Chương 26: Đóng cửa, dùng gia pháp!(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nàng nhịn.

Khúc Đàn Nhi cắn răng một cái, hai tay nắm lại nắm, cuối cùng vẫn mang lời chửi mắng đến cửa miệng áp chế xuống, ưỡn thẳng thân thể, đầu hơi cúi, chờ roi thứ 3.

Chỉ là. . .

"Bát Vương Gia đến."

Bất thình lình, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, tay Đại Phu Nhân mới vừa hất lên, còn chưa kịp đánh xuống, liền để tiếng kinh hô bên ngoài làm cho trực tiếp dừng lại, không hạ xuống nổi.

Lúc nghe được tin Mặc Liên Thành đến, Khúc Đàn Nhi chỉ là hơi nhíu mày, cũng không có bao nhiêu biểu cảm, càng không có bao nhiêu quan tâm, hơi ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn cái vật  còn đang giương ở giữa không trung, roi muốn xuống mà không xuống được, khóe miệng dương dương, tựa như cười, lại là nụ cười làm người ta phát lạnh.

"Đại Phu Nhân, Đàn Nhi vẫn chờ roi của ngài đánh xuống đây." Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, rất tốt bụng nhắc nhở Đại Phu Nhân nhanh mang roi đánh xuống, da của nàng cũng tạm thời có thể mềm xuống, tránh cho nàng cứ phải căng da ra mà chịu đựng, thật thống khổ.

"Không được nhìn ta. . ." Đại Phu Nhân âm tàn cắn răng một cái.

"Bát Vương Gia đến!"

Đại Phu Nhân vừa muốn đánh, một tràng tiếng hô khác lại rơi xuống, hơn nữa  âm thanh lại càng lớn thêm 1 chút, tựa như muốn nói rằng vị trí của Mặc Liên Thành đã đến gần hơn một chút.

"Đại Nương, ngài mau đánh đi." Khúc Đàn Nhi thấy Đại Phu Nhân đang do dự, tuy tư vị bị người khác đánh không dễ chịu, nhưng ý đồ xấu gặp nhau, vẫn là cứ tưới thêm chút rượu lên đám lửa đang điên cuồng cháy, để nó tiếp tục cháy mạnh thêm một chút.

Mặc Liên Thành đến, nàng ngược lại muốn xem xem, roi thứ 3 này của Đại Phu Nhân có dám đánh xuống hay không?

Hiện tại đang là đóng cửa ở trong phòng, nhốt người, cũng không lộ ra tin tức. Nàng đang đánh cược, cược Đại Phu Nhân có lá gan kia hay không. Dù nói thế nào, cái tên treo trên người nàng hiện giờ, vẫn đường đường là Bát Vương Phi.

"Thiếu roi à, đánh không chết ngươi, ta. . ."

"Bát Vương Gia đến! !"

Không biết là cố ý, hay là trùng hợp, cứ mỗi lần Đại Phu Nhân muốn đánh xuống, ngoài cửa kiểu gì cũng sẽ vang lên một thanh âm như vậy, để roi da trên tay bà ta rơi cũng không được, mà không rơi thì lửa giận trong lòng không thể nào hạ xuống.

Bất quá, thì dù Đại Phu Nhân thật sự là rất muốn đánh, lúc này cũng đành bỏ lỡ cái cơ hội kia, chỉ vì. . .

Cửa một tiếng cọt kẹt mở ra, Mặc Liên Thành đi tới, sau lưng còn có Vu Hạo đi theo.

Beta: Lily073

Mặc Liên Thành hơi nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt qua, cũng không để ý tới các phu nhân lớn nhỏ vốn nên ngồi trong phòng đều đồng loạt đứng lên, mà cái quét mắt kia tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua hành động vội vã của Đại phu nhân đem roi da trên tay nhét vào trong tay quản gia, khi bà ta thấy hắn tiến đến.

"Bát Vương Gia làm sao lại tới... đều do bọn hạ nhân, thấy Bát Vương Gia đến cũng không thông báo một tiếng, mời ngài ngồi vào đây a." Khúc Giang Lâm là người lấy lại tinh thần trước tiên, vẫy khuôn mặt tươi cười một cái, lập tức đem ghế chủ vị nhường lại.

"Bát Vương Gia mời ngồi, thật sự là thất lễ." Đại Phu Nhân mang một ý cười giả tạo, hung ác trừng Khúc Đàn Nhi vẫn đang đứng thờ ơ một cái, gương mặt mang một lớp phấn dày giận dữ, hướng một ánh mắt đến Khúc Đàn Nhi, bất đắc dĩ Khúc Đàn Nhi vẫn là đứng bất động, trực tiếp đem ám chỉ của Đại Phu Nhân thành vô hình, lờ đi không quan tâm.

Bây giờ mới nghĩ đến nàng a, chỉ tiếc phía sau lưng nàng hiện tại đang rất đau, nên tâm tình không tốt, tạm thời không có tâm tư để ý đến bà ta.

Đại Phu Nhân tiếp tục ra sức nháy mắt, Khúc Đàn Nhi ngược lại hướng về phía bà cười nhạt một tiếng, có chủ tâm muốn làm bà ta tức chết.

Bản tiểu thư vụng về, nhìn không rõ, xem không hiểu, không thấy gì, ngươi làm gì ta?

Thấy thế, lúc này không chỉ là Đại Phu Nhân, mà sắc mặt của Khúc lão đầu tử cũng trở nên khó coi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro