Chương 59: Xém chút bị làm kẻ chết thay(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô ô, tìm thấy, tìm ra rồi. . . Rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Nàng không nhịn được ghé vào bên giường kích động vừa khóc vừa cười, "Ta cuối cùng có thể trở về, trở về! Ba ba, mẹ! . . . Hai năm, ta nhớ hai người. . . Thật sự rất nhớ rất nhớ rất nhớ. . . Rất nhớ hai người a! Chúng ta cuối cùng cũng có thể gặp lại. Ô ô!" Khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ kia kích động khóc đến thê thảm như vậy, nhưng lại đẹp đến làm cho người động tâm.

Không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp nằm xuống!

Bình yên nằm xuống, nhắm lại đôi mắt đang chan chứa lệ, khóe miệng lại vẽ lên một nụ cười yếu ớt, yên lặng mà ngủ.

1, 2, 3. . .

Bên trong cái miệng tinh tế lãi nhãi đếm mấy lần,thật kỳ vọngsau một hồi đếm như vậy, vừa mở mắt ra, nàng lại trở về thế kỷ 21 đi. Chỉ là, qua thật lâu, nàng mở mắt muốn xác định vị trí hiện tại của mình, nhưng vẫn là nhìn thấy một căn phòng có kiến trúc cổ xưa như thế.

Sau đó lại nhắm mắt. . .

Một con  cừu, hai con cừu, ba con. . .

"Nằm có thoải mái không?"

Bất thình lình, trong phòng vang lên một giọng nam trầm thấp, thanh âm không lớn không nhỏ, làm người ta không phát hiện được sự nguy hiểm bên trong.

"Ừh, tạm được." Khúc Đàn Nhi nhắm hai mắt, một lòng chỉ muốn cố gắng về đến thế kỷ 21, đối với cái câu tra hỏi vô duyên vô cớ cất lên này, không có một chút chú ý nào, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời cho qua.

"Giường có to hay nhỏ quá không, vừa vặn chứ?"

"Ừh, ok."

"Sắc trời còn sớm a, đã vội muốn nghỉ ngơi như vậy?"

"Ừh, đừng làm ồn."

Mặc Liên Thành nhẹ nhàng đứng tựa vào bình phong, cười như không cười nhìn bộ dáng người nằm trên giường. Nếu như không phải hắn xác định rằng nàng thật sự không biết hắn đang đến gần, cũng hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới trả lời, hắn còn thật sự hoài nghi nàng lần này giả vờ quá mức xuất thuần. Diễn kịch đạt đến mức không nhìn ra nửa điểm sơ hở.

"Cũng đã nằm xuống rồi, không bằng đem chăn mền đắp lên luôn đi." Mặc Liên Thành có lòng tốt nhắc nhở, sự hứng thú trong mắt phát ra càng nồng đậm.

"Ta biết, ngươi dài dòng quá, mau im miệng, không được làm ồn." Khúc Đàn Nhi giận dữ, vốn dĩ vừa mới đếm được một số con cừu, người nào đó lại có thể hết lần này tới lần khác bất thình lình toát ra một câu làm cho nàng quên đi đã đếm đến bao nhiêu, trong cơn tức giận, khẩu khí cũng không thể nào tốt hơn được.

Chỉ là. . .

Chờ chút, nàng vừa mới nghe được giống như có người đang nói chuyện?

Ảo giác? Thực sự là ảo giác?

"Giường nằm của Bản Vương có làm cho ngươi hài lòng không?" Tiếng nói quen thuộc lại vang lên.

"Hài. . . " chữ lòng còn chưa kịp nói ra, Khúc Đàn Nhi kinh sợ , cả người nhảy dựng lên, nhanh chóng nhìn ra chung quanh, khung cảnh vẫn là ở trong phòng ngủ của Mặc Liên Thành, ta không có trở về? Vẫn là tại nơi này? ! Nàng theo bản năng nhảy xuống giường, muốn xem xét xảy ra chuyện gì. Nhưng bởi vì quá kích động, chân phải không cẩn thận vướng vào chăn mền, thân thể loạng choạng một cái, cả người liền lăn quay xuống giường.

"Làm sao thế, nhìn thấy Bản Vương nên kích động như vậy à?" Mặc Liên Thành có vẻ như cười đến lạnh nhạt, thân thể dựa vào bình phong cũng không nhúc nhích hơn nửa phần. Nhưng tiếng nói ôn và bình tĩnh, trái lại cho người ta một loại cảm giác vô hình, sâu không lường được.

"Cái kia, cái kia. . . Vương Gia, sao ngài lại trở về?" Khúc Đàn Nhi cười khan một tiếng, nhanh chóng đứng lên, bận rộn nữa ngày vội vàng mang mền gấm rơi trên mặt đất nhặt lên, nhanh chóng trả về trên giường. Kết quả...thao tác quá nhanh chóng lại quên mất một giai đoạn, tỷ như sau khi chăn mền rớt xuống đất, nên cầm lên đập đập, vỗ vỗ vài cái rồi mới quăng trở về.

"Ha ha, chăn mền có chút bẩn, ta phủi sạch một chút."

Sau cùng, da đầu Khúc Đàn Nhi cứng ngắc nhấc tấm chăn lên, vỗ vỗ bốn phía, lại cẩn thận từng li từng tí thả lại trên giường, thuận tiện còn tỉ mỉ xếp luôn chăn mền, vuốt lên cho phẳng phiu. Tuy hành động này có chút dư thừa, nhưng do cuối cùng nàng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình thế này, nên đang tranh thủ tận dụng một chút thời gian mà suy nghĩ cách ứng phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro