3. Sau khi yêu đương bằng ảnh nóng với học sinh giỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Đi học gửi hình âm vật hồng làm phiền học sinh giỏi học tập

Váy ca rô gửi một cái sticker đáng thương tội nghiệp qua, Điền Chính Quốc bỏ điện thoại xuống đi làm bài tập, lúc làm bài thì cứ nghĩ tới chuyện game kia.

Hắn nghĩ cô gái kia yếu đuối, nhạy cảm như vậy chắc là do thiếu người làm bạn.

Sau đó cuối cùng vẫn không nhịn được tải cái game kia về rồi đi vào khu luyện tập luyện vài lần rồi đi đấu rank.

Một lát sau thì cũng nhắn tin cho cô nàng.

[Anh thấy cái game này không khó lắm.]

[Anh trai ơi anh giỏi quá à! Add em nữa được hông ạ, kéo em với!]

Hai người kết bạn với nhau trên game xong rồi bắt đầu mở mic chơi game với nhau.

Trịnh Hạo Thạc biết bẻ giọng, cả buổi cứ nhõng nhẽo với Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc nói rất ít nhưng lần nào cũng đáp lại.

Cậu biết Điền Chính Quốc sắp rơi vào bể tình thật rồi, chỉ cần mình duy trì tần suất liên lạc này thì chắc chắn Điền Chính Quốc sẽ bắt đầu mập mờ với mình ngay thôi.

Ngày hôm sau lúc quay về trường, Trịnh Hạo Thạc đã gửi tin nhắn cho Điền Chính Quốc trong giờ học để làm phiền hắn học bài, thỉnh thoảng lại gửi mấy câu nhảm nhảm qua.

Nhưng mà ngược lại thì Điền Chính Quốc cũng không thấy phiền chán, tin nào cũng đáp lại cực kì nghiêm túc. Hơn nữa giọng điệu cũng không hề tỏ ra một chút bất mãn nào mà cực kì dịu dàng.

Sau khi dây dưa như thế suốt một tiết thì bản thân Trịnh Hạo Thạc chả nghe giảng được lọt chữ nào, ngược lại là Điền Chính Quốc còn giải được đề bài khó trong môn này, được giáo viên khen nức nở.

"Điền Chính Quốc là tấm gương học tập dành cho các em, các em nên học tập theo em ấy đi."

"Không đâu ạ, em chỉ nghiêm túc nghe thầy giảng bài thôi ạ."

"Nghe thấy chưa, thành tích học tập của Điền Chính Quốc tốt là do nghe tôi giảng đó. Tôi mong là mấy em đang cúi đầu làm việc riêng kia có thể ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe giảng đi, nếu không đợi tôi đi xuống rồi thì không biết sẽ tịch thu cái gì đâu nha!"

Thầy giáo vừa nói xong thì mấy đứa học sinh ngồi hàng sau đều nín cả thở, vội vàng cất điện thoại đi. Trịnh Hạo Thạc cũng vậy, cậu phát hiện ra thầy còn đang nhìn chằm chằm về phía mình nên không khỏi thấy chột dạ, đồng thời cũng cảm thấy giận vô cùng.

Tại sao cùng nhắn tin qua mạng mà sự chêch lệch giữa cậu và Điền Chính Quốc cũng khác nhau dữ vậy!

Không được rồi, phải nghĩ ra cách gì đó khác thôi.

Ai cũng nói chim học sinh cấp ba còn cứng hơn cả kim cương nữa mà, bình thường Điền Chính Quốc còn hay thích đi chơi bóng rổ nên dáng người chắc chắn là rất đẹp.

Nghĩ nghĩ thì tự dưng trong lòng Trịnh Hạo Thạc nảy ra một suy nghĩ táo bạo, cậu phải làm cho Điền Chính Quốc không có tâm trạng học trong cả ngày hôm nay luôn!

Lúc Điền Chính Quốc xuống tới thì phát hiện ra Trịnh Hạo Thạc đã đi vào trong nhà vệ sinh rồi, cũng không biết là đi làm cái gì. Hắn chỉ hơi cảm thán một chút sao Trịnh Hạo Thạc nghịch điện thoại trong giờ mà bất cẩn quá, bị thầy phát hiện ra luôn rồi.

Sau khi đến nhà vệ sinh thì Trịnh Hạo Thạc bèn cởi quần xuống, để lộ ra lỗ huyệt hồng phấn của mình. Cậu lấy điện thoại ra chụp lại, cắt bỏ hết mấy khung cảnh thừa thãi xung quanh rồi chỉnh sáng một chút, xong thì gửi qua cho Điền Chính Quốc.

Một lúc sau thì thu hồi lại tin nhắn hồi nãy.

[Xin lỗi đàn anh em gửi nhầm ạ, em đang định gửi cho bác sĩ.]

[Bác sĩ gì?]

[Em có quen cái chị kia trên mạng, chị ấy bảo mình là bác sĩ nên có thể xem thử xem em có bị bệnh phụ khoa gì không.]

[Sau này em đừng gửi mấy thứ này qua mạng cho người khác nữa, bác sĩ này cũng chưa chắc đã là người tốt, còn chưa chắc đã là nữ nữa kìa, có khi là nam đó. Có nhiều tên biến thái lớn tuổi thích lên mạng lừa gạt mấy cô bé thế này lắm.]

[Dạ vâng đàn anh, em nhớ rồi ạ, nhưng mà em cũng hơi lo không biết mình có bị bệnh phụ khoa gì không í.]

Bên kia không thấy trả lời lại nữa, Trịnh Hạo Thạc nghĩ cho dù Điền Chính Quốc có đàng hoàng cỡ nào đi nữa, nhưng học sinh ở cái độ tuổi này mà thấy ảnh âm vật thì chắc chắn kiểu gì cũng sẽ kích động vô cùng, ngắm mất hồi lâu đi, hôm đó chắc chắn là không còn tâm trạng gì để học hành nữa.

Trước giờ Điền Chính Quốc chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng thấy âm đạo của con gái bao giờ, chỉ từng thấy hình minh hoạ trên sách giáo khoa thôi.

Trước giờ hắn cũng không nghĩ đến bộ phận sinh dục của con gái lại là một bộ phận đẹp thế này, lông mao rất ít, thịt đùi bên trong trắng nõn. Hai mép thịt màu hồng phấn, còn có thể thấy hạt le nho nhỏ mờ mờ nữa, trông đẹp hệt như một nụ hoa mới nở vậy.

Hắn càng ngắm thì hơi thở càng nặng nề, cuối cùng chỉ đành bỏ điện thoại xuống.

Nhưng mà hình dáng của mép thịt đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn rồi, chỉ cần nhắm mắt lại thôi là có thể nhìn thấy. Màu hồng hồng, thịt huyệt hồng hồng, hạt le nho nhỏ trông như một quả dại chưa chín.

Cô đàn em nói chuyện với mình cũng không biết là ngây thơ thật hay là cố ý, vậy mà có thể gửi vùng kín của mình cho một đứa con trai thẳng luôn như vậy.

Nhưng mà thấy cô ấy lên mạng tìm bác sĩ khám thì chắc là người ngây thơ thật, chỉ là hơi thiếu thường thức một chút thôi.

Tấm ảnh âm vật kia đã bị hắn lưu lại rồi, tấm ảnh sắc nét không bị giảm chất lượng chút nào. Hắn lên mạng search thử mấy tấm ảnh bệnh phụ khoa rồi so thử với hình của cô đàn em.

Sau đó lại phát hiện dù cho là âm vật thế nào cũng không thể đẹp được như cô đàn em, mà của cô đàn em thì rõ ràng là màu sắc bình thường tới không thể bình thường hơn, là do cô nàng nghĩ nhiều quá rồi.

[Anh tra qua rồi, bộ phận sinh dục của em rất khoẻ mạnh, không có bệnh gì đâu, em đừng lo nữa.]

[Đàn anh đỉnh quá đi ạ, không những học giỏi mà còn rành về kiến thức y học nữa ạ!]

[Cũng bình thường, đây là kiến thức cơ bản mà.]

[Vậy em ngốc quá đi thôi, ngay cả kiến thức cơ bản cũng chả biết tí nào, đàn anh không ghét bỏ em chứ ạ?]

[Không đâu.]

[Nhưng mà có nhiều người bảo em ngốc lắm, thành tích học tập của em cũng không tốt, lúc nào cũng bị bạn bè với thầy cô cười chê thôi.]

[Em đừng nghĩ như vậy, thành tích học tập không tốt không có nghĩa là em ngốc, chỉ là em vẫn chưa tìm được phương pháp học tập đúng đắn mà thôi. Sau này tìm được đúng phương pháp thì sẽ tốt thôi.]

[Vậy đàn anh ơi, anh có phương pháp học tập gì hay có thể đề xuất cho em được không ạ?]

Điền Chính Quốc nghe cô đàn em kể mấy môn điểm yếu hiện tại là môn toán và vật lý nên bèn gợi ý vài cách cho cô nàng, sẵn tiện đề cử mấy quyển sách học thêm để cô nàng mua về làm.

Nếu có hiệu quả rồi thì cứ báo với hắn, hắn sẽ tiếp tục giúp cô đàn em học tập.

Gõ chữ xong thì Điền Chính Quốc lại nghĩ không biết cô đàn em đang học lớp mấy, lớp nào. Nhưng mà cô đàn em này tới cả tên cũng không nói cho hắn biết, hắn lại ngại nên không chủ động hỏi, làm vậy thì bất lịch sự lắm.

Cùng lúc đó thì Trịnh Hạo Thạc quay về lại chỗ ngồi của mình rồi nhớ kĩ phương pháp học tập kia, vừa xếp thời khóa biểu cho mình vừa mắng thằng nhóc Điền Chính Quốc này.

Rõ ràng cậu và Điền Chính Quốc cũng có thể coi như là hàng xóm láng giềng quen nhau từ nhỏ tới lớn, thỉnh thoảng cậu cũng hay hỏi Điền Chính Quốc phương pháp học tập nhưng Điền Chính Quốc đều bảo là không có. Vậy mà vậy giờ cậu giả làm em gái thì lại vui lòng cho phương pháp học tập chứ gì, đúng là quá đáng thật đấy!

Càng nghĩ càng thấy tức, nhất định phải mau chóng kéo thành tích lên cao sau đó vượt qua ngược lại Điền Chính Quốc luôn mới được.

Cả buổi chiều Điền Chính Quốc cứ nghĩ tới giọng điệu của cô đàn em, hắn tự động tưởng tượng cho cái âm vật xinh đẹp kia một gương mặt. Thế nhưng tưởng tượng kiểu gì cũng vẫn mờ mờ ảo ảo, cứ như thể hắn chưa từng gặp con gái bao giờ ấy, nghĩ kiểu gì cũng không thể vẽ ra được một gương mặt hợp lý nên phiền muộn không thôi.

"Câu hỏi khó này, thầy đoán là Điền Chính Quốc của lớp chúng ta chắc chắn làm ra được. Điền Chính Quốc em đứng dậy trả lời câu hỏi này đi."

"Dạ..."

Điền Chính Quốc đứng dậy, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, vậy nên hắn hỏi: "Thưa thầy, thầy nói câu nào ạ?"

Lần đầu mới thấy có người thẳng thắn thừa nhận mình không nghe giảng trắng trợn cỡ này, đám học sinh cười ầm cả lên, sắc mặt của thầy giáo cũng thay đổi luôn rồi.

Nhưng mà nói cho cùng thì vẫn là học sinh ngoan, chưa từng phạm lỗi gì nên thầy giáo cũng cho Điền Chính Quốc cơ hội, nhắc nhở hắn là câu hỏi nào.

Điền Chính Quốc trả lời ra được rồi mới được bỏ qua.

Chỉ mỗi thế thôi cũng đã khiến cho Trịnh Hạo Thạc vui mất một lúc lâu, cậu cứ thích cái dáng vẻ vì yêu đương mà không thèm nghe giảng này của học sinh giỏi đó. Vậy nên phải ráng thêm chút nữa, để học sinh giỏi thức trắng đêm vì mình luôn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro