Chương 57: Chủ tử dở hơi(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kính Tâm đã đem toàn bộ giường to to nhỏ nhỏ trong phủ kiểm tra xong, chỉ còn thiếu cái trong phòng chủ tử." Vu Hạo trả lời.

"Ồ, đã biết các nàng muốn tìm cái gì chưa?"

"Thuộc hạ vẫn chưa tra được, nhưng mà Vương phi đối với những thứ khác đều không hứng thú, ngược lại đối với giường thì vô cùng hiếu kỳ." 

"Ồ. . ."

"Vậy nội quy không cho người ngoài bước vào phòng chủ tử còn thi hành không?"

"Giữ đi." Mặc Liên Thành quét mắt qua Vu Hạo, cũng không nói thêm nữa, xoay người bước vào phòng. Bởi vì đã biết nàng dở hơi, hắn mới vừa đặt ra cái quy định này. Chỉ là hắn có chút việc nghĩ mãi không ra... Nàng thật sự chỉ là muốn đến xem giường chứ không phải vì thứ khác?

Mà một bên khác, Khúc Đàn Nhi đã về tới Tuyết Viện. Sau khi đóng cửa lại, tất cả hình tượng đoan trang thục nữ đều toàn bộ tan rã. Cả người bước về phía giường lớn, nằm xong liền không muốn ngồi dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không thấy sự lạc quan thường ngày, mà hiện ra một loại suy sụp hiếm có. 

"Chủ tử, chúng ta vẫn muốn đi qua đó sao?" Kính Tâm cẩn thận hỏi.

"Ừh." Người bình thường nói rất nhiều, bây giờ lại trả lời vẻn vẹn một chữ.

"Sao có thể, Vương Gia dường như đã sớm có đề phòng. . . Với lại, giường bên trong không chừng cũng không phải là cái chủ tử muốn tìm."

"Ừh." Khúc Đàn Nhi thất thần nhìn lên nóc giường.

Thấy chủ tử hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện, Kính Tâm cũng không nói thêm lời nào.

Mà Khúc Đàn Nhi đang cẩn thận hồi tưởng lại cái giường tác giả của tình trạng xuyên không của bản.

Giường hơi cũ một chút, chạm khắc lại hết sức tinh xảo, không nói đến tay nghề, chỉ bàn đến chất gỗ kia, trải qua cả ngàn năm vẫn hoàn hảo như cũ không chút tổn hại. Chắc chắn người bình thường không thể sở hữu một vật như vậy. Hơn nữa trên đầu giường còn khảm một miếng Tử sắc ngọc thạch giá trị liên thành, nàng chỉ liếc qua một cái liền thích đến không chịu được, đó không phải loại ngọc thạch bình thường. . . .
Edit: Lily073
"Đàn Nhi, ta có làm chút điểm tâm, cô qua nếm thử xem."

Lúc này, Tô Nguyệt Lạp cùng Tiểu Duy đẩy cửa ra bước vào, trong tay hai người là một đống đồ vật lỉnh kỉnh.

Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, cũng lười nhìn đến, hiện tại cho dù là có thịt rồng vô cùng quý giá nàng cũng không muốn ăn.

"Chủ tử, cái này là nô tỳ cùng Nguyệt Lạp cô nương cùng nhau làm" Tiểu Duy nói xong, đem đĩa bày lên bàn, chờ Khúc Đàn Nhi di chuyển.

"Đúng a, đây là đồ chúng ta vất vả làm ra, dù ngươi không có tâm trạng ăn, cũng xem như cho chúng ta chút mặt mũi đi đến nhìn qua một cái." Tô Nguyệt Lạp nhẹ nhàng cười, dường như đã quá quen thuộc với tình trạng này của Khúc Đàn Nhi.

"Thật sự không muốn ăn." Khúc Đàn Nhi buồn bả trả lời.

"Nàng làm sao vậy?" Tô Nguyệt Lạp thấy Khúc Đàn Nhi không vui vẻ, liền chuyển ánh mắt về phía Kính Tâm, hỏi nàng.

"Chúng ta vừa mới đi Sương Viện." Kính Tâm trả lời.

"Ừh, đây là việc rất tốt a." Tô Nguyệt Lạp gật gật đầu, chờ nghe nàng nói tiếp.

Kính Tâm bất đắc dĩ kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, chuyện liên quan đến sự dở hơi của chủ tử, Tô Nguyệt Lạp cũng không lạ lẫm gì.

"Đàn Nhi, tại sao cô không thể đi vào?" Tô Nguyệt Lạp nghi ngờ hỏi: "Không phải những nha hoàn quét dọn mỗi ngày đều đi vào một chút sao? Hơn nữa ta cũng chưa từng nghe ai nói trong Vương phủ có nơi nào cấm không cho người ta bước vào."

"Nô tỳ cũng không nghe người ta nói không cho ai bước vào cửa phòng Vương gia." Tiểu Duy cũng trả lời một cách khẳng định.

"Cho nên nói như vậy có nghĩa là. . .?" Hai mắt Khúc Đàn Nhi nhíu lại, âm trầm trừng phía trên đỉnh giường, khóe miệng mơ hồ co rúm, tất cả tức giận hiện giờ đã có thể tìm nơi để phát tiết

Thì ra, nói cánh không cho phép ai đi vào cánh cửa kia, chỉ là quy định cho một người - là nàng.

"Cho nên nói, cô dường như đã bị người ta lừa gạt a." Tô Nguyệt Lạp gật gật đầu, rất tán thành nhìn nàng

". . ." Khúc Đàn Nhi trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro