Chương 152: Hành động từng chút từng chút(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Khúc Đàn Nhi phát hiện Mặc Liên Thành vẫn nắm lấy mình, "Ngươi không buông tay sao?"

"Nàng cũng có thể hất ra." Mặc Liên Thành cười đến quỷ dị.

"Đừng tưởng rằng ta không dám." Khúc Đàn Nhi tức giận, trừng mắt liếc cái tay không an phận của hắn. Hắn như vậy không phải nói rõ đang cười nhạo nàng sao? Có phải thấy nàng bị Mặc Dịch Hoài làm cho buồn nôn một trận cảm thấy rất khoái chí hay không?

"Bát Vương Đệ cùng Đàn Nhi đang nói gì?" Bởi vì Mặc Dịch Hoài nghe được hai người bọn họ nói nhỏ, không khỏi trực tiếp hỏi ra miệng, lập tức áp chế lại bất mãn với hai người không thèm đếm xỉa đến mình.

Mặc Liên Thành khẽ nâng mắt, ẩn ý nhìn về phía Mặc Dịch Hoài, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Ha ha, cũng không có gì. Bất quá chỉ là những lời nói thân mật giữa phu thê với nhau. Nếu Đại Vương huynh muốn thử, có thể. . .", lúc nói đến đây, hắn mỉm cười chuyển ánh mắt qua phía Khúc Phán Nhi, không cần nói cũng tự hiểu.

"Bát Vương Đệ thật là biết nói đùa. Nam tử hán đại trượng phu, chí tại an banghưng quốc, lấy thiên hạ làm trọng. Sao lại có thể trầm mê nhi nữ thường tình?"

"Ồ, đúng như vậy a." Mặc Liên Thành cười lơ đễnh cười nhạt. Còn tự nhiên mười phần vuốt ve tay nhỏ của Khúc Đàn Nhi, vậy ra hắn thật sự là trầm mê a, còn là mê tới nghiện, thậm chí còn không có chút cảm giác xấu hổ nào.

Càng như vậy, sắc mặt Mặc Dịch Hoài càng khó coi.

Sắc mặt Mặc Dịch Hoài không tốt, thì sắc mặt Khúc Phán Nhi càng tệ.

Giờ phút này, Khúc Đàn Nhi lại vui vẻ!

Quả nhiên, tên Mặc Liên Thành này là một nhân tài, một nhân tài lớn trong lĩnh vực làm người ta tức chết không đền mạng! Dù nàng có làm thế nào cũng không đạt được cái trình độ không đánh mà thắng này của hắn, lại còn làm đến đối phương đầy thương tích, không phải là tuyệt đối mang nội thương. Một giây sau, khuôn mặt nhỏ của nàng ngẩng lên, mười phần thành kính cùng ánh mắt sùng bái, chân thành tha thiết nhìn Mặc Liên Thành.

Editor:Lily073

Tên này vậy mà nhìn thấy một cái, phi thường theo thiên lý của đất trời mà. .  .gật đầu tiếp nhận sự hâm mộ của nàng.

"Ái phi, đang có người ngoài ở đây, cũng nên thu liễm một chút. Có gì muốn nói, ban đêm chúng ta trở về phòng lại. . . " Hắn không tiếp tục nói nữa.

Nhưng cái thể loại muốn nói lại thôi, ý vị thâm trường này lại khiến người ta liên tưởng triền miên, ý nghĩa của lời nói kỳ quái này.

Trong chốc lát, Khúc Đàn Nhi cảm thấy có chút khó đỡ.

Liễm mi, cúi đầu, nhún vai. . .

Lúc này, Khúc Phán Nhi trầm mặc thật lâu nãy giờ cũng ra sân.

"Đàn Nhi, nhìn chúng ta sao cứ đứng ở đây? Cùng vào nhà với Đại tỷ a, chúng ta cũng rất lâu rồi không có cùng nhau hợp mặt, tâm sự riêng với nhau" Gương mặt lạnh của Khúc Phán Nhi cười giả tạo, lập tức đưa tay muốn kéo Khúc Đàn Nhi theo.

Không ngờ Khúc Đàn Nhi động một cái, đem tay nhỏ dời đi, tránh được ma trảo của Khúc Phán Nhi. Cố ý hướng về phía Kính Tâm hỏi: "A...., Kính Tâm, em còn đứng thất thần ở đây làm gì, nhanh mang lễ vật vào nhà đi."

Làm cho tay của Khúc Phán Nhi giơ lên cứng ngắc ở giữa không trung, quê một cục chà bá.

Mắt phượng Mặc Liên Thành lóe lên, đầy ẩn ý.

Nha đầu này thật là, làm còn ác hơn so với hắn, không phải sao?

Lúc này, Khúc Phán Nhi khuôn mặt lạnh lẽo, hung ác trừng Khúc Đàn Nhi. Lại nói với Mặc Dịch Hoài một tiếng: "Vương gia, thần thiếp vào trước." Phất tay áo liền mang theo nha hoàn đi vào chính sảnh.

Mặc Dịch Hoài nhìn Khúc Đàn Nhi một chút cũng quay người đi ra.

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi giương lên.

Quả nhiên, chuyện nén giận này không tốt chút nào, giống như bây giờ. . .rất thoải mái.

Bất quá, đúng là nhờ phúc của tên Mặc Liên Thành này.

"Nàng hình như rất cao hứng?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn nàng.

"Đương nhiên, nhìn ngươi cũng không khác lắm." Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, tùy ý trả lời.

Mặc Liên Thành quét mắt nhìn theo hướng cách đó không xa, lông mài càng hơi nhíu lại, bình tĩnh nói: "Nàng có biết hỏa khí của nữ nhân nếu không thể phát tiết ra được sẽ có hậu quả thế nào không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro