1. Trên truyện: Song Song ( cứ cho là vậy đi)
2. Tác giả: Trăng 30 ( cứ nghĩ là vậy đi)
3. Thể loại: Linh tinh lang tang ( cứ coi là vậy đi)
4. Tình trạng: Lỡ cỡ ( cứ xem là vậy đi)
5. Ghi chú: Đơn giản là...
...Viết tặng những ai đã từng trải qua một thời, một mình, ngồi trong một góc phòng và mơ mộng.
SONG SONG
/
/
0/ Giới thiệu nhân vật
* About her
Tên : An
Tuổi: 19
Một cách gọi khác: Ngón tay mưa
Thích 1: Bút màu
Thích 2: Vải lụa
Thích 3: Khung gỗ
Thích 4: Một mình
Thích 5: Vẽ
Ghét 1: Tiếng còi xe
Ghét 2: Mùi thuốc lá
Ghét 3: Sự xáo trộn
Ghét 4: Thỏ
Ghét 5: Mắc nợ
Sợ 1: Tốc độ
Sợ 2: Tiếng gác máy điện thoại
Sợ 3: Cái nhìn chòng chọc
Sợ 4: Chuột
Sợ 5: Tiếng sấm
Điều quan trọng nhất: Hội họa
/
/
* About him
Tên: Lâm
Tuổi : 27
Một cách gọi khác: Dương cầm lạnh
Thích 1: Hôn lên tóc
Thích 2: Ôm xiết
Thích 3: Hôn đôi mắt
Thích 4: Đan chặt tay
Thích 5: Hôn lên môi
Ghét 1: Cô ấy dành cả ngày chỉ để vẽ
Ghét 2: Cô ấy không lưu số điện thoại của mình trong máy
Ghét 3: Cô ấy buồn hay vui đều không liên quan tới mình
Ghét 4: Cô ấy không bận tâm về những mối quan hệ của mình
Ghét 5: Mình không là gì đối với cô ấy
Sợ 1: Mình ngồi cả ngày xem cô ấy vẽ mà cô ấy không nhận ra mình-đang-ở-đó
Sợ 2: Gương mặt của mình không tồn tại trong trí nhớ của cô ấy
Sợ 3: Cảm xúc của mình không liên quan gì đến cô ấy
Sợ 4: Cảm xúc của mình bị cô ấy bị cô ấy chi phối trên mọi phương diện
Sợ 5: Cô ấy càng ngày càng trở nên ý nghĩa hơn trong mình
Điều quan trọng nhất: An
=========
Cont.
thay đổi nội dung bởi: trăng 30, 27-04-2010 lúc 09:31 AM.
trăng 30 is offline Trả Lời Với Trích Dẫn
trăng 30
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của trăng 30
Old 27-04-2010, 06:22 AM #2
trăng 30
mùa cổ điển
trăng 30's Avatar
Tham gia ngày: Oct 2009
Nơi Cư Ngụ: Dọc triền cô đơn
Bài gởi: 61
Đô: 51
Bạn bè: (1)
Default 1/
1/ Gặp gỡ
/
/
chiều-buồn . gió-cao
Anh: Đang bỏ lại thành phố sau lưng mình trên một hành trình chạy trốn nỗi cô đơn.
Cô: Đang bỏ lại thành phố sau lưng mình trên một hành trình kiếm tìm hạnh phúc.
Anh: Thanh thản ngừng xe ở một vùng ngoại ô xa
Cô: Thấy mình nhẹ bẫng khi nhận ra nơi dừng chân của gió
Anh: Đi dạo lang thang trong quãng nghỉ.
Cô: Phác họa những nét vẽ đầu tiên trên một cánh đồng hoa.
Anh: Thấy mình yên lành và đổ vỡ
Cô: Thấy mình tự do và cô đơn
Anh: Lại gần, lặng yên, quan sát
Cô: Điểm trên nền trời xanh ngọc bích mùa thu là một cánh diều trắng khuyết mảnh như vạt trăng chiều
Anh: Ngồi xuống cỏ
Cô: Vạch một đường chân trời phân định những mảng tối sáng
Anh:Nằm xuống ngắm mây trời
Cô: Phác tô những nét cuối
Anh:Ngủ quên trong hương gió
Cô: Xếp lại khung tranh và đứng dậy
Anh: Say sưa
Cô: Một thoáng ngạc nhiên đem theo suy nghĩ lạ
Anh: Nằm mơ về những ngày thơ ấu
Cô: Vẽ lại hình dung về thanh thản
Anh: Tỉnh dậy, một mình. Trong cơn ngủ quên, có một người con gái đã tình cờ đi lạc
vào giấc mơ đẹp đẽ của anh
Cô: Thả trôi đi nghệ thuật và cảm thấy số phận đã cẩn trọng trao tay mình điều gì êm đềm lắm
Anh: Nhận ra sự tồn tại của một bức vẽ đặt cạnh bên mình.
Cô: Nhìn lại bức tranh về một nụ cười trong giấc ngủ. Anh ta đã mơ thấy điều gì vui thế?
Anh: Nhìn bức vẽ cánh đồng mùa thu
Cô: Cuộn bức tranh lại
Anh: An. 26.11.09
Cô: Nhìn bâng quơ qua ô cửa sổ chuyến tàu đêm. Không biết gió có thở dài như thế...
Anh: Gọi tên cô như một giấc mơ thất lạc trong đời. Phải làm sao tìm thấy?
=========
2/ Lưu Lạc
/
/
Tôi [xanh] . Em [xanh]
Anh: Mệt mỏi và cô đơn trong danh vọng
Cô: Soi gương, thấy một ánh mắt phảng phất buồn
Anh: Nhấp môi ngụm café nguội.
Cô: Xếp lại tủ quần áo, chẳng còn chiếc nào vừa vặn nữa.
Anh: Thấy mình trống rỗng, những con chữ trên mặt báo trôi đi.
Cô: Thấy mình càng ngày càng chật chội, áo mặc cô chẳng vừa.
Anh: Nhìn đồng hồ, dụi điếu thuốc, khoác áo
Cô: Kéo cao áo khoác, mở cửa, sẵn sàng đương đầu với mùa đông
Anh: Đến buổi họp báo
Cô: Đến xưởng vẽ
Anh: Khoác vào chiếc mặt nạ, mỉm cười bắt tay đối tác, sự thân thiện trong từng cử chỉ
Cô: Bối rối cúi đầu thay lời xin lỗi khi vụng về làm rơi những chiếc bút
Anh: Được mọi người nể trọng
Cô: Váng đầu vì những cái nhìn, khi chòng chọc soi mói, hoặc ghét bỏ, hoặc thương hại
Anh: Nâng ly cạn lời chúc tụng
Cô: Thích vẽ đến lãng quên cả thời gian
Anh: Rời buổi tiệc
Cô: Thu dọn đồ
Anh: Trên ô tô riêng, lơ đãng nhìn bầu trời ngoài ô cửa tháng 12. Những cụm mây xám nặng nề trầm đục.
Cô: Chới với bám vào thanh vịn của xe bus, thấy mình lơ lửng và không trọng lượng, như những đám mây bềnh bồng.
Anh: Ở trong một văn phòng rộng rãi, yên tĩnh và cô đơn.
Cô: Ở trong một căn phòng nhỏ, nơi những dây tigon trắng hồng biết bám lấy vạch tường xanh rêu đã bắt đầu men ra cửa sổ
Anh: Bị cuốn theo dòng chảy của những con số
Cô: Tưới cây ngoài hiên
Anh: Bỏ qua bữa tối
Cô: Bỏ qua bữa tối
Anh: Thấy mình mệt mỏi và khát đắng
Cô: Xếp lại những khung tranh bằng gỗ, dịu dàng. Mùi hương mộc lan trong không gian.
Anh: Hẹn hò, tình nhân cũ mới
Cô: Nghe đi nghe lại những bài hát rất buồn.
Anh:
"Lũy thừa yêu// Lũy thừa nhớ// Lũy thừa đau//" (1)
Cô: "em - 19// mưa - bụi sao// ngả nghiêng trời nào - một chớp mi - thăm thẳm// tiếng tiêu buồn thổi vào đêm mộc ..."(2)
Anh: Rời khách sạn
Cô: Đêm không một làn hơi ấm, trong vô thức muốn trượt xuống balcon.
Anh: Phải trải qua bao nhiêu nỗi cô đơn cho đủ một kiếp người? Phải trải qua bao sự chờ đợi cho một lần gặp gỡ?
Cô: Nghĩ rằng một con người không cần thiết phải sống quá lâu trên cuộc đời. Chỉ cần trong quãng đường dài hay ngắn ấy, có một ai đó nắm lấy bàn tay.
Anh: Thấy mình chơi vơi bên một bức vẽ cuối thu
Cô: Ngắm lại một nét cười níu giữ cô lại trong phút lâm chung với sống.
Anh: Nếu cô gái ấy không phải một giấc mơ?
Cô: Thấy mình ứa nước mắt trong những nghĩ suy về hạnh phúc
Anh: Tìm số điện thoại và địa chỉ của tất cả các phòng tranh trong thành phố.
Cô: Viết nguệch ngoạc trong đêm những dòng chữ mảnh:
Anh: Muốn một lần được hão huyền trong cuộc đời, đeo đuổi hạnh phúc và bắt lấy sao Băng!
Cô:
"Anh gõ cửa
hỏi vay em một nụ cười
Pha loãng màu bóng tối
Em vẽ
một nụ cười ngạo nghễ với nhân gian
Nhưng biết yêu em
bằng tất cả dịu dàng...
Anh:
An
/
An
/
An
/
Cô: Nào ai đánh thuế giấc mơ?
Thấy mình thiếp đi trong bình yên như tên gọi/
========
(1,2) : Những ghép mảnh rời rạc của một người "đứng về phe nước mắt"
3/
SONG SONG
Em đừng khóc. Dẫu mùa đông lạnh thế...
//
...vẫn có một người gom nắng vẽ tình yêu
/
/
Cô: Gom góp lại yên an ru nỗi buồn ngủ êm trong đáy mắt
Anh: Lật tung thành phố, xáo trộn cuộc sống, để rồi một mình ngồi lại với mùa đông
Cô: Ngón tay mưa
Anh: Dương cầm lạnh
/
/
Đêm một ngàn lẻ hai,
Đầu thu,
Ôi em tháng 9 tình heo may
/
Màu phùn dạ khúc ràn ngón tay
//
Đàn ai mênh mênh kinh tuyến mộng
/
Đêm rất Chopin và khói lay
(*)
//
3/ Hạnh ngộ
/
/
Thu rất [em] và [xanh] rất cao.
Cô: Nhíu mày, không hiểu nổi cái nhìn vừa rạng rỡ lại vừa âu lo trên gương mặt người đối diện.
Anh: Chào em, anh là Lâm, người đuổi theo sao Băng!
Không được, cô ấy sẽ nghĩ mình bị điên mất. Dù sự thật là mình đã phát điên từ lâu lắm rồi.
Cô: Lục lọi trong cái trí nhớ tồi tàn của mình. Vẫn là một người xa lạ.
Anh: Chào em, anh là Lâm, kẻ đã kiếm tìm em trong vô vọng mỏi mòn một ngàn lẻ hai đêm rồi đấy!
Không được, 115 sẽ đến bắt mình đi mất.
Cô: Nhìn đồng hồ, chuyến tàu sẽ rời sân ga sau 15' nữa.
Anh: "Chào em, người anh yêu"
Cô: Bỏ đi cùng suy nghĩ: Is he crazy?!
Anh: Giữ tay cô lại
Cô: Ánh mắt hoài nghi
Anh: Ôm xiết
Cô: Chết sững
Anh: Ôm cô ta mới biết cô ta rất gầy.
Cô: Một sự nhầm lẫn đầy tỉnh táo, isn't it?
Anh: Buông cô ra, đặt bàn tay anh lên vai cô gầy và soi mình trong đáy mắt
Cô: Uhm, đó là một đôi mắt sáng, rồi sao?
Anh: "Anh không có thời gian để đeo đuổi, hẹn hò. Anh nghiêm túc cần ở em một tình yêu."
Cô: Nhìn đồng hồ, 5' nữa tàu chuyển bánh. Mà những rắc rối của cô thì có nguy cơ dài hơn 5'.
Anh: Trao cho cô quyền tự quyết và chờ đợi phán quyết.
Nhưng nếu cô nói không, anh sẽ cướp đoạt lấy cái quyền tự quyết kia về mình.
Cô: Lấy từ trong túi xách ra một cây bút, nắm lấy bàn tay anh và kéo lại gần cô.
Anh: Cảm nhận sự lạnh lẽo của sao Băng.
Cô: Viết lên tay anh dòng chữ:
Anh: Đọc những nghiêng xiêu: "Đợi em về"
Cô: Lên chuyến tàu
Anh: Cảm nhận trên tay mình vẫn còn lóng lánh những hạt bụi sao.
=================
(*) : Serenade 2 - d.u.o.n.g.t.u.o.n.g.1.9.7.3.
4/
Chỉ có nỗi nhớ từ bên trái
Cồn cào sôi nhàn nhạt tiếng mưa buồn
Đến bao giờ [Tôi] mới hết cô đơn?
Đến bao giờ [Em] sẽ thôi không đợi nữa?
4/ Thế chấp tim nhau
Free - Flow
/
/
Cô: 22
Anh: 30
Cô: Ngón tay mưa
Anh: Dương cầm lạnh
Cô: Ngồi trong góc trái đất khuyết một phần tư, và vẽ
Anh: Gõ cửa
Cô: Rời mắt khỏi khung tranh
Anh: Chờ đợi
Cô: Mở tấm rèm cam rồi nhìn qua ô kính thủy tinh trong suốt
Anh: Muốn chạm vào hơi ấm
Cô: Lục lại trí nhớ rất tồi tàn
Anh: Đối diện với cái nhìn thờ ơ
Cô: Cố gắng hình dung lại một nét mặt
Anh: Sự tự tin bị đánh bật.
Là cô ta vô tâm hay là anh vô nghĩa?
Cô: "Một cái tên, anh có chứ?"
Anh: AN
Cô: Mở cánh cửa gỗ nâu trầm cũ, hay là bỏ ngỏ cánh cửa trái tim mình
Anh: Bước vào. Cài then lên số 7
Cô: Gạt những hạt mưa trên mái tóc anh
Anh: Giữ bàn tay bé nhỏ kia lại trong tay mình
Cô: Uhm, đó là một bàn tay ấm.
Anh: Những ngón tay cô ta vẫn còn phảng phất mưa.
Cô: Cảm giác mình đang bị dìm chết trong một cái nhìn.
Anh: Có bao nhiêu người đàn ông từng nhìn cô ta ở khoảng cách rất gần như thế này?
Có bao nhiêu người đàn ông đã được những ngón tay này viết cho dòng chữ "Đợi em về" ?
Cô: Tự trách bản thân hồ đồ khi đã mở cửa cho một người đang có ý muốn giết mình.
Anh: Thở dài. Có lẽ cô ta thực sự đã quên anh rồi.
Cô: Muốn chạm vào cái linh hồn ướt sũng kia
Anh: Chạm vào mái tóc trầm êm màu bóng tối.
Chạm vào nét môi trầm mềm như cánh hoa.
Cô: Đêm không màu sắc.
Anh: Thấy môi mình gai gai vị đắng.
Cô: Bị bóng tối nuốt chửng
Anh: Yêu thương và ghét bỏ
Cô: Chới với
Anh: Níu. Ghì. Ôm. Xiết.
Cô: Bất "An". Phi "An". Lạc "An". Không "An".
Anh: Đắm. Say.
Cô: Người kia thực sự đang giết mình.
Anh: Lạnh. Cô ta là đêm sao?
Cô: Mắt ướt
Anh: Nụ hôn trở nên ấm hơn, và có vị mặn
Cô: Trở lại nguyên lành sau những điều đổ vỡ
Anh: Mơ hồ nhìn thấy ngôi sao sáng lấp lánh trong chiếc bình thủy tinh trong suốt
Cô: Mắt không còn ướt
Anh: Môi không còn yêu
Cô: Chống chếnh
Anh: Chống chếnh
.
.
.
Cái [nhớ] cũng [xanh]
Cái [hờn] cũng [xanh]
Cái [đau] cũng [xanh]
.
.
.
Anh: "Em sẽ chuyển đến sống với tôi hay là tôi sẽ chuyển đến đây sống với em?"
Cô: Nhìn "góc một phần tư trái đất" đang hiện diện trước mình.
Anh: Nhìn bức tranh vẽ cuối mùa thu mà bất chợt mỉm cười.
Cô: Trong một khắc, hình như cô đã nhớ. Chẳng phải là nét cười này hay sao
Anh: Tưởng tượng căn phòng rộng lớn của mình sẽ được lấp đầy bởi cô ấy.
Tưởng tượng sự tự do và cô đơn của mình sẽ bị phá vỡ bởi cô ấy.
Cô: "Đưa cho em cái tên của anh đi"
Anh: "Lâm."
Cô: "Lâm, anh sẽ yêu em trong bao lâu?"
Anh: "3 ngày"
Cô: "hôm qua, hôm nay và ngày mai nhỉ"
Anh:"Thế em sẽ quên anh sau bao lâu"
Cô:"sau 24h mỗi ngày nhé"
Anh: "Anh sẽ giết em đấy"
Cô: "Em đang cần tìm một người để giết mình mà. Anh đến đúng lúc nhỉ"
Anh: "Dám thử lại không?"
Cô: Dịu dàng thế chấp cả trái tim mình
5/
Đánh mất mình
nhẹ bẫng [đêm]
Bắt được tình
[yêu] tan nhật nguyệt.
5/ [...] [...]
/
/
Anh: Nâng niu trong tay làn sáng mỏng manh của một ngôi sao lạc trời, trượt mình khỏi quỹ đạo và dâng tặng anh cuộc sống.
Cô: Nhắm mắt lại, nhìn thấy những điều rất khác, những chân trời mà lúc nào cô cũng muốn ghé qua.
Anh: Người con gái này gầy đến thế ư?
Cô ta nhẹ bẫng...
Cô: Nhắm mắt lại, bầu trời thảo nguyên tháng 13 ngùn ngụt gió.
Ngôi nhà gỗ nâu điềm nhiên đứng đợi bão về...
Anh:
Hôn lên tóc
Ôm xiết
Hôn đôi mắt
Đan chặt tay
Hôn lên môi
...
Cô: Nhắm mắt lại, con bướm đêm nào chấp chới đôi cánh mỏng manh chạm vào trăng khuya, lãng quên và buông mình rơi xuống trong niềm tin dịu ngọt...
Anh: Chỉ là một giấc mơ thôi.
Và ngay cả trong giấc mơ thì trông cô ta vẫn thật yếu đuối.
Có lẽ phải đặt cô ta lên một cái bong bóng xà phòng thì mới hợp.
Cô: Nhắm mắt lại, không gian xung quanh ướt đẫm hương vị của đêm, đầy tràn trong từng nhịp thở.
Anh: Trìu mến hôn lên những ngón tay. Bàn tay cô ấy gần như là trong suốt dưới ánh trăng khuya.
Thế mà những ngón tay với dư vị của mưa này đã dám vẽ lại cho anh nụ cười cơ đấy...
Cô: Nhắm mắt lại, thấy mình trong tiền kiếp bấp bênh, lưu vong và cô đơn đến đáy. Thản nhiên phó thác tâm tư mình, dịu dàng thế chấp trái tim mình cho một người mà trong lòng cảm thấy hàm ơn.
Anh: Đan bàn tay anh vào miên man tóc rối. Gạt những sợi tóc mềm ra khỏi đường bờ vai, cẩn trọng và yêu thương
Cô: Nhắm mắt lại, bầu trời đêm, xanh, đậm, sắc, như thủy tinh
Anh: Chỉ muốn độc chiếm làn hơi thở thuần khiết và trong mát như hơi nước ấy.
Chỉ muốn cất giấu cô cho riêng mình!
Cô: Nhắm mắt lại, thấy mình đang lạc trong một rừng mưa xanh thẳm, chạy mãi, chạy mãi, như băng qua mọi không gian thời gian, rồi chới với khi nhận ra trước mặt là một dòng sông sáng lóa.
Anh: Cảm giác ấm áp nơi con tim bên ngực trái.Thì thầm vào tai cô những điều ...
Cô: Mở mắt ra. Từ một nét cười yên an đến một ánh sao khuya tình cờ...
Chết một lần để rồi được hồi sinh trong nhau, lấp lánh niềm vui sống.
Anh: Yêu cô
Cô: Tan trong anh
...
...
Anh: "Không cho em đi"
Cô: "Trời sáng rồi"
Anh: "Giờ về của Lọ Lem đã qua lâu lắm rồi em không biết à?"
Cô: "Yên tâm, em sẽ mang theo đủ 2 chiếc giày. Em không có ý định quyến rũ hoàng tử nào đâu."
Anh: "Quá muộn rồi, từ đêm qua hoàng tử đã bị quyến rũ."
Cô: "Anh không nhớ giao ước à, hết 24h, em quên anh, em xóa anh, em phủ định anh!"
Anh: "Vậy thì để anh nhắc lại cho em nhớ nhé"
Cô: "Ngoan, anh ngủ đi."
Anh: Kéo cô ngã vào lòng mình. Tự dưng muốn trêu ghẹo cô ta thêm một chút.
Cô: Đẩy anh ra, nhẹ thôi
Anh: Nhăn mặt kêu đau, kiếm cớ ôm ghì lấy.
Cô: Cắn vào vai
Anh: "Em liều nhỉ"
Cô: "Để em đi mà"
Anh: "Phải xem em có đủ bản lĩnh để rời khỏi anh không đã"
Cô: Chật hẹp tiếng cười
Anh: Rộng lớn cuộc chơi
...
==============
Cố gắng kết sớm ở lần post thứ 7
Fic sau có lẽ là [Tan]
6/
Hơi may trở mình nơi ký ức thời gian
Con đom đóm khoác vào mình đôi cánh xanh trong suốt
ngẩn ngơ bay về miền trời độ lượng
bỏ lại dịu dàng, bỏ góc phố đứng chênh vênh...
/
/
Anh : Tránh nỗi cô đơn
Cô : Khát khao hạnh phúc
Anh: Không hạnh phúc...
Cô: Là cô đơn...
Anh: Người đã ôm lấy bất tận nỗi cô đơn vào lòng. Không đắn đo, không suy tính.
Chỉ sợ đời sống của mình không cô ấy.
Cô: Người con gái không cần hạnh phúc, chỉ cần anh.
/
/
Đêm khép cửa. một cái nhìn im lặng...
Từng ngày bước đến, thêm vào cuộc sống của họ...
Từng ngày qua đi, rời bỏ cuộc sống của họ...
6/ Li Tao
Đôi mắt nghìn xuân sau
Nhìn người nghìn thu trước
Sao hiểu được nỗi đau
Nơi tận cùng giọt nước
(*)
/
/
Cô: Chập chờn mộng mị. Thấy mình đang trôi trong một giấc mơ lênh đênh.
Anh: Ôm cô ta trong tay. Muốn xiết mạnh thêm chút nữa mà chỉ sợ sẽ vỡ vụn mất.
Cô: Nghiêng gương mặt xanh xao
Anh: Đôi mắt đong đầy suy nghĩ
Cô: Giấu vùi những ngón tay mưa vào dương cầm tóc rối
Anh: Thấy mình sóng sánh trong một cơn đau
Cô: Dường như những sợi tình lóng lánh đang đan qua kẽ tay.
Anh: Xuyên qua hơi thở gió, xuyên qua làn sáng trăng...
Nắm lấy nhành tay êm. Hòa vào suối tóc đêm. Hôn lên cánh môi mềm.
Cô: Một cái chớp mắt của thời gian, thấy mình là vụn vỡ
Anh: Một cái chớp mắt của thời gian, làm sao để chạm vào những giọt sầu trên mi mắt kia mà không khiến cô đau?
Cô: Người của nghìn thu trước.
Anh: Người của nghìn xuân sau.
[Li] tan và [Tao] ngộ
/
/
Anh: "Muốn anh là chồng em hay muốn em là vợ anh? Chọn đi"
Cô: "Có gì khác biệt?"
Anh: "Cảm giác được lựa chọn chẳng hạn."
Cô: "Rộng lượng ghê nhỉ kẻ chuyên quyền và ích kỉ kia"
Anh: Ngã giá bằng sự tự do [của cô] trong cuộc đời
Cô: Ngã giá bằng nỗi cô đơn [của anh] trong cuộc đời
Anh: Chấp nhận
Cô: Chấp nhận
Anh: Muốn buộc phút giây trong cái gật đầu của cô vào mãi mãi.
Cô: Muốn buộc phút giây trong nụ cười của anh vào mãi mãi.
=============
(*) : Trích lời thược dược
sẽ end ở 7/
7/
Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình một thuở còn hương (*)
[Giấc mơ yêu] tan vỡ
Lông ngỗng vẫn còn vương
7/ Phiêu khúc
/
/
Phố tàn phai. Giữa mùa hoa
Em về nơi ấy chắc là đơn côi
Này em, nắm lấy tay tôi!
Mai kia về chốn xa xôi. Cũng gần.
Tàn thu. Mùa bước vào đông
Tôi và chiếc bóng ngại ngần bên nhau
Mình cô đơn - giữa đời nhau
Thì yêu nhau nhé. Biết đâu... Tình về?
Rồi mùa đông cũng qua đi
Tôi lẻ loi thế (Cũng vì em thôi!)
Em là ai - giữa đời tôi?
Cho tôi nhớ một nét môi. Để buồn.
Xuân qua. Hạ nối mùa sang
Hình như phố cũng dịu dàng. (Nhớ em!)
Thương người - mưa khóc gọi tên
Thơ tôi lại rót buồn lên phố rồi
Đêm thắp lại - ánh sao trời
Một ngôi sao nhỏ
........................qua đời hôm qua
Em ở đâu
..............giữa mùa hoa?
Vắng em phố cũng chỉ là đơn côi
Trong veo những sợi tơ trời
Đan trăng khuyết mảnh
.................................chơi vơi gió lùa
Dương cầm lạnh
Ngón tay mưa
Li tao khúc nhạc
đôi mùa...
song song
//
http://i131.photobucket.com/albums/p...i/alone000.jpg
===================
(*) 2 câu thuộc về khổ cuối "Màu thời gian" - Phú Tứ họ Đoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro