.

"Em tới đây đã lâu rồi, cũng nên về thôi, quấy rầy hai người quá lâu cũng không tốt."

Sắc mặt của Hàn Sướng có chút không tự nhiên, đứng lên xách túi liền định rời đi.

"Để anh tiễn em" Anh buông hành lý trong tay xuống ẵm tôi ngồi lên ghế sofa xong mới ra hiệu với Hàn Sướng “Đi thôi”.

"Học trưởng, vậy làm phiền anh."
Hàn Sướng và anh hai người một trước một sau đi ra cửa chính. Tôi tiếp tục vùi ở trên ghế sa lon ôm quyển sách mà vừa rồi chưa xem xong, lật từng tờ từng tờ một, anh đi ra ngoài tiễn cô ấy hơi lâu, tổng cộng đi ra ngoài hết nửa tiếng mới trở về, tôi không biết Hàn Sướng nói với anh cái gì, cũng không biết anh nói gì với Hàn Sướng mà vừa vào cửa anh liền ôm tôi thật chặt, mặt chôn ở hõm vai tôi không nói câu nào.

"Ăn cơm thôi, dì Trần bảo chúng ta ăn cơm tối."

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, dì Trần đứng ở phòng ăn vẻ mặt xin lỗi nhìn hai chúng tôi đang ngồi trên ghế salon ôm nhau. Mặc dù tôi không biết hai người bọn họ nói những gì, nhưng bắt đầu từ ngày đó trở đi Hàn Sướng không còn tới nhà chúng tôi, cũng không gọi điện thoại tới cho tôi nữa, tôi cũng không gặp lại Hàn Sướng nữa. Trong thời tiết chói chang của mùa hè, ở trong bệnh viện phụ sản của thành phố B, tôi bình an sinh ra một đôi song sinh xinh đẹp, khuôn mặt giống nhau như đúc, dáng người giống nhau như đúc. Mỗi lần nhìn hai gương mặt đáng yêu này, tôi biết rõ đời tôi mặc kệ sẽ lại gặp chuyện gì đi nữa thì tôi cũng đã đủ hài lòng rồi, bởi vì bây giờ tôi đã là một người phụ nữ có chồng có con hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro