Chương 74: Sẽ tuyệt không thay đổi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Khinh Vân hiện lên sự cấp bách, giống như là lo lắng thay hắn, vội vàng nói:"Liên Thành ca ca, ý huynh chính là muốn nói, nếu không phải nàng thì không ai cả? Nhưng nàng là nữ tử của Khúc phủ, sao có thể? Hơn nữa mục đích nàng gả tới Vương phủ cũng làm người ta hoài nghi, Khinh Vân lo lắng. . ."

Lời nói của nàng còn chưa hết, Mặc Liên Thành đã cắt ngang, tựa như không kiên nhẫn nói: "Ngươi quá đa tâm rồi, không việc gì phải lo lắng. Việc hôn sự này không phải chính miệng ta đồng ý, ngươi nghĩ họ có thể ép Bản vương sao?"  

Haiizzz!

Đáy lòng Khúc Đàn Nhi thầm than một tiếng, xem đi, nàng gả tới có mục đích gì, bên ngoài ai ai cũng biết. . .Sao có thể hết lần này đến lần khác, đương sự là nàng vẫn còn mơ hồ, không rõ là bên trong có ẩn tình gì. Nhưng mà, chuyện này có thể tìm lúc nào đó mà nói sau lưng nàng được không? Nàng là người trong cuộc mà. Là do não tàn hay khinh nàng là người tàng hình đây?

"Liên Thành ca ca, từ nhỏ ta đã thích huynh. Hơn nữa tâm nguyện duy nhất trong cuộc đời này của ta là muốn gả cho huynh. Bây giờ huynh nói sẽ không lấy ta, vậy ta sau này biết làm thế nào?" Triệu Khinh Vân khóc lóc kể lể, tinh thần có chút kích động.

Mẹ ơi!
Mắt Khúc Đàn Nhi sững sờ lần nữa.

Không thể nào nha, nếu nói là từ nhỏ đã lập chí quyết tâm vậy thì muốn thay đổi sẽ khó hơn lên trời a.

"Khinh Vân, ngươi phải biết Bản vương đã quyết tâm." Mặc Liên Thành tuy là bất đắc dĩ, nhưng mỗi câu nói đều kiên quyết, nửa phần không cho người khác phản kháng.

"Nhưng là Liên Thành ca ca cũng nên biết ý chí của Khinh Vân như thế nào. Khinh Vân sẽ không dễ dàng từ bỏ."

"Ngươi tội gì tự làm khổ mình như thế."

"Khinh Vân không khổ, chỉ cần Liên Thành ca ca hiểu lòng Khinh Vân là được rồi."

Hai người nói qua nói lại, mà người sững sờ ngồi xem kịch một bên không khỏi cảm động. Tình cảm này đủ vững chắc, ý chí này đủ kiên quyết, dù là trời long đất lở, sông cạn đá mòn cũng không thay đổi.

Haizz...

Thật đáng thương cho ta, giữa nơi người khác đang tình nồng ý đậm mà lại làm bóng đèn (ý chỉ kẻ làm kỳ đà cản mũi). Thật sự quá sai lầm, ở tay nàng thử dùng sức một lần nữa, kết quả vẫn không có gì thay đổi.

"Khinh Vân, không nên ép Bản Vương suy nghĩ dùm ngươi." Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn nàng, đối với tình cảm ngay thẳng, yêu say đắm kia trong mắt Triệu Khinh Vân, vẫn chỉ lạnh nhạt, không hề bị lay độngnửa điểm.

"Liên Thành ca ca sẽ không đối với Khinh Vânnhư vậy ." Triệu Khinh Vân giật mình, không tin nhìn hắn.

"Bản Vương sẽ để cho ngươi không còn hy vọng."

"Ta không gả, ta chết cũng không gả, Liên Thành ca ca nếu huynh quả thật ép ta gả cho người khác, ta sẽ chết cho huynh xem. Ta nói được làm được, Liên Thành ca ca không nên ép ta, cáo từ." Triệu Khinh Vân hung hăng nói, xong cũng không quay đầu lại mà lao ra khỏi đình.

"Ngươi không cảm thấy mình vừa rồi nói có hơi quá? Nói đến quá mức tuyệt tình sao?" Khúc Đàn Nhi khẽ cau mày, nhìn về hướng Triệu Khinh Vân rời đi, lại đem ánh mắt quay lại trên người Mặc Liên Thành.

"Ồ, vậy sao?" Mặc Liên Thành cười như không cười nhìn nàng, đến mứctừ đầu tới đuôi đều không chút để ý Triệu Khinh Vân rời đi.

"Nàng vừa mới rồi có nói đi chết, chẳng lẽ ngươi không sợ nàng cảm xúc không ổn định, đột nhiên tâm trạng kích động có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì sao? " Khúc Đàn Nhi trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù nói cái gì là không để lộ bản chất thật ra ngoài, nhưng mà bây giờ trong đình ngoài hai người họ cũng đâu có ai. Hơn nữa đến lúc đó nàng có chết cũng không nhận, hắn cũng không làm được gì nàng.

"Ngươi tin sao?"

"Tại sao không tin, bản thân ta có mắt nhìn."

"Xem ra, nàng ta diễn quá mức thành công, thế mà ngay cả ngươi cũng bị lừa."

"Ách?" Khúc Đàn Nhi sững sờ, bất thình lình giật mình, cũng quên mất mình cũng từng diễn quá tốt không ai phát giác được.

Sau đó, Mặc Liên Thành nhàn nhạt nói: "Những câu vừa rồi, Bản Vương đã nghe hai năm, kết quả, không phải nàng vẫn sống rất tốt sao."

Edit: Lily073

Mặc Liên Thành cười nhạt, tay của người nào đó bị hắn giữ lấy, vẫn không tự giác mà tiếp tục nằm trong tay hắn. Hắn cũng lười nhắc nhở nàng, ngược lại là thuận theo mà vuốt vuốt.

Chỉ là, lúc tay vừa chạm nhẹ trên mu bàn tay nàng, lại chạm vào một vết sẹo nhàn nhạt, liền dừng ánh mắt lại: " Cái này làm sao mà có?"

"Thì là bị Đại. . ." Khúc Đàn Nhi vừa định nói, lời nói lên đến khóe miệng, lại phát giác có gì đó không ổn. Đặc biệt hiện giờ hắn vẫn đang nắm tay nàng, còn nghiên cứu cái gì không phải đã từng làm nàng giận đến xém chết sao. Bây giờ vết sẹo cũng sắp lành bày đặt hỏi này kia. Nàng dùng sức một cái, muốn rút tay trở về, sẵn tiện quăng cho hắn một câu: "Mắc mớ gì tới ngươi."

"Bản Vương đang hỏi ngươi." Mặc Liên Thành hơi dùng thêm chút sức, không cho nàng cơ hội có thể rút tay về.

"Tay là của ta, ta muốn nói thì nói, không muốn trả lời, thì không trả lời." Nhịn hắn một chút thì hắn tự coi mình là Lão đại à? Nàng khinh thường không thèm để ý đến hắn thì có.

"Nơi này là Bát Vương Phủ của Bản Vương, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về Bản vương, ngay cả ngươi....cũng....như thế."
"Không cẩn thận bị thương." Khúc Đàn Nhi khóe miệng câu lên. Dù có bất mãn vẫn cố gắng trả lời. Cho dù câu trả lời này là tùy tiện tìm một cái cớ quăng qua cho hắn.

Tên nam nhân này, đang tự nhiên phát thiện tâm gì mà lại quan tâm đến vết thương trên tay nàng? Sao nàng nghe đâu đây có mùi vị âm mưu, không phải hắn muốn cho nàng nếm thử mỹ nam kế chứ?

"Cái giường kia còn cần không?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt hỏi. Không nhất định bảo nàng trả lời vấn đề vừa rồi, chỉ là hỏi một chuyện khác, nhưng hắn lại khẳng định nàng sẽ tự động trả lời vấn đề của hắn.

Một cái giường hắn ngủ hai mươi mấy năm, cũng không có để ý chuyện gì. Vậy mà có người hết lần này đến lần khác coi nó là bảo vật. Xem ra, có phải hắn nên đánh giá lại giá trị của cái giường kia một lần nữa hay không?

Khúc Đàn Nhi trừng mắt một cái, vốn là không muốn tức giận. Kết quả....kết quả là hỏa khí lại hiện ra trên khuôn mặt nhỏ.

Hắn, hắn, hắn. . .

Tên nam nhân này, ý tứ uy hiếp đủ rõ ràng, nàng. . . chịu.

"Thật chính là ta không cẩn thận làm bị thương."

Kết quả, kết quả là, Khúc Đàn Nhi hay là một câu kia đều có vẻ rất thành thật, làm người ta không nhìn thấy điểm đáng ngờ.

"Ồ?" Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, không hề nói ừ, lại không có tin tưởng. Khi hắn hỏi lần thứ nhất, phản ứng đầu tiên của nàng là phẫn hận, hắn liền biết rõ, vết thương này không phải chính nàng làm. 

"Nói cho ngươi nghe cũng không sao. Thương thế kia là ngày đó Đại tỷ ta nhìn ta rất bất mãn, sau đó một bàn tay muốn lao vào phía mặt ta. Bất quá theo phản xạ không cẩn thận dùng cái tay này giơ lên cản lại. Sau đó thì có vết thương này." Chuyện này, tám trăm năm trước nàng đã không muốn nhắc lại, vừa nhắc tới đến, lửa giận lại dâng trào. Khi đó nàng Đại tỷ khúc Phán nhi muốn hủy dung của nàng, thế mà còn làm ra chuyện giấu vũ khí giữa ngón tay, nếu không phải nàng tốt số lấy tay ngăn cản, nếu không. . .

"Ồ, là như vậy sao?"

"Muốn tin hay không tùy ngươi, không có việc gì thì trả tay lại cho ta." Khổ rồi, sao lại làm đến giống như tay nàng là đồ vật, người khác mượn, sau đó lại đến hỏi người khác đòi về.

Mặc Liên Thành không nói gì, nhàn nhạt buông tay ra, chỉ là, trong ánh mắt nhìn về phía nàng lại hiện ra sâu xa trầm tư.

"Nếu không còn gì để nói, có phải ta có thể trở về Tuyết viện rồi không?" Khúc Đàn Nhi khóe miệnggiật nhẹ. Không còn cách khác, nàng hiện tại đang ở mái nhà của người khoác, thật sự là không thể không cúi đầu. Đây chính là sự bi ai của không quyền, không thế, lại không có địa vị a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro