Chương 188: Cái gì gọi là đạt chuẩn Iso?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn ai đến sao?

Khúc Đàn Nhi giật mình, nghi ngờ nhìn về 4 phía xung quanh.

Dưới bóng đêm, tạm thời cái gì cũng không nhìn thấy.

Chính là Vu Hạo lách mình đi ra, đi theo phía sau là Thị Tuyết cùng Kính Tâm.

"Thuộc hạ tới chậm." Vu Hạo cúi đầu không dám nhìn Mặc Liên Thành.

"Không để tên nào sống sót." Mặc Liên Thành lạnh lùng buông một câu, nói xong, quay người lại, nhanh chân rời đi, đến mức những người phía sau sững sờ đứng bất động tại chỗ, ngay cả nhìn theo cũng không nhìn kịp.

Lập tức, sau lưng, tiếng kêu thảm vang lên bốn phía, máu nhuộm đáy vực.

"Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?" Khúc Đàn Nhi biểu lộ có vẻ không hiểu.

"Nếu không, nàng còn muốn ở lại xem hết tuồng kịch sao?"

". . ." Bờ môi Khúc Đàn Nhi lập tức bĩu một cái, lười nhác mở miệng dài dòng tiếp nữa. Bất quá, nàng cũng nên thỏa mãn, dù sao hắn cũng không có thật sự ném nàng xuống đây cùng chết, cũng không có để cho nàng tàn phế trở về, khóe miệng không tự giác câu lên một vòng tia cười yếu ớt, thân thể hơi hơi hướng gần về nơi ấm áp, mí mắt bắt đầu trĩu xuống, giống như muốn ngủ một chút.

Mặc Liên Thành hai tay nhẹ thu về, khóe miệng cũng giương nhẹ lên.

Đi ra khỏi đó không xa, lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa.

Lúc Mặc Liên Thành ôm nàng lên xe, mới phát hiện. . . Bộ dáng trong ngực đang hô hấp đều đều, tựa như thật sự đã ngủ say.

Chờ khoảng hai phút đồng hồ sau, ba người bọn Vu Hạo đã xuất hiện.

"Chủ tử." Vu Hạo khẽ cúi đầu, nhẹ khẽ giọng gọi.

"Tình hình trong cung thế nào?" Mặc Liên Thành trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, xem như ở ngay trước mặt Khúc Đàn Nhi cũng không có gì phải giấu giếm hay tránh đi. Mà lúc này, hắn đã phát giác người trong ngực đã tỉnh lại. Chỉ là một mực sống chết nhất quyết nhắm hai mắt, không chịu mở ra, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, vẫn là còn quá mệt mỏi không muốn cử động? Hắn cảm thấy khả năng thứ hai xảy ra lớn hơn một chút.

Vu Hạo liếc nhìn Kính Tâm và Khúc Đàn Nhi, nói: "Đại Vương Phủ cùng nhị Vương Phủ có chút chờ không nổi. Hôm nay sát thủ được phái ra, vốn là của Nhị Vương Phủ, nhưng có vẻ như trong đó lại lẫn vào người của Đại Vương Phủ."

"Ồ? Ừm."

"Chủ tử dự định làm thế nào?" Vu Hạo hỏi.

"Về phủ trước." Mặc Liên Thành nhàn nhạt quét mắt một vòng nhìn Vu Hạo.

Vu Hạo đánh xe, mấy người ngồi cùng một chỗ trực tiếp trở về thành.

Cửa thành lúc này đã đóng lại.

Nhưng, nếu là Mặc Liên Thành vào thành, thì quan thủ thành cho dù là lết cũng phải ráng bò ra mở cửa.

Editor:Lily073

Trên đường đi, ngược lại rất yên tĩnh, không có tiếp tục phát sinh tình huống hành thích gì đó nữa.

Trước khi xe ngựa trở lại Bát Vương Phủ, sắc trời đã sáng rõ.

Kính Tâm và Thị Tuyết xuống xe trước, Vu Hạo vén rèm lên chờ.

Mặc Liên Thành ôm Khúc Đàn Nhi đang ngủ, chậm rãi bước xuống xe ngựa.

Lần này, Khúc Đàn Nhi thật sự đã ngủ.

Một đêm lăn qua lăn lại, cũng đủ làm nàng mệt mỏi. Mà Mặc Liên Thành vốn có thể đánh thức nàng, lại không hề lên tiếng, cũng cấm bọn Kính Tâm làm ầm ĩ đến nàng. Chỉ là, ý của hắn như thế, nhưng chuyện ngoài ý muốn thì không thể tránh khỏi.

"Liên Thành ca ca, huynh về rồi."

Không cần nhìn cũng biết, người đứng canh giữ ở bên ngoài cửa lớn Bát Vương Phủ chờ đợi là ai.

Mặc Phượng Dương vừa nhìn thấy xe ngựa Mặc Liên Thành trở về một cái, lập tức chạy qua đón người.

"Liên Thành ca ca." Một tràng âm thanh nũng nịu khác cũng vang lên theo.

Ngoại trừ Triệu Khinh Vân, thì không thể có ai khác.

Hai người một trước một sau chạy vội tới trước xe ngựa, đều nghĩ đến việc muốn người đầu tiên Mặc Liên Thành nhìn thấy chính là mình. Hai nữ nhân đang chuẩn bị choảng nhau đến nơi lại phát hiện Mặc Liên Thành đang ôm Khúc Đàn Nhi trong ngực.

Lập tức, hai khuôn mặt nhỏ đều biến sắc.

Mặc Liên Thành vừa nhìn thấy hai nữ nhân trước mặt, lông mi nhẹ nhíu, một tiếng gọi như vậy, vừa đủ để đánh thức người trong ngực. Nàng vốn đã ngủ ít, hơn nữa lại hay bất an nên ko thể ngủ sâu. Nếu có người hô lớn tiếng ở bên cạnh như vậy không tỉnh lại mới là lạ.

Quả nhiên, Khúc Đàn Nhi mở mắt ra.

Mặc Phượng Dương vừa nhìn thấy như vậy, đang định xông lên kéo Khúc Đàn Nhi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro