Chương 174: Âm thanh tuyệt thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh non xanh nước biếc hữu tình khi đi dã ngoại chính là đây. Nhất là cộng thêm dòng suối nhỏ thanh tịnh. Chim hót hoa nở, cỏ xanh dịu dàng. Nghiễm nhiên trở thành một bức tranh cảnh tượng lâm viên ngoại thành đẹp đến nỗi làm cho người ta khôngDã ngoại non xanh nước biếc, cộng thêm nhất lưu thanh tịnh dòng suối nhỏ.

Chim hót hoa nở, cỏ xanh dịu dàng, nghiễm nhiên một bức ngoài thành lâm viên cảnh tượng, đẹp để cho người ta không nỡ dời đi ánh mắt. Huống chi ông trời cũng khá tốt tính, khí hậu tốt đến mức lạ thường, chỉ trừ....Tên nào đó có phải thật sự là quá rãnh rỗi hay không, nếu không cái giá vẽ bất thình lình hiện hình kia...được mang tới làm gì vậy???

Khổ rồi, nàng lập tức thông suốt, kết quả sẽ chỉ có thể là một tình huống duy nhất.

Vừa xuống xe ngựa không bao lâu, Mặc Liên Thành đã nhanh chóng chọn vị trí tốt, ngay cả giá vẽ cũng đều cho người bày xong, chỉ còn thiếu chưa mang lên một ít điểm tâm cùng rượu thịt, lại thêm một mỹ nhân đánh đàn để tạo cảm hứng vẽ tranh nữa thôi.

"Vương Gia nhà ngươi thật sự là rất hăng hái ah." Đôi lông mày Khúc Đàn Nhi nhíu lại, ngữ khí quái dị mà nói một câu như vậy cho Thị Tuyết nghe.

"Vương Gia chính là như vậy, sau một quãng thời gian nữa, Vương Phi cũng sẽ quen." Thị Tuyết lãnh đạm đáp lại.

Bản thân mỹ nhân lạnh lùng vốn dĩ là dư hàn ý, không thể nào vì bất cứ ai mà nhiệt tình lên được.

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi khóe miệng mấp mái, còn cả ở lâu sẽ quen? Chỉ sợ nàng chưa kịp quen thì nàng đã thổ huyết bỏ mạng mất rồi.

"Vương Phi thích Vương Gia sao?" Thị Tuyết đột ngột hỏi.

"Khụ! Khụ khụ." Khúc Đàn Nhi liên tiếp ho nhẹ, bước chân xém chút sụp xuống, có chút hơi loạng choạng, nghiêng đầu, một mặt quái dị nhìn về phía nàng. Giống như đang hỏi, ngươi vừa mới hỏi cái gì đó? Khả năng này cũng giống như sao hỏa đụng phải trái đất, tỷ lệ rất thấp, có thể xảy ra sao?"Vấn đề này. . ."

"Vương Phi sẽ thích Vương Gia."

"Cô khẳng định như vậy?" Đến cả nàng còn không biết như thế nào, sao người khác có thể thay nàng khẳng định như vậy?

"Vương Phi không rõ tại sao Vương Gia lại muốn mang người ra ngoài sao?"

"Ta không phải hắn." Nàng không phải con giun trong bụng Mặc Liên Thành, không nghĩ ra ý tứ của hắn, càng không thể đoán ra tâm tư của hắn.

"Vương Gia từ trước tới giờ không mang phu nhân trong phủ ra ngoài."

"Ồ." Thì có làm sao?

"Vương Gia rất che chở Vương Phi."

"Ồ." Chưa chắc, hắn không trực tiếp tiễn nàng tiến vào Diêm Vương Điện, nàng đã A Di Đà Phật rồi.

"Vương Phi không tin?"

"Không phải ta không tin, mà căn bản là không có khả năng. Lòng dạ của chủ nhân nhà các ngươi sâu như thế nào, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có thể hiểu được." Khúc Đàn Nhi nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt cười, lại dùng vẻ mặt thành thật nhìn Thị Tuyết, cho nàng một câu trả lời khẳng định. Hơn nữa, không có một chút ý nói đùa nào.

Bất quá, nàng có chút không biết, hình như kiểu nói này của Thị Tuyết, nàng không phải lần đầu tiên nghe được.

Vu Hạo có vẻ như cũng đã nói qua. Còn có. . . Mặc Tĩnh Hiên cũng nói qua, Kính Tâm cũng có nói.

Giờ phút này, từ đáy lòng Khúc Đàn Nhi, không thể không bội phục cái tên Mặc Liên Thành này. . . Kỹ năng diễn kịch thật càng ngày càng Quỷ Thần cũng khó lường. Cường đại đến ngay cả những thị vệ thiếp thân, cùng huynh đệ đều lừa sạch sẽ.

Lão thiên gia a, thật sự là không có thiên lý mà. . . Sao mà cái gì tốt đều bị hắn chiếm hết?

Mà trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt Khúc Đàn Nhi không khỏi vô cùng hâm mộ đố kỵ, oán hận mà nhìn về hướng Mặc Liên Thành, mà cái hàng môi mỏng đang khẽ mím kia, tựa như đang vô cùng chuyên chú, trong mắt chỉ có tranh của hắn, sự vật bên ngoài không thể ảnh hưởng mảy may. Làm cho nàng phải khởi động tế  bào não đang ngủ say trong đầu, nhưng vẫn là không thể đoán ra, hắn thật chạy xa như vậy để đến nơi này vẽ tranh, là thật sự rãnh rỗi sinh nông nỗi hay là có mục đích gì khác.

Lúc này, Thị Tuyết tiếp lời mà hỏi: "Vương Phi thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Vậy Thị Tuyết cô thì nghĩ thế nào về Thập Tứ Vương Gia đây?" Khúc Đàn Nhi không muốn lại tiếp tục nói tới nói lui cái chủ đề bên trên nữa, nên lập tức chuyển sang chuyện khác, ngược lại Mặc Tĩnh Hiên lại là một cái mở đầu không thể tốt hơn.

"Thị Tuyết không hiểu Vương Phi muốn nói gì." Sắc mặt Thị Tuyết không thay đổi, lãnh đạm mà đáp lời.

P/s: mình mới chuyển chỗ làm nên chưa sắp xếp đc cv. Mình sẽ cố gắng bù 7 chap cho mn trong thời gian sớm nhất. Mong cả nhà thông cảm nhé 😣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro