Chương 129: Sống đơn giản đã là hạnh phúc(8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Phi cứ yên tâm đi, muội muội này sẽ nói với Vương Gia. Chuyện ta yêu cầu, Vương gia tới bây giờ cũng không biết cự tuyệt là gì." Vân Ưu Liên đắc ý, nói đến chuyện trên, sắc mặt cuối cùng hơi có chút hòa hoãn.

"Như vậy a. . . vậy thì cứ đi thôi." Khúc Đàn Nhi tránh không được, cũng chỉ có thể đồng ý. Huống chi vô duyên vô cớ lại được thêm một lần cơ hội xuất phủ? Nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì.

-----------

Buổi sáng hôm sau.

Vân Ưu Liên với Mặc Liên Thành như thế nào, Mặc Liên Thành làm thế nào mà đồng ý, Khúc Đàn Nhi cũng lười quan tâm tới.

Ra khỏi phủ, đến phố xá bên ngoài.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, người theo hộ tống cũng không nhiều. Vân Ưu Liên mang theo một nha hoàn, còn Khúc Đàn Nhi thì đi cùng Kính Tâm. Chỉ là. . .

Kinh thành, tiệm vải Tường Vân.

"A..., tỷ tỷ nhìn xem, cuộn vải này có phải rất đẹp không? Mua về may thành quần áo nhất định là không tệ, tỷ nhìn xem, hoa văn này, màu sắc này khẳng định là rất đẹp, cũng quá hợp ý ta." Vân Ưu Liên tùy ý cầm lên một cuộn vải, nhìn qua nhìn lại một chút thì khen giống như là chỉ ở trên trời mới có, dưới đất tuyệt đối không có cửa. 

Editor:Lily073

"Ngươi thích thì mua đi." Khúc Đàn Nhi cười giả lả một tiếng, lướt mắt nhìn cuộn vải trên tay Vân Ưu Liên, cũng lười nhìn kỹ. Dù sao phung phí cũng không phải bạc của nàng, nàng đâu cần quan tâm Vân Ưu Liên mua cái gì? Nếu như nàng không nhìn lầm mà nói, tấm vải quá mức xinh đẹp trong tay Vân Ưu Liên kia, màu sắc có hơi lỗi thời một chút, cũng là màu đỏ thẫm, kiểu như nàng ta muốn mua may đồ cưới không thành. . . muốn làm hồng hạnh xuất tường sao?(thành ngữ tiếng Trung ý chỉ phụ nữ có gia đình muốn ngoại tình)

"Được, vậy tỷ tỷ, ngươi nhìn cuộn này thế nào?" Vân Ưu Liên buông xuống cuộn vải trong tay, lấy thêm một cuộn màu xanh khác đến hỏi.

"Rất tốt, rất thích hợp với ngươi." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, cũng tán thành trả lời nàng.

"Nếu như tỷ tỷ thích, vậy thì mua toàn bộ a, chưởng quầy, hai cuộn vải này, ta lấy hết." Vân Ưu Liên cũng không do dự, trực tiếp mua hết hai cuộn vải vừa chọn được.

Chưởng quầy gói hai cuộn vải lại, rồi đưa đến trong tay nha hoàn bên người Vân Ưu Liên.

"Tỷ tỷ, tỷ nhìn tay nha hoàn ta đã cầm đồ rồi, không bằng xin Kính Tâm cầm giúp ta vậy."  Vân Ưu Liên nhanh chóng đoạt lấy vải từ tay nha hoàn, trực tiếp đưa tới trên tay Kính Tâm.

"Được thôi, không có gì." Khúc Đàn Nhi ngoài cười trong không cười liếc nàng ta một cái, cũng không nói gì thêm.

Từ cửa hàng vải đi ra lại đến tiệm trang sức.

Kết quả. . .

"Tỷ tỷ, những cái hộp này phải làm phiền tỷ cầm giúp muội, lát nữa muội muội còn muốn chọn thêm những thứ khác, cầm thì thật sự không thuận tiện lắm."

Lại sau đó, từ các loại hộp, cho đến dược liệu trân quý. Từ đầu đường lượn đến cuối phố.

Đồ vậy từng món từng món chậm rãi tăng lên ngày càng nhiều. Mà Vân Ưu Liên đã không mệt thì thôi, ngược lại càng mua càng sung.

"Chủ tử, nô tỳ thay ngươi cầm." Kính Tâm ôm chặt đồ vật trước ngực, muốn để trống một ngón tay để cầm giúp đồ vật trong tay Khúc Đàn Nhi.

Khúc Đàn Nhi còn chưa kịp trả lời, Vân Ưu Liên bên cạnh đã cầm một cái hộp nhỏ, hướng đến chồng đồ vật cao đến bụng trước ngực Kính Tâm mà quăng vào.

Vân Ưu Liên quay người lạnh nhạt nói: "Cái này hộp ngươi cầm cho kỹ, không được làm rơi, đây là do ta tốn rất nhiều bạc mới mua được."

Khúc Đàn Nhi mắt nhíu lại, hai tay nắm chặt, nhưng lại từ từ buông lỏng. Lão hổ không phát uy, khi dễ Khúc Đàn Nhi nàng là con mèo bệnh a? Suy nghĩ quá ngây thơ không nói, thế mà còn dùng cái cách đến cả trẻ con ba tuổi cung xem thường muốn đá nàng lăn qua lăn lại sao? Bất quá suy nghĩ kỹ lại một chút, nàng đúng là không cần phải nổi giận. Vân Ưu Liên vốn xuất thân thấp hèn, không phải tiểu thư khuê các, cần gì phải chấp nhất với nàng ta?

Ra loại chiêu thức buồn cười này, cũng là quá mức đơn thuần đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro