2.1(gả đến nơi xa lạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Hạ Hi đi xuất giá, hắn được hoàng đế cho phép hắn thăm Quần phi một lần.

Quần phi bị giam trong lãnh cung, nhưng có thể nhìn ra bà sống khá tốt , sắc mặt vẫn như cũ ung dung, chỉ là không hề đẹp đẽ quý giá, quần áo bà mặc không đẹp bằng lúc trước, nhìn lại có vài phần mộc mạc. Hạ Hi đối với tiền bạc không phải suy nghĩ nhiều , tuy rằng mua sách vở để học tập cần tiền nhưng không quá một văn tiền là có thể mua được , người dân mua đồ dùng một tháng sẽ là bao nhiêu tiền, bổng lộc của các bá quan là nhiều ít, những chuyện đó với hắn mà nói chỉ là những con số, không có chỗ dùng.

Trước kia Quần phi đeo trâm vàng đầy đầu cả người sạch sẽ thơm thoa, nhìn thấy Hạ Hi tới, lộ ra một nụ cười chua xót, kéo tay hắn , tinh tế nhìn hắn, lời nói đầu tiên đó là: "Sợ sao?"

Hạ Hi ở trước mặt mẫu thân không cần g nói dối  che dấu làm gì, cho nên khẽ gật đầu, sau đó theo thói quen ghé vào đầu trên đầu gối bà, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, con có thể không đi hay không?"

Quần phi nắm tay con, một bên vỗ về chơi đùa mái tóc dài đen nhánh của hắn, thấp giọng nói: "Con nghĩ cũng đừng nghĩ , nếu có biện pháp thì đó là chết ở cái cung này mà thôi."

Cơ thể sẽ Hạ Hi run lên, Quần phi nói: "Đều nói có thể sống còn hơn là chết đi mà, Hi Nhi, con đi đi, đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, có lẽ cũng có cơ hội khác để chuyển mình."bà tuy nói như vậy,nhưng trong lòng lại biết Hạ Hi đi chuyến này , tất nhiên sẽ rất nguy hiểm, hắn rốt cuộc không phải con gái thật, nếu như đại vương Man tộc biết được thể chất đặc thù của hắn, dù cho không dám giết hắn, nhưng không thể để yên cho hắn. Trong lòng Quần phi vô cùng đau khổ, nhẹ giọng nói: "vì nương lúc đầu đã tìm mọi cách giữ con lại , chính là không muốn con còn nhỏ như vậy đã phải chết, bởi vì tội danh không đáng bị chết, hơn nữa là ta mang thai sinh ngươi ra, ta thật sự hoài nghi lúc ta sinh các con thời điểm đó tâm lý không ổn,làm cho con có cái thể chất như vậy. Hi Nhi, mệnh con thật khổ, nếu em gái con còn trên đời, nàng nhất định có thể cách, nhất định sẽ lấy lòng vị nào đó, có lẽ con sẽ may mắn thoát tai hoạ ngày hôm nay ......

Hạ hi nghe mẫu thân nói, từ nhỏ đến lớn hắn thích nhất là nghe mẫu thân nói chuyện , giọng mẫu thân không phải rất hay, nhưng lại rất ôn nhu, có thể làm cho hắn an tâm. Trong lòng hắn nghĩ đối với tương lai tràn đầy sợ hãi cũng phải nghe lời mẫu thân  cố gắng sống sót, mà hắn buộc phải nghe lệnh hoàng đế thôi cũng không có lựa chọn khác .

Mẫu thân đem tất cả đồ tốt của chính mình đều chuẩn bị cho hắn, một cây trăm vàng tinh xảo, trên trăm khảm một viên phỉ thuý xanh biếc, còn có mấy quyển sách, có mấy cái bình sứ để đựng đồ .

Mẫu thân nói:" Con đi lần này, cũng không biết còn cơ hội mẹ con chúng ta gặp mặt hay không, cây trăm này là mẹ ta cho ta khi vào cung , vốn nghĩ rằng để cho muội muội con, nhưng nó không có phúc hưởng, bỏ đi, con liền giữ đi. Còn mấy quyển sách này bình thường ta hay xem cho đỡ buồn, mẹ biết con rất thích đọc sách, trên đường xa xôi , con dùng để đọc giết thời gian. Còn có cái này...đây là cao bôi đau đầu, còn cái này cao trị vết thương, còn đây là cao để trị cảm cúm , mẫu thân mấy ngày nay tích góp được , con cầm lấy .Trên đường có nhức đầu cảm mạo thì nhớ bôi, còn cái bình này..." Quần phi cầm lấy một cái bình trong đó, bình sứ có màu đỏ, mặt trên có một đoá hoa mai, bình sứ này so với những đồ sứ khác lớn hơn gấp đôi, bà chậm rãi nói:"  Đây là ta đặc biệt thỉnh cầu thái y bào chế riêng cho ngươi , có thể bôi vào bên ngoài âm đạo , khi động phòng , ngươi có thể bôi vào chỗ đó để giảm bớt đau đớn, chỗ đó của ngươi nhỏ như vậy, còn bọn đàn ông man tộc hung hãn..." Bà khổ sợ  lại có chút xấu hổ khi nói đến chuyện này , âm thanh càng lúc càng nhỏ.  Oaoaedit ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro