Chương 142: Nàng đi làm người khác buồn nôn(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật là vất vả cho đại phu, Vân phu nhân không có việc gì thì tốt rồi." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa như đã hiểu, nhưng nghĩ lại một chút, lại tiếp tục lên tiếng: "Đại phu, theo tình trạng hiện tại của nàng ấy, có thể ăn chút trái cây không?"

"Vân phu nhân chỉ là có chút kinh hãi, không cần phải kiêng kị cái gì." Đại phu cung kính trả lời.

"Ồ, vậy là tốt rồi. Kính Tâm, đưa đại phu xuất phủ." Khúc Đàn Nhi cười nhẹ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Kính Tâm, muốn nàng tự nhìn mà xử lý.

"Mời Đại phu." Động tác của Kính Tâm cũng không chậm, mời đại phu ra khỏi phòng.

"Bệnh tình sao rồi?" Khúc Đàn Nhi cười nhạt mà nhìn Vân Ưu Liên giả chết trên giường.

Khúc Đàn Nhi rất rõ ràng Vân Ưu Liên đã biết nàng đến từ sớm, nhưng vẫn cứ nhất định từ từ nhắm hai mắt không muốn phải đứng dậy thỉnh an.

Bất kể nói thế nào, thân phận Vương phi của nàng bày ra trước mắt, chỉ là một thị thiếp thấy lại không thỉnh an như vậy là đạo lý gì? Lại nói trước kia nàng không được sủng ái nên dù bị các nàng xem thường cũng không có nơi để khiếu nại, tên nào đó cũng không giải quyết. Hắc hắc, nhưng hôm nay nàng không còn là "em của ngày hôm qua" a, trên Luyện Tiễn tràng chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được, Mặc Liên Thành vẫn là có che chở nàng một chút.

Tuy nhiên Khúc Đàn Nhi là người rất đa nghi, có phải Mặc Liên Thành có mục đích gì hay không.

"Khụ khụ!" Khúc Đàn Nhi lại ho nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột ngột dịu dàng nói: "Vương Gia. . ." Không tới

Khúc Đàn Nhi cố ý nói được nửa câu thì dừng, nhưng hai chữ này vừa vang lên, quả nhiên nhìn thấy lông mi, lông mài của Vân Ưu Liên nhúc nhích. Lại có vẻ như âm thầm mở mắt ra, liếc mắt nhìn Khúc Đàn Nhi đứng thẳng trước giường, lại đưa mắt về hướng cửa ra vào, nhưng cũng không thấy Mặc Liên Thành, trong mắt không khỏi hiện lên tức giận, nhưng rất nhanh thu liễm lại, nhẹ nói: "Thì ra là Vương Phi tỷ tỷ đến?"

Thần thái kia mang theo bội phần suy yếu, căn bản không có dự định muốn thỉnh an.

"Nghe nói ngươi không thoải mái, cho nên đặc biệt đến thăm. Thuận tiện đưa chút đồ. . . Thăm hỏi, thăm hỏi a." Khúc Đàn Nhi cười híp mắt nói, nhưng là lời này nói ra cũng thật sự là. . . đủ giả dối.

"Để Vương Phi tỷ tỷ bận tâm." Vân Ưu Liên cắn răng nói.

"Không bận tâm, lúc ta đến có mang theo chút hoa quả, không bằng ngươi cứ ăn một chút đi." Nói xong, Khúc Đàn Nhi lấy một quả táo từ trong mâm Kính Tâm mới vừa bày trên bàn kia, đưa đến trước giường, lại ân cần mà hướng về phía ả ta nói: "Đây đây. Vừa rồi ta đã ăn qua, rất ngọt."

"Không cần, ta hiện tại không muốn ăn." Vân Ưu Liên biến sắc, hung hăng trừng mắt về phía đồ vật cầm trong tay Khúc Đàn Nhi.

"Có phải không thích ăn vỏ hay không? Được được, ta giúp ngươi gọt sạch vỏ táo, không phiền gì cả."

"Ta thật sự không muốn ăn."

"Không sao không sao, nhanh thôi, ngươi cứ chờ một chút." Khúc Đàn Nhi ăn ý cầm dao nhỏ gọt vỏ trái cây, hoàn toàn không coi lời nói của Vân Ưu Liên ra gì, không bao lâu đã gọt xong quả táo, lại đưa tới hướng của Vân Ưu Liên, chờ nàng đưa tay tiếp nhận.

"Không ăn."

"Ta cũng đã gọt rồi, dù gì cũng ăn một miếng đi."

Khúc Đàn Nhi đem quả táo đưa qua, Vân Ưu Liên thì đẩy lại, hai người đưa qua đẩy lại, không ai nhường ai.

Một người đẩy - được sủng ái đến mức nổi giận, một người đưa - nhiệt tình, vẻ mặt cười tươi rói.

So sánh rõ ràng mười phần nhưng làm người ngoài nhìn sao cũng thấy quỷ dị.

"Bẩm Vương Phi, phu nhân nhà ta không thích ăn táo." Nha hoàn bên người Vân Ưu Liên mở miệng.

"Lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện?" Khúc Đàn Nhi cười khẽ nhìn về phía nàng ta, chỉ là, cười đến quá lạnh, nửa phần cơ hội cũng không có truyền trong mắt, "Với lại, phu nhân nhà ngươi làm sao lại không thích ăn táo? Nàng không phải là thường xuyên cầm táo đến luyện tiễn thuật sao? Dám lừa gạt Bản Vương Phi, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro