Chương 148: Hành động từng chút từng chút(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính Tâm thổi tắt mấy ánh nến, chỉ giữ lại một chiếc trên mặt bàn, sau đó cũng lui xuống dưới nghỉ ngơi.

Gian phòng trở nên yên tĩnh, lập tức cũng trở nên vắng lặng không ít.

Khúc Đàn Nhi để trần chân nhỏ chạy xuống giường, xác định cửa sổ đều được chốt chặt lại hết mới bò lên giường lần nữa. Nhấc chăn mền lên đắp lại, hai mắt trừng lên đỉnh cột giường phía trên. Khổ rồi, tỉnh cả ngủ. Nên không khỏi ngẩng lên cái đầu nhỏ bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu cái giường, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, cứ mỗi một lần lại sờ sờ một lượt.

Những ngày này, cộng đi cộng lại chắc nàng cũng đã sờ như vậy mấy chục lần.

Trước khi ngủ mỗi một đêm, đều hy vọng khi tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ trở về hiện đại.

Vẫn không có phát hiện dị dạng gì, nàng lại bò lên giường.

Hai mắt vô thần nằm yên, ánh mắt cũng vẻn vẹn chỉ đặt ở đầu giường, nơi không có cái ngọc thạch cổ quái kia. Thật sự là cần vật đó mới có thể trở về sao? Nhưng mà nó ở đâu? Tại sao lại không xuất hiện?

"Giường ơi giường, vì sao mày lại không hoàn chỉnh a? Nói cho ta biết thứ đó ở đâu đi?" Khúc Đàn Nhi có chút bi phẫn dùng chân nhỏ đạp đạp cái giường, làm cho vang lên những tiếng bộp bộp. "Ta muốn rời đi, rời đi! A a a. . . Ta muốn gặp ba ba ta cùng mama, muốn gặp người thân của ta! Ta không muốn ở chỗ này, không muốn. . . Ô ô. . ."

Khúc Đàn Nhi đem mặt chôn trong chăn, nức nở, không để cho tiếng khóc của mình truyền ra bên ngoài.

Mỗi lúc đêm khuya, nằm ở trên cái giường này, Khúc Đàn Nhi cứ không thể kiềm chế mà muốn trở về.

Cũng như sẽ nghĩ đến những người thân yêu thương của mình. Lại đưa mắt nhìn đến nơi không quen thuộc này, hành động từng chút từng chút, như thế nào đáy lòng vẫn không qua được.

Edit: Lily073

Hai năm. . .

Đi tới cái nơi thối này hai năm, nàng thực sự muốn nghĩ tốt cho bọn hắn.

Nếu như cả đời này cũng không thể quay về, thì làm sao bây giờ? So với sinh ly tử biệt thì có chỗ nào khác nhau đâu?

Không, như thế này còn tàn nhẫn hơn! . . .

Bất tri bất giác đến, khóc đến mệt cả người.

Cứ như vậy rơi vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ Khúc Đàn Nhi mơ màng cảm thấy mình nằm ở trong một lồng ngực thật ấm áp. Giống như khi còn bé được mama ôm vào lòng, còn vỗ nhè nhẹ vào lưng mình, dỗ dành nàng vào giấc ngủ, ấm áp, thật ấm áp. Còn có thể nghe được hương thơm nhàn nhạt quen thuộc làm cho người ta cảm thấy an tâm. . .

Mặc Liên Thành để mặc cho bộ dáng đang nằm trong ngực mình, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng lại hướng trước ngực hắn cọ cọ. Gương mặt nhỏ vốn xoắn xuýt, lại cọ vào ngực hắn đến khi không còn một mảnh, lại còn trong lúc ngủ mơ màng hơi hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn, có phải là đang thấy mộng đẹp gì hay không? Hoặc là, nàng căn bản không biết hắn đang nằm ở bên cạnh, nếu bất thình lình tỉnh lại, nàng sẽ biểu lộ thế nào đây?

Đột nhiên, hắn có chút mong đợi.

Chỉ là, từ lúc Kính Tâm rời đi, hắn vẫn một mực ở tại Tuyết Viện. Chỉ một cái cửa phòng, dĩ nhiên là không làm khó được hắn. Nhưng hắn không có nghĩ đến, mình ẩn thân ở chỗ tối sẽ bắt gặp mặt khác của nàng. Mà đó lại là bộc lộ một tình trạng vô cùng khổ sở.

Một cái giường? Đến cùng là có can hệ gì? Nàng là đang nhớ đến người thân ở Khúc Phủ? Không giống.

Ba ba? Ma ma? Là ai?

Ma ma? Ma ma a? Nhũ mẫu? Hẳn là một cách xưng hô. . . Mặc Liên Thành không dám khẳng định.

Trong bữa tiệc ngắm hoa nàng nói mấy trò tiêu khiển chát chít, DJ, xe gì? Tất cả đồ vật lạ lẫm kia, những thứ đó lại là cái gì? Lúc trên Luyện Tiễn Tràng lại nói ra ngôn ngữ của phiên ngoại. . .Chẳng lẽ nàng không phải là Khúc Đàn Nhi chân chính? Không thể nào, liên quan tới chuyện này, Mặc Liên Thành đã sớm điều tra rõ ràng triệt để, thậm chí hắn còn tự mình đi thăm dò thử, thông qua rất nhiều nhân chứng vật chứng, ngàn lần xác định quả thật là nhi nữ của Khúc Giang Lâm. . .

Bất thình lình, hắn phát giác bộ dáng thân thể nằm trong ngực mình trở nên cứng ngắc.

Khóe miệng không khỏi cong lên, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro