Chương 5: Diễn, diễn...nàng liền diễn sâu(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đàn Nhi thỉnh an Bát Vương Gia." Khúc Đàn Nhi lúc này cũng không gấp, tất nhiên không ngồi chỗ bên phải thì là bên trái rồi, ha, hai bên trái phải tất nhiên sẽ ngồi 1 bên đúng không? Một Bát vương gia đến thì cũng thôi đi, bộ đi chợ hay sao, ngay cả Thập Tứ Vương Gia cũng tới xem náo nhiệt.

Tuy chỉ cần Khúc Đàn Nhi nhấc đầu một cái, liền có thể thấy rõ ai là ai, nhưng nàng lại không mảy may có ý muốn ngẩng đầu, tuy là ngẩng đầu có thể thấy được trăng sáng, khụ.., thấy nóc nhà cũng giống như vậy, mặc dù cúi đầu không có thể nhớ cố hương, nhưng ít ra có thể nhìn thấy đôi giày dưới chân của mình. . . xem ra là nên thay mới.

"Ngươi, đứa nhỏ này, ngươi đang bái kiến là phụ thân ngươi đó" Khúc Giang Lâm tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hết lần này tới lần khác ngại mặt mũi Mặc Liên Thành nên không tiện phát tác "Bát Vương Gia ở thủ vị." (Ly nghĩ là vị trí chính giữa)

"Ồ. Thật có lỗi." Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi rất phối hợp mà hiện lên một chút xấu hổ. Được rồi, nàng thừa nhận, vừa nãy có chút cố ý, ai bảo Khúc lão đầu ngươi cũng quá dễ kích động đi. Thế là, nàng hướng phía thủ vị, vẫn bộ dạng phục tùng như cũ, không nhanh không chậm thi lễ, "Đàn Nhi bái kiến Bát Vương Gia, thì ra Bát Vương Gia là chạy đến chỗ này ngồi ah, thật sự là thất lễ."

Lời này vừa nói ra!
Phốc! ! Có người cười.
Mà Khúc Giang Lâm lại tức giận đến xém chút thổ huyết, bất quá, trên mặt vẫn là bộ dáng khách sáo, "Tiểu nữ để Thập Tứ Vương Gia chê cười."

"Rất tốt." Trên gương mặt tuấn mỹ của Mặc Liên Thành lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn từ lúc Khúc Đàn Nhi bước vào, liền như có như không theo ở trên người nàng, có vẻ như đang chờ một khắc biểu lộ của nàng lúc ngẩng đầu. Chỉ là, hi vọng tựa hồ thất bại, nữ nhân này dường như căn bản là không có ý nguyện muốn ngẩng đầu lên.

Rất tốt?
Cái gì rất tốt?
Khúc Đàn Nhi chớp mắt, thật sự là đọc không hiểu bên trong câu rất tốt kia của Mặc Liên Thành đến cùng là có ý tứ gì?

Khúc Giang Lâm tỉnh táo lại liền nói lời xã giao.
Trò chuyện một lúc, lại có thể có người để ý bộ dáng Khúc Đàn Nhi.
Qua nữa ngày, Khúc Giang Lâm nói: "Đàn Nhi, ngẩng đầu lên để Bát Vương Gia nhìn một chút."

"Phụ thân, nữ nhi đau đầu." Nàng nhẹ giọng thì thầm, yếu đuối vô cùng.

"Làm sao lại đau đầu? Đau đầu cũng phải ngẩng đầu lên." Sắc mặt Khúc Giang Lâm khẽ biến, thấp giọng quát, biểu lộ có chút tức giận, sợ là tại thời khắc mấu chốt, nữ nhi này làm sao lại như xe bị tuột xích?

"Phụ thân, trên mặt nữ nhi toàn là mảng đỏ, rất khó coi." Đủ rõ ràng minh bạch chưa, còn muốn nàng nói lại kỹ càng sao?

"Có phải muốn cãi lời ta?" Khúc lão gia tử là cuối cùng cũng tức giận.

"Phụ thân " tiếng nói Khúc Đàn Nhi nhát gan ai oán , để cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

"Ngươi. . ."

"Phụ thân, ngài không nên tức giận, cẩn thận tức giận hại sức khỏe. Nữ nhi thẹn thùng, thật sự là không dám ngẩng đầu. Nếu như lớn lên quá xấu, dọa sợ Bát Vương Gia thì làm sao bây giờ? Như vậy chính là Khúc Phủ không phải." Tức giận a, tức giận a, tức giận đến thổ huyết là tốt nhất, tức giận đến thổi bay càng tốt hơn! Chỉ là. . .

Nha, chỉ là tên gia hỏa nào không thức thời đang cười trộm?

Bên trái, bên phải, hay là thủ tọa. . . Đáng chết Thập Tứ Vương Gia - Mặc Tĩnh Hiên?

"Đây chính là Vương Phi tương lai của Bản vương?" Ngón tay thon dài như ngọc của Mặc Liên Thành gõ nhẹ chén trà trên bàn, mắt phượng hẹp dài hứng thú nhìn chằm chằm Khúc Đàn Nhi. Hắn ngược lại muốn xem xem, cha con Khúc Giang Lâm hiện tại đang muốn diễn tuồng gì?

Khúc Giang Lâm suy nghĩ một chút, thấy không tốt, hắn liền nơm nớp lo sợ đến quỳ trước mặt Mặc Liên Thành, "Là ta quản giáo không nghiêm, xin Vương Gia thứ tội. Nếu như Vương Gia không thích tiểu nữ, vậy việc hôn nhân có thể không tính nữa. Là tiểu nữ nhà ta không xứng với Vương Gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro