Chương 17: Lừa đời lấy tiếng ôn nhu(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Liên Thành nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã nghe rõ lời Vu Hạo trình bày . Quả thật để cho nàng lượn một vòng trong phủ, từ phía bắc đi tới phía tây, lại từ phía tây chạy tới phòng trước, cho dù tính tình nàng có tốt thế nào, cũng không thểkiềm chế được.

Hắn là muốn xem nàng nổi giận. . .

"Thuộc hạ không hiểu." Vu Hạo khẽ cúi đầu, không biết dụng ý thật sự của Mặc Liên Thành là gì.

"Ngươi không cần hiểu. Hai ngày nay nàng đã làm những gì?"

"Hồi chủ tử, Vương Phi đều chỉ sinh hoạt bên trong Tuyết viện, có vẻ như đang làm quen với chỗ ở mới, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống lắm, bất quá. . . Nàng đặc biệt lưu ý đối với các lối đi ra bên ngoài từ tường của Vương phủ."

"Ồ, thật sao?"

"Vương Phi cũng không có tiếp xúc quá nhiều với những người trong phủ, chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện một chút chuyện ở nhà, trừ nha hoàn Kính Tâm cả ngày đều đi theo Vương phi, còn có hai nữ nhân, một tên là Tô Nguyệt Lạp, một cô khác tên Tiểu Duy, bất quá các nàng đều chỉ là bận rộn ở phòng bếp hay dược phòng, không có hành động gì khác lạ, rất an phận."

"Ồ?"

"Vẫn còn phái người theo dõi ạ?" Vu Hạo hỏi.

"Nên theo dõi thì cứ theo dõi. Dù sao mới đến cũng phải ra vẻ một chút, không đúng sao?" Mặc Liên Thành cười nhạt, đối với sự yên tĩnh của Khúc Đàn Nhi, ngược lại có chút ngoài ý muốn. Cho dù hắn đồng ý cưới nàng, cũng không có nghĩa là để nàng có thể tự tung tự tác trong Vương phủ. Bình hoa để trang trí thì rất đẹp, nhưng nếu quá manh động để cho vỡ vụn thì trở thành không đáng một xu.
Vu Hạo trầm mặc, không hỏi thêm nữa.

Mà bên ngoài, hai thân ảnh đang hướng về phía của bọn hắn đi tới.

Beta: Lily073

"Nam nhân kia thật quá vô sỉ." Khúc Đàn Nhi vừa đi vừa chửi thành tiếng, thật sự là không thể nhịn được.

"Chủ tử, nhỏ giọng một chút, miễn cho người khác nghe thấy." Kính Tâm vừa đi vừa nhắc nhở nàng, để cho nàng kiềm chế một chút.

"Quỷ mới nhỏ giọng a, nhẫn nại có thể làm được, nhẫn nhục thì không, tên nam nhân kia không phải là muốn ăn đòn thì là không được dạy dỗ. Ta dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý". Khúc Đàn Nhi cuối cùng chốt lại một câu, khẳng định như đinh đóng cột. Một lần có thể nói là "trùng hợp", nhưng liên tiếp mấy lần "trùng hợp" như thế chỉ có thể là do tên nào đó cố ý sắp xếp.

"Có lẽ Vương Gia thật sự là không cẩn thận nên lỡ mất gặp chúng ta."

"Bỏ lỡ? Cũng mong như thế, chỉ là theo tình hình hôm nay ta thấy có lẽ tháng ngày sau này không mấy dễ chịu rồi."

"Chủ tử. . ."

"Không nói nữa, đi nhanh thôi."

Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm bước đến Sương Viện.

Thị vệ canh gác, cùng nha hoàn và hạ nhân trong phủ đi ngang đều rối rít hướng nàng hành lễ.
Sau khi bẩm báo, cuối cùng cũng nhìn thấy Mặc Liên Thành. Nàng đi lâu như vậy, giờ thấy được người kia đang nhàn nhã uống trà, dù là chỉ thấy được mái tóc đen dài tản mát sau lưng, lại làm thành cảnh giới thật xuất trần. Mà ở bên cạnh hắn còn bày thêm điểm tâm cùng hoa quả.

So sánh tình huống của hai người, Khúc Đàn Nhi khó tránh uất ức đã kiềm nén tăng lên mấy phần.

Nhưng mà nàng tự nói với chính mình phải nhịn. . .

"Thuộc hạ thỉnh an Vương Phi." Vu Hạo không nhanh không chậm khẽ cúi đầu, nhỏ giọng.

"Ách? Không cần khách khí." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng trả lời, ra vẻ tính tình rất tốt.

"Nô tỳ thỉnh an Bát Vương Gia." Động tác Kính Tâm cũng không chậm, hướng bóng lưng nam nhân kia hành lễ.

Đương nhiên, Khúc Đàn Nhi cũng dịu dàng thanh tao, lịch sự mà hướng về phía Mặc Liên Thành phúc thân, ôn nhu nói: "Đàn Nhi thỉnh an Vương Gia."

Lửa giận vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.

Nàng nhàn nhã đứng tại chỗ, yên lặng chờ phía sau lưng Mặc Liên Thành.

Khuôn mặt bình tĩnh, có vẻ như rất có kiên nhẫn chờ hắn xoay người lại.

"Đến rồi à, an vị đi." Mặc Liên Thành bình thản Thành trả lời, chỉ là vẫn tiếp tục đưa lưng về phía nàng, thủy chung vẫn không quay người lại. Hắn, có lẽ là đang chờ đợi thời cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro