2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này bọn họ vào ở là một quán trọ dừng chân của người Triều Hạ , những nam nhân ở đây ,cơ thể bọn họ nhìn cao to ngăm ngăm, diện mạo thì hung ác thô thiển, ánh mắt thì sắc bén như dao. Trong một thời gian ngắn từ lúc xuống xe đi lên lầu, Thái Hoàn đã bị dọa cho cả người đều phát run, sau khi vào phòng liền nhảy lên trên giường , lấy chăn đắp kín người, một lúc sau bởi vì thở không được mà chui đầu ra nói.

"Bọn họ thật đáng sợ!"

Hạ Hi thực sự đồng tình với lời nói của tiểu cung nữ, nhưng hắn không thể biểu hiện rõ ràng như vậy , ngược lại còn an ủi tiểu cung nữ.

Nỗi sợ này kéo dài hết ngày đầu tiên, dần dần hai người cũng quen thuộc một chút, hơn nữa ngoại trừ lúc dùng cơm cũng là ở trong phòng , cũng không ai cùng bọn ta nói chuyện, bọn ta cũng cảm thấy an tâm rồi xuống dưới sảnh.

Ngày tới Ngọc Đô càng ngày càng gần, làm lòng Hạ Hi không khỏi càng lo lắng thấp thỏm, hắn sợ hãi nhìn thấy tướng công của chính mình , cũng sợ hãi lúc đó bị ép cởi quần áo ra và nắm lấy hai chân hắn nhìn cơ thể bất thường này, hắn cảm thấy đối phương khẳng định sẽ tức giận, đến lúc đó......

Hắn lo lắng cũng không thể ngăn cản tình thế này phát triển, thậm chí hiện thực còn tồi tệ hơn ngày đó đang đến gần, thời điểm sắp đến thành Ngọc Đô,đoàn xe ngựa đột nhiên dừng lại, mành che bị vén lên, sau đó quan phiên dịch tiếng Hán lộ rõ nụ cười vui vẻ, nói: "Công chúa điện hạ, Đại vương chúng ta đến đón ngài về, mời ngài ra gặp mặt nhau."

Hạ Hi cả người run lên, trong đầu hiện lên một khuôn mặt vừa già nua vừa hung ác , khoé miệng cười khổ một cái . Nhưng hắn vẫn giữ y phục của mình và chậm rãi đi ra ngoài, cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn về phía trước . Xe ngựa có hơi cao, hắn mặc lễ phục quá rờm rà, đang lúc tự mình xuống xe thì một tiếng vó ngựa vang lên, một người thiếu niên lưu loát từ trên ngựa xoay người nhảy xuống dưới, lúc đứng trên mặt đất , thế nhưng hắn so với ngựa lớn còn cao hơn rất nhiều. Hạ Hi giật mình, một cánh tay đã để ở trước mặt ta, người nọ dùng tiếng Hán hỏi: "Có cần ta giúp không? Công chúa điện hạ?"

Hạ Hi nhìn về phía người nọ, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp như viên ngọc quý vậy , đường nét khuôn mặt đoan chính, mắt sâu lông mày đen quyến rũ , cằm mịn màng bóng loáng, thậm chí còn không giống những người khác để râu. Hắn những ngón tay đưa qua thoạt nhìn l rất có lực, trên lòng bàn tay còn có chút vết chai mỏng.

Hạ Hi có chút bị mê hoặc, chẳng lẽ lời đồn cũng không phải sự thật? Đại vương Man tộc cư nhiên không chỉ không già, mà còn trẻ tuổi như vậy hơn nữa diện mạo còn rất anh tuấn? Trái tim Hạ Hi run lên, chậm rãi đem tay chính mình đưa qua, được người nọ đỡ xuống xe ngựa. Sau khi người nam nhân cao lớn dìu hắn đứng vững, lập tức buông tay ta ra, sau đó hướng tới một hướng khác hành lễ, "Đại vương, hạ triều công chúa điện hạ ra tới."

Hắn nói tiếng man , Hạ Hi tự nhiên nghe không hiểu, nhưng cũng biết rằng hắn không phải là vua Man tộc , dù sao nếu như hắn là Đại vương, tất nhiên sẽ không hành lễ với ai.

Quả nhiên lời đồn đãi vẫn là sự thật .

Hạ Hi liền bình tĩnh thu lại hết biểu cảm trên mặt, cúi đầu cũng kính , chờ đợi lệnh triệu kiến của Đại vương . Một lát sau, một đôi giày xuất hiện ở trước mặt hắn, phía trên giày được khảm 2 viên ngọc to như đá cuội, thoạt nhìn sang trọng quý giá vô cùng, chỉ là, độ dài giày tựa hồ có hơi nhỏ.

Hạ Hi ngẩn ra một chút, theo bản năng thoáng giương mắt lên nhìn, không cần phải nhìn lên cao , liền thấy rõ người đứng trước mặt hắn .

Trên đầu thiếu niên đội vương miện, màu da ngăm đen ,môi mím chặt, thấy rõ ràng thiếu niên chỉ có khoảng 11-12 tuổi mà thôi . oaoaedit ❤️


Xong chương 2 òi ngủ thui chúc ai đọc truyện cũng ngủ ngon nha.
Ế mà vua bên tây bắc đội vương miện hả sao bên koaychay nó ghi z á tui thấy kì kì mà ko biết sửa thành gì 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro