16. (hôn sâu, họ ở trong phòng đó tận ba ngày)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ba ngày đó, Hạ Hi chưa bao giờ rời khỏi phòng hắn lun buồn ngủ, hắn cảm thấy không bao giờ ngủ đủ giấc cả vì Sở Lam luôn đến trêu chọc hắn, thiếu niên lần nào cũng nói rằng muốn tắm rửa cho hắn , trong lúc tắm rửa hắn lại giở trò thao ta. Trên người ta càng thêm bẩn thỉu, nói là bôi thuốc lên người ta nhưng lúc nào cũng có thể bôi lên đến giường luôn, ngay cả khi ta đang ngủ, ta cũng có thể cảm nhận được nhiều niên đang xoa xoa bóp bóp, môi hắn. (Cute)

Sở Lam tựa hồ tìm được một bảo bối mới lạ, cảm giác thỏa mãn đến mức hắn có sờ bao nhiêu cũng không đủ, khí lực của hắn rất tốt, mấy ngày nay không ra ngoài, gần như toàn bộ thời gian phát tiết đều dồn vào Hạ Hi, điều này khiến Hạ Hi cảm thấy khó chịu cả người. Làm cho ta thực sự không thể xuống khỏi giường.

Ba ngày sau, Hạ Hi cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, hắn mặc lại quần áo, mặc thật kín để che đi những vết hôn bên dưới, ra khỏi giường vẫn cảm thấy đau nhức, trên người vẫn có chút khó chịu . Giữa hai chân hắn khi đi lại, cảm giác đi được vài bước như có thứ gì đó rỉ ra ngoài, khiến mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.

Những người khác không dám thăm dò tại sao bọn họ trong phòng lâu như vậy. Chỉ có Thái Hoàn lại lén lút hỏi nhỏ, vẻ mặt cô đầy lo lắng khiến Hạ Hi cảm thấy áy náy vô cùng nhưng lại không biết phải làm sao. Ấp úng một lát, mặt Thái Hoàn đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, tựa hồ xấu hổ không dám nhìn hắn nữa. Trong lòng Hạ Hi run lên, biết cô nhất định đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Sở Lam tựa hồ tâm tình vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy năng lượng, lúc cưỡi ngựa còn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Xe ngựa rời khỏi thành, hướng về Trương Thành, Hạ Hi ngồi trong xe, dưới người có một tấm đệm dày. Sau khi lên xe, hắn mới nhận ra tại sao vẻ mặt Thái Hoàn lại thay đổi, thật sự là... Trên người hắn có mùi hơi tanh nhẹ.

Rõ ràng trong ba ngày qua hắn đã tắm nhiều lần rồi mà, nhưng bây giờ trên người hắn giống như nhiễm phải hương vị của Sở Lam vậy, hoặc có lẽ tinh dịch trong cơ thể hắn chưa được rửa sạch sẽ nên vừa rồi đi lại mới chảy ra khiến mùi nồng hơn, khi ra ngoài mang theo mùi hương đến nỗi ngay cả Thái Hoàn cũng ngửi thấy.

Chủ tớ hai người đều có chút xấu hổ, vẫn là Thái Hoàn lại đưa chén trà trước, thấp giọng nói: " Điện hạ uống chút trà đi."

Hạ Hi cầm lấy chén trà uống từng chút một, do dự một lát. Hắn chuyển chủ đề là: "Thái Hoàn, dạo này muội... có ra ngoài chơi không?"

Thái Hoàn nói: "Đương nhiên là có rồi. Muội mua hai món trang sức và một chiếc túi tiền. Ngài nhìn xem." Cô gái lấy đồ của mình mua ra, đặt trước mặt Hạ Hi hai món trang sức là một chiếc trâm cài tóc bằng bạc và một chiếc vòng tay bằng ngọc, cả hai đều có kiểu dáng rất đẹp, ví tiền cũng rất đẹp, mặc dù là đồ thêu thủ công, nhưng phong cách rất mới lạ độc đáo. Hạ Hi khen ngợi vài câu, Thái Hoàn lại bắt đầu luyên thuyên về những nơi cô từng đến, những dòng sông mang tên bà Hạo, những người cô thân thiết gặp mặt,... v...v. . . Trước khi đi hòa thân với Hạ Hi, cô cũng ở trong cung vài năm, ngoại trừ mỗi năm có một lần trong lễ hội lớn được ra ngoài, thời gian còn lại cô đều ở trong cung, hàng ngày chỉ nhìn thấy những người lớn , sau đó ở Man tộc vùng không có ra ngoài qua, tự nhiên thấy nhàm chán, lần này cô có thể ra ngoài, hầu hết cô nghe được đều là giọng địa phương như ở quê nhà nên cô tự nhiên bị cuốn theo mà đi khắp nơi.

Hạ Hi nhìn đường nét khuôn mặt sống động của cô, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ừ, nghe có vẻ thú vị đấy."

Thái Hoàn cười nói: "Khi chúng ta đến Trương Thành, điện hạ chúng ta cùng nhau đi mua đồ nhé, nghe nói Trương Thành vui hơn đó !" Cô nói, nụ cười trên mặt đột nhiên tắt đi, giọng điệu có chút ngập ngừng, "Ngài... Mấy ngày nay bị bệnh à? Tại sao lại cần phải nghỉ ngơi mấy ngày vậy?"

Hạ Hi bắt gặp ánh mắt tò mò của cô. Hắn cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, ngứa ngáy, không khỏi ho khan, quay đầu sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Ừ... ta chợt thấy hơi khó chịu..."

Thái Hoàn mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Nhất định là Đại vương ..." Mặt cô cũng có chút đỏ bừng, che miệng lại, không nói thêm lời nào.

Trên đường đến Trương Thành có rất nhiều người, dọc đường có quán trà và quán ăn để du khách nghỉ ngơi, hầu như đều do người nhà Hạ mở ra, nhưng đồ ăn bán ra đều mang hương vị của cả hai nước. . Hạ Hi mấy ngày nay không có ăn cơm nghiêm túc, ba ngày này hắn đói bụng chủ yếu ăn bánh mì, bây giờ hắn ngồi xuống thấy có người đang ăn cháo liền kêu một bát cháo thịt bằm. .

Những người man rợ ăn ít cơm hơn, Hạ Hi không quen với cách ăn của người Man, nhưng hắn lại không muốn làm phiền bất cứ ai, hắn cơ bản người hầu đưa cho hắn cái gì hắn đều ăn cái đó, nhiều lúc hắn sẽ tự nấu canh và luộc một số loại rau do hắn trồng, lúc này hắn có thể ăn được bát cháo đột nhiên cảm thấy như mình đã ăn một món rất ngon nào đó vậy, nên là hắn ăn tận hai bát cháo. Sở Lam ngồi ở bên cạnh không ngừng chú ý tới hắn, nhìn thấy cảnh tượng này, càng tò mò hỏi: "Ngươi thích ăn cái này sao?"

Hạ Hi gật đầu, nhìn thấy ánh mắt thăm dò của thiếu niên, liền nói: "Người có muốn thử không?" Sở Lam gật đầu rồi, hắn nhờ tiểu nhị mang thêm một bát nữa, sau đó rất tự nhiên múc một thìa, thổi cho nguội rồi đưa lên môi Sở Lam thiếu niên cũng rất tự nhiên há miệng rồi nuốt xuống. Sau khi cẩn thận nhắm nháp, hắn cau mày nói: "Hương vị có chút nhạt nhẽo."( ăn mặn hôi nách a ơi)

Người Man rợ có khẩu vị đậm đà, thích ăn cay , một bát cháo vừa vị đương nhiên sẽ không hợp khẩu vị của hắn. Hạ Hi biết cháo có tác dụng bồi bổ dạ dày nên tôi dỗ hắn ăn thêm nửa bát nữa. Đám người nghỉ ngơi một lát mới xuất phát, lúc này Thái Hoàn đang chuẩn bị lên xe, Sở Lam nói: " Ngươi cưỡi ngựa đi."

Thái Hoàn sửng sốt một chút, Hạ Hi cũng sửng sốt. Hắn chưa kịp phản ứng, cậu đã lên xe rồi, vào trong kéo rèm xuống. Không gian bên trong xe ngựa không hề rộng rãi, Hạ Hi và Thái Hoàn đều thanh mảnh, không hề thấy chật chội, bị Sở Lam chen vào trong, cảm thấy không gian chật chội vô cùng, khó có thể quay đầu lại, toàn bộ lấp đầy khí thế của Sở Lam. . Hơi thở của Hạ Hi rối loạn, hắn nhỏ giọng nói: "Sở Lam, Thái Hoàn không biết cưỡi ngựa..."

Sở Lam lạnh nhạt nói: "Không biết không có nghĩa là cô ta không làm được. Hơn nữa, ta không yêu cầu cô ta hành quân chiến đấu. Chỉ cần cô ta không ngã xuống là được." Bây giờ ngài ấy nói tiếng Trung rất chuẩn, gần như không lậm giọng địa phương. Hạ Hi nghe xong lời này, chỉ có thể ngh lệnh làm theo, thiếu niên lại đã nghiêng người tới, hôn lên môi hắn, giọng điệu có chút ủy khuất nói: "Huynh vừa mới ép ta uống cháo, bây giờ trong miệng ta không có mùi vị gì cả."

Hạ Hi bất đắc dĩ, đưa tay cầm hộp kẹo nói: "Ở đây có nho khô, ngài ăn một ít được không?"

Sở Lam dừng động tác, cong môi nói: " Ta lớn như vậy rồi, còn có thể ăn kẹo à?"

Hạ Hi rút tay lại, "Nhưng ở đây ta không có đồ ăn vặt..." Lời còn chưa dứt, toàn thân chợt bị nâng lên, Sở Lam chính là người bế ta lên, ôm vào lòng, sau đó ôm chặt lấy ta.

Vừa ngồi xuống người hắn như vậy, Hạ Hi lập tức nhận ra sự khác biệt dưới cơ thể thiếu niên, Sở Lam lại cứng rồi.

Mặc dù đã quan hệ kéo dài khiến Hạ Hi nếm được khoái cảm vô cùng nhưng cũng khiến ta có chút hoảng sợ, tinh thần ta đã tốt hơn rồi, không muốn lại bị làm cho không thể đi nổi đâu. Trên xe ngựa, trên trời ánh nắng chiếu xuống, xung quanh lại có nhiều người như vậy... Hạ Hi sững người, tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Sở Lam, đừng, đừng làm như vậy..."

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt gần như tràn ngập dục vọng, "Không làm gì?"

Hạ Hi né tránh ánh mắt của anh, không dám làm trái ý hắn, nhưng ta thực sự không muốn làm gì ở đây, vì vậy ta chỉ có thể nói nhẹ nhàng: "Buổi tối... khi về đến khách điếm... ngài muốn làm gì ta cũng được... bây giờ, bây giờ ngài nhịn một chút nha......" Thực ra thì, ta cảm thấy cơ thể mình không thích hợp để làm việc đó chút nào, tuy nhiên, "quái thú" ở bên cạnh đang háo hức theo dõi nên ta chỉ có thể dùng phương pháp này để tạm thời xoa dịu đối phương.

Sở Lam nhịn không được ngậm dái tai của hắn vào trong miệng, từ lần đầu tiên nếm thử đã mê mẩn hai miếng thịt mềm mại này trên cơ thể Hạ Hi, trong mấy ngày qua không biết đã liếm liếm bao nhiêu lần, vừa mơ hồ hỏi: "Muốn như thế nào đều dựa vào ta sao?" Vừa nói, hắn vừa cố tình cọ sát phần thân dưới của mình vào mông ta, điều này càng khiến ta bối rối hơn. Màu mây đỏ bao phủ trên mặt Hạ Hi, ta thấp giọng nói: " Đúng vậy, đều nghe ngài..." Lông mi ta khẽ run, ta không khỏi nghĩ đến những cuộc hoan ái giữa hai người mấy ngày qua, ta không biết do Sở Lam thấy những gì , phòng bên cạnh dạy cho hắn quá nhiều kiểu hoan ái, hắn liền không khống chế học được mấy tư thế hoan ái với Hạ Hi, nào là từ phía trước tiến vào, rồi lại từ phía sau tiến vào, ôm lấy hắn lên, cho hắn nằm xuống. Còn nghiêng sang một bên gác chân hắn lên tiến...... Hạ Hi thường xuyên có cảm giác như sắp bị thiếu niên bẻ gãy, cơ thể hắn bị gập thành nhiều góc độ khác nhau, nhưng không ngoại lệ, âm đạo phải nuốt trọn dương vật của đối phương ,rồi hắn mới xuất tinh vào sâu trong tử cung.(sỡ hãi -ing)

Sở Lam hiển nhiên cũng đang nghĩ tới, động tác mút lấy dái tai ta càng ngày càng gợi tình, côn thịt cứng rắn của hắn xuyên qua mấy lớp vải vẽ những vòng tròn trên mông ta, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn cười khúc khích nói: " Hi Nhi thật dâm đãng, rõ ràng là ta chỉ muốn hôn ngươi thôi, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta thao ngươi chưa đủ thỏa mãn sao ?

Hạ Hi xấu hổ đôi mắt ngấn nước, nghe được lời nói vô liêm sỉ của hắn, cuối cùng ta không khỏi trừng mắt nhìn thiếu niên, tức giận nói: "Ngài , tại sao ngài lại..."

Sở Lam mỉm cười nhìn hắn vô hại, nói :"Miệng ta nhạt nhẽo lắm, huynh hôn ta đi mà!" " hắn còn chu chu môi với Hạ Hi. Nhìn bộ dáng vị đại vương trẻ tuổi ở bên ngoài khá quyền lực, vì hắn mà nũng nịu,trong lòng Hạ Hi không khỏi run lên, dù xấu hổ nhưng vẫn cúi người hôn lên môi hắn lè lưỡi tiến vào.

Chiếc xe ngựa phát ra tiếng cọt kẹt lọc cọc, đủ để che đậy tiếng mút lưỡi của hai người bên trong, những kẻ Man tộc rất bảo thủ , nên Sở Lam sẽ không thực sự muốn làm điều gì quá đáng với Hạ Hi trong xe ngựa. Vì phải kiềm chế như vậy, hắn chỉ có thể hôn Hạ Hi mạnh hơn, đưa tay vào trong áo xoa xoa đầu nhũ đã nhô lên của anh.

"Hơ ưm... đừng, đừng hôn nữa..." Nước bọt Hạ Hi chảy ra khóe miệng, lại bị thiếu niên liếm sạch, khóe mắt đỏ bừng, thân thể mềm nhũn, Sở Lam không chịu buông hắn ra, cuộn lưỡi mút liên tục, tay hắn di chuyển càng lúc càng sờ xuống dưới, hắn không khỏi cởi thắt lưng quần của ta, tay thăm dò xuống hạ thân, còn chạm vào bé mèo của ta , Sở Lam buông môi ta ra, cười khúc khích bên tai ta,mỉm cười vui vẻ cùng kiêu hãnh, nói : "Huynh không muốn cho ta hôn, có phải là vì bên dưới huynh ướt rồi phải không? " Oaoaedit ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro