Quyển 1 - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 - Chương 10

Trước khi đọc nhớ thả 1 ⭐
___________

Toàn thân cậu đều đau, giống như là tan thành từng mảnh, đặc biệt là ngực cùng bộ phận ở dưới, quả thực là nóng rát mà đau đến không tả được.

Cậu cuống quít nhìn bộ ngực của mình, trong lúc nhất thời não đều trống rỗng.

Vết tím tím xanh xanh đầy dấu do bị véo, hai cái vú sưng đến mức như trướng sữa, cậu liền bình tĩnh nhớ lại, nhìn trên người chính mình đều có dấu vết, cũng lập tức lục lại trí nhớ nhỏ nhoi trong đầu óc rỗng tuệch, một chút ký ức ngắn cũng đều không nhớ, Ngô Bạch đã hoang mang lo sợ, ngơ ngẩn mà nhìn người ngủ ở bên cạnh cậu, Mẫn Điệp.

Mẫn Điệp ngủ mặt lại rất điềm tĩnh yên bình, lông mi rũ ở trước mắt đen nhánh cong vút, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, môi hồng phấn, như là cậu đang rơi vào nơi ở của thiên sứ.

Cảm thấy được Ngô Bạch nhìn chằm chằm, đôi lông mi tinh xảo phẩy phẩy, như là một con bướm đang vẫy cánh.

Anh chậm rãi mở mắt, sau đó trông thấy Ngô Bạch ngồi yên nhìn mình " Cậu dậy rồi a." Anh nhàn nhạt mà nói, giống như là những dấu vết đáng sợ trên người Ngô Bạch không làm doạ anh.

Thấy anh thái độ thản nhiên như thế, cũng không có che che giấu giấu, ngược lại làm Ngô Bạch lâm vào cảnh tự mình hoài nghi chính mình, cảm thấy có phải hay không tối hôm qua chính mình uống nhiều quá, mất khống chế làm ra sự việc gì đó, mới xảy ra quan hệ như vậy.

"Chậc, tối hôm qua rốt cuộc là...." Cậu mở miệng liền bị tắt tiếng nghẹn ngào nói không được, cơ hồ không nói được gì.

Thân thể Mẫn Điệp trần trụi đi xuống giường, một thân thể trắng nõn lại có cơ bắp tinh xảo cùng tám khối cơ bụng, đi đến trước tủ lạnh lấy ra một lọ nước khoáng, vừa uống vừa hỏi cậu, "Tối hôm qua sự việc như thế nào cậu xác định là muốn nghe sao?"

Ngô Bạch thật sự rất muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng mà chuyện gì đều nhớ không nổi, lại xem thái độ của Mẫn Điệp, thật sự là giống như cậu đoán, là chính mình làm sai chuyện gì đó, lập tức hoảng loạn, lo lắng mà muốn biết hôm qua đã xảy ra như thế nào, rồi lại không dám nghe.

Tâm tư của cậu rất đơn giản, gương mặt in ra luôn suy nghĩ trong lòng cậu, cơ hồ hành động đều bị bại lộ, Mẫn Điệp đem một loạt cảm xúc của cậu thu hết vào đáy mắt, khóe miệng cong lên không dễ phát hiện là anh đang cười.

Lừa người quá giỏi.

Rõ ràng cậu mới là người bị hại, vú đều bị véo lạn, còn ở  đây hoảng loạn mà nghĩ chính mình là người sai, thật đúng là cái đồ ngốc.

Mẫn Điệp đem bình nước uống vài ngụm rồi đặt ở trên tủ đầu giường, kế bên là tủ quần áo lấy ra một chiếc áo tắm dài trắng tinh không tỳ vết mặc lên người, một bên mặc lại nhàn nhạt mà nói " Cậu a, tối
hôm qua uống nhiều quá, nói ngực chính mình ngứa, sau đó đem quần áo cởi ra, cầu xin tôi giúp cậu xoa xoa" Tất cả lời anh nói đều có chút bẻ cong sự thật đổi trắng thay đen nói dối.

Ngô Bạch lại chỉ nghe thấy chính mình chẳng biết xấu hổ mà cầu xin người ta giúp đỡ xoa vú, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, cả người đều như là bị nước sôi đổ lên chính như con tôm, cảm thấy hổ thẹn hận không thể chết quách luôn đi.

"Thế nào, còn muốn tôi tiếp tục nói tiếp sao?" Mẫn điệp dù bận vẫn ung dung mà giải đáp thắc mắc cùng cậu, trên mặt như là mang theo một tia trào phúng đối cậu cười, rồi lại lạnh tanh mà cảm thán nói " Tôi cũng không biết, nguyên lai mỗi ngày cậu ở trong công ty đều là như thế này, còn trộm dùng thùng hộp tài liệu cọ vú giải ngứa, thật là khâm phục."

Nghe được anh nói chính mình trộm cọ tại liệu đều nói ra, Ngô Bạch càng tin lời nói dối của anh tới mười phần, cảm thấy thẹn hận không thể chui vào dưới gầm giường đi, hai con mắt liền sưng lên, trong mắt chứa đầy nước mắt, đỏ rực, nhìn thật sự là đáng thương cực kỳ.

"Đừng, đừng nói nữa"

Kế tiếp đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, Ngô Bạch hoàn toàn không dám nghe nữa, cậu sợ chính mình sẽ bởi vì cảm thấy quá thẹn mà khóc mất.

Mẫn Điệp thấy hiệu quả do mình tạo ra đạt được, liền ngồi xuống mép giường, đột nhiên ngồi đối diện cậu lộ ra gương mặt tươi cười.

"Làm sao vậy, vì cái gì mà khóc? Này đối với cậu mà nói chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao, cậu rốt cuộc không phải là trai tân nữa rồi sao, à, không đúng, không phải là gái còn trinh." Anh ôn nhu mà vuốt ve sợi tóc Ngô Bạch, như là trấn an tình nhân ngu ngốc bị chính mình hại sợ.

"Huống chi chỉ là tôi dạy học cho cậu, cậu làm rất tuyệt." Anh như là có tình ý chân thành mà khích lệ Ngô Bạch, chậm rãi đỡ xuống tội của Ngô Bạch.

Ngô bạch ngơ ngác mà nhìn anh, " Anh, anh không tức giận sao?"

Mẫn Điệp ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, phụt cười một chút " Đồ ngốc, tôi vì cái gì mà phải tức giận? Được rồi, mau mặc đồ vào đi, một hồi tôi lái xe đưa cậu về nhà."

Anh nói như vậy, Ngô bạch liền ép chính mình không nghĩ tới nữa, hên là không còn kí ức nên không nghĩ ra cái gì, trở về nhà chính mình lại chậm rãi nghĩ nghĩ.

Ba ngày sau.

Hết chương 10.

Tự đọc lại cảm thấy chính mình chap này dịch gióng QT quá trời 😭😭😭 ai cứu vớt tôi với.

Pssss: mới lụm được vd trên thớt em bọt tôm cường thụ zú to ngol vãi chửn muốn chia sẽ cho mụi người xem cùng 🤤🤤🤤🤤

Con wt nó không cho đăng ảnh nhạy cảm nên tui làm mờ lại 🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro