Chương 96: Lão thái bà trong cung thăm dò(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thành Nhi gần đây không thấy tiến cung, con đang bận rộn gì sao? Thỉnh thoảng đến thăm ai gia cùng Hoàng thượng cũng tốt, tránh suốt ngày chỉ biết ngây ngốc trong phủ, hết đánh đàn lại vẽ tranh. Lúc con vào cung gặp ai gia rồi, muốn vẽ cái gì thì vẽ cũng được, không cần nhất thời gấp gáp." Thái hậu tựa như nói linh tinh việc nhà nhưng lại như có ẩn ý gì đó.

"Hoàng tổ mẫu không phải người hiểu rõ tính tính Thành Nhi nhất sao?" Mặc Liên Thành đơn giản hóa vấn đề, nhàn nhã nói một câu.

"Bởi vì ai gia quá hiểu tính tình của con, cho nên mới tranh thủ dùm con, tin tưởng con sẽ không để ta nhìn lầm."

"Hoàng Tổ Mẫu là muốn ép buộc Thành Nhi sao?"

"Thành Nhi, con hôm nay là cố ý đến chọc giận ai gia sao?" Thái Hậu giận dữ.

"Hoàng Tổ Mẫu, trà sắp nguội, hay là trước tiên uống một ngụm cho thông cổ, từ từ nói chuyện cũng không muộn." Mặc Liên Thành cười chỉ vào chén trà bên cạnh Thái hậu, cố ý đổi chủ đề.

Thái Hậu nghe Mặc Liên Thành nói như vậy, sắc mặt cuối cùng có chút hòa hoãn, ánh mắt đảo qua Khúc Đàn Nhi đang tĩnh tọa như thiền sư bên cạnh, nói: "Bát Vương Phi làm sao không thấy lên tiếng?"

Edit: Lily073

"Đàn Nhi không dám nhiều lời." Khúc Đàn Nhi giật mình, lập tức hồi hồn. Tiếp theo, bộ dạng dịu dàng nhã nhặn phục tùng, mắt cúi thấp xuống, không nhìn thẳng vào Thái Hậu. Nhìn thoáng qua ánh mắt lão thái bà bên trên, không thấy thân mật cho lắm. Tạm thời không thể chọc tới, nàng tốt nhất là xuống nước một chút. Nếu không, sợ tới lúc nàng chết mà không biết vì sao.

"Nếu đã không dám, vậy ai gia để ngươi nói chuyện, thì cứ mở miệng."

"Vâng." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng đáp lời.

"Ngươi nói xem, trong chén trà này của ai gia có mấy mảnh lá trà?" Thái Hậu đưa mắt nhìn chén trà trong tay như có điều suy nghĩ, hỏi.

Khúc Đàn Nhi sững sờ, khóe miệng lập tức giật nhẹ muốn mở miệng, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Cái loại vấn đề này, người khác nghe được đoán chừng sẽ hoài nghi có phải Thái hậu kia đang nói năng lảm nhảm hay không. Nếu không ai lại đi hỏi một vấn đề ngây ngô ngớ ngẩn như thế?

"Bát vương phi." Thái hậu nhắm mắt lại, lại mở mắt ra nhìn qua Khúc Đàn Nhi.

"Vâng, thưa Hoàng tổ mẫu là. . ."

"Làm sao đây? Còn muốn ai gia lặp lại một lần nữa?"

"Đàn Nhi không dám" Khúc Đàn Nhi giật mình, như vậy thật sự là đang hỏi nàng? Nhưng. . .trong trà có mấy miếng lá trà? Khi dễ nàng sao? Tưởng nàng là thần tiên chắc, chỉ cần bấm đốt tay tính toán là biết tất cả mọi chuyện? Hết sức rõ ràng, cái bà già đáng chết này . . .là cố ý khó dễ nàng. Tình huống tiếp theo có thể dự đoán được, mặc kệ Khúc Đàn Nhi trả lời cái gì, khẳng định Thái hậu cũng sẽ tiếp tục dựa vào đó mà bắt bẻ.

"Vậy ngươi nói trà này như thế nào?" Thái hậu cũng không gấp. Vấn đề nên hỏi, thực sự không bỏ qua, tiếp tục mở miệng.

"Bẩm Hoàng tổ mẫu, Đàn Nhi ngu dốt."

"Tùy tiện nói thử một chút, cho dù ngươi nói không đúng, ai gia cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng nếu là những chuyện ai gia hỏi, ngươi nhất định phải trả lời."

"Vâng." Khóe mắt Khúc Đàn Nhi hơi hơi quét về phía Mặc Liên Thành. Vốn tưởng rằng hắn sẽ ra tay giải vây giúp nàng, kết quả, tên nam nhân nào đó đang nhàn nhã thưởng thức trà trên tay hắn, gương mặt lạnh lùng, không quan tâm xem kịch. Thế là, nàng bình tĩnh trả lời: "Bẩm Hoàng tổ mẫu, trong chén trà có lẽ. . ." có lẽ có bao nhiêu lá trà thì là có bấy nhiêu lá trà.

"Hoàng tổ mẫu, trà này do ai pha?"

Không ngờ Khúc Đàn Nhi vừa nói được phân nữa, Mặc Liên Thành bất thình lình chen vào lên tiếng, tựa như là bộ dạng cố ý cắt ngang lời nói của nàng. Bàn tay trắng nõn còn giống như tùy ý mà di chuyển trên chén trà. Mắt phượng nhàn nhạt nhìn về phía Thái hậu.

"Làm sao? Trà này Thành nhi không thích sao?"

"Ngược lại không phải, chỉ là cảm thấy có chút không giống thường ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro