Chương 9: Trốn không thoát...chỉ có thể gả(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Tô Nguyệt Lạp, Khúc Đàn Nhi hiểu. Thậm chí rất nhiều đạo lý cùng các loại quy tắt sinh tồn, nàng đều rõ.

Trên TV không phải rất ưa thích thể loại này sao?

Hậu cung, trạch viện, nữ nhân cùng nữ nhân ở giữa tranh đấu, chỉ tiếc. . . Nàng, không làm được.

"Đàn Nhi, cô nghe ta khuyên một lần đi."

"Ai nha, mệt mỏi quá a, ta phải lên giường đi nằm một lát, vừa mới té một cái, thật sự là đau đến muốn chết, không được, không được, nếu không ngủ một lát, ta sẽ thực sự mệt chết." Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, một bộ dạng mệt mỏi sắp chết, quét qua hai nữ nhân một chút. Sau một khắc, nhanh chóng rút lui.

"Kính Tâm, ngươi cũng giúp ta khuyên nhủ nàng một chút." Nguyệt Lạp nói.

Kính Tâm lắc đầu, lại là bộ dạng lực bất tòng tâm...

Một tháng sau, hôn lễ đúng hạn cử hành.

Khúc Phủ, Bát Vương Phủ, đèn lồng gấm đỏ treo cao, phi thường náo nhiệt.

Mũ phượng, khăn quàng vai, lễ nghi phức tạp, mọi thứ đầy đủ, hoàn toàn không thể nhìn ra nửa điểm thiếu sót.
Mà tân lang từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều là bày ra một bộ dạng cười nhạt, nhìn không ra là có cao hứng hay không, một chút biểu cảm cũng không có. Chỉ là nếu lúc nào cũng duy trì tư thế này, khóe miệng sớm muộn cũng đơ cứng lại.

Nghênh kiệu, bái đường, vào động phòng.

Ai!

Khúc Đàn Nhi thở dài lần thứ 121, kết quả này, không phải như nàng muốn.
Mới ra khỏi đại môn Khúc Phủ, nàng liền tưởng tượng sẽ bị người ta cản kiệu cướp tiền, thiên tai nhân họa đến một trận. Nhưng kết quả là một đường thông thuận, nửa điểm phong ba đều không thổi qua tới.

Tiến vào Bát Vương Phủ, nàng liền nghĩ, có thể có mấy nữ nhân đi ra khóc sướt mướt náo loạn hiện trường hay không, nhưng. . . Cả tràng hôn sự xuống tới, lộp bộp lộp bộp, thuận lợi đến làm cho nàng muốn thổ huyết.

Kẹt kẹt. . .

Cửa hỉ phòng bị đẩy ra, một thân ảnh rảo bước tiến tới.

"Chúc Bát Vương Gia cùng Bát Vương Phi ân ân ái ái, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão." Lời nói của Hỉ bà văng vẳng bên tai, cũng không lâu lắm, cửa hỉ phòng đã bị đóng lại.

Đến lúc. . .

Khúc Đàn Nhi vô cùng an tĩnh ngồi tại mép giường, một tấm hỉ khăn chặn lại ánh mắt của nàng. Đêm nay động phòng hoa chúc sẽ không có khả năng, nàng đã quyết tận lực tránh khỏi. Đến mức dùng biện pháp gì, đương nhiên nghĩ một lát liền hiểu.

Beta: Lily073

Chiêu thứ nhất là

"Tướng công! . . ." Khúc Đàn Nhi thở nhẹ, không đúng, là điệu đà, nũng nịu đến từng âm thanh chân thực nhất. Nũng nịu đến nỗi chính nàng cũng nổi hết cả da gà. Không ngờ, lại thành công đem Mặc Liên Thành vừa mới muốn bước tới liền phanh lại. Sau một khắc, hắn lại hung hăng bước tiếp, đôi mắt hoa đào hiện lên tia quái dị.

Nàng coi nơi này là phong vũ trường sao?

Nữ tử trong thanh lâu gọi nam nhân sao?

"Tướng. . . Công, là chàng đi vào sao? Tại sao lâu như thế mới đến, thiếp vẫn đang chờ, không vội aaa...." Khúc Đàn Nhi tiếp tục nhăn nhăn nhó nhó, ông trời a, cái này là nàng mấy ngày ra ngoài thanh lâu xem xét mới học được đó nha. Chỉ là. . . Nàng hiện tại rất muốn thổ huyết, nàng dám đối với trời thề rằng nàng làm giọng điệu lả lơi như vậy tuyệt đối không phải đang gọi xuân, cũng tuyệt đối không phải đang dẫn dụ hắn tới.

Đương nhiên, là có dự định khác.

Nghe nói, là nam nhân đều không thích dung chi tục phấn. Như vậy, nàng liền dung cho hắn nhìn, tục cho hắn nhìn. Để hắn vừa nhìn thấy, liền nhượng bộ lui binh!

"Ngươi gọi Bản Vương là tướng công?" Mặc Liên Thành chau mày.

"Đúng thế, sau khi thành thân, chàng chính là tướng công của ta a? Ahihi. Nếu ngài không thích gọi tướng công, vậy... có thể gọi là tình nhân, ahihi."

". . ." Gương mặt tuấn mỹ vô song của Mặc Liên Thành hơi hơi cứng đờ.

Thật, thần sắc luôn luôn bình tĩnh của hắn, có dấu hiệu tan vỡ.

(Ly: trời ơi, chiêu này hay quóa =]]])

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro