9. Sau khi yêu đương bằng ảnh nóng với học sinh giỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Biến thái, đừng liếm huyệt trong trường mà!

Điền Chính Quốc trở thành bạn trai của Trịnh Hạo Thạc, phải nói là Trịnh Hạo Thạc bị ép chịu cho Điền Chính Quốc trở thành bạn trai của mình.

Tìm một tên đối thủ cạnh tranh làm bạn trai, nội tâm của cậu đã rất kháng cự rồi, huống hồ tên bạn trai này lại còn thích giám sát cậu làm cho cậu càng khó chịu hơn.

"Tiểu Hạo, em đang xem gì đó?"

"Không, không có gì."

Sáng sớm đi xe buýt tới trường cũng phải đi chung, Điền Chính Quốc đứng ngay bên cạnh cậu ngăn cách cậu với những người xung quanh. Nhân lúc xe nghiêng trái nghiêng phải thì Điền Chính Quốc ôm thẳng lấy eo của cậu, ấn cậu vào trong lòng rồi hôn một cái lên vành tai cậu.

Ánh nắng phả vào trong cửa sổ xe chiếu lên vành tai đỏ bừng của Trịnh Hạo Thạc, cậu ngượng cực kì rồi lại không nhịn được mắng: "Điền Chính Quốc, anh đừng có làm bậy bạ, đang trên xe đó."

Điền Chính Quốc lại cắn lấy vành tai cậu liếm liếm, tự hắn thấy cái vành tai này mềm quá rồi, mà dáng vẻ Trịnh Hạo Thạc xấu hổ lại đáng yêu quá mức thế này, thế là nhỏ giọng nói: "Em đáng yêu quá đi mất, anh không nhịn nổi."

Trịnh Hạo Thạc thật sự rất muốn mắng chết hắn nhưng sợ hắn lại làm bậy bạ gì đó nên không dám nói gì thêm. Cậu lấy tai nghe ra đeo lên nghe nhạc, không thèm để ý tới Điền Chính Quốc nữa.

Về tới phòng học Điền Chính Quốc lại cầm bài tập của Trịnh Hạo Thạc đi nộp, hắn còn rót sẵn nước cho Trịnh Hạo Thạc rồi để trên bàn cậu.

Giờ ăn trưa hai người cũng ăn cùng nhau, chỉ là Trịnh Hạo Thạc phụ trách ăn thôi còn những chuyện khác không cần phải nhọc lòng. Sau khi ăn xong còn có người mua đồ uống trái cây hay là kem gì đó cho tới cho mình giải khát nữa.

Điền Chính Quốc có thể được coi là một người bạn trai chuẩn mực, chăm sóc cho Trịnh Hạo Thạc từng li từng tí. Cho dù cậu có nói gì cũng nghe theo, ngoại trừ lúc trên giường ra.

Nhớ lại cái hôm bị chịch đó khiến cho nửa người dưới của Trịnh Hạo Thạc nhịn không được siết chặt lại, cậu bị Điền Chính Quốc chịch tới sợ thật rồi. Tuy là lúc mới đầu rất sướng nhưng sau đó cậu chịu không nổi nữa mà vẫn chịch thì rất khó chịu. Xong chuyện rồi thì hai mép thịt sưng to như một cái bánh bao vậy, chỉ cần hơi khép chân lại thôi cũng đau nên chỉ có thể nằm sấp tách chân ra.

Cũng may là đang trong kì nghỉ chứ nếu không là cậu đã phải xin nghỉ, nằm vật vã trên giường mấy ngày mới đi đứng lại được bình thường. Trong khoảng thời gian này đều do Điền Chính Quốc chăm sóc cậu và giúp cậu không bị ba mẹ phát hiện.

Nhưng mà ba mẹ cậu cũng vô tâm thật, hoàn toàn không hề phát hiện ra cơ thể cậu có chỗ nào khác thường mà ngược lại còn vui mừng khi thấy cậu và học sinh giỏi Điền Chính Quốc chơi chung với nhau.

Lúc vào tiết, Trịnh Hạo Thạc quay đầu qua nhìn thử thì phát hiện ra Điền Chính Quốc vậy mà đang nhìn mình, ánh mắt vừa chạm nhau khiến cậu ngượng không chịu được, Điền Chính Quốc ngược lại còn thoải mái cười một cái nữa.

Đồ điên!

Trịnh Hạo Thạc âm thầm chửi hắn một trận, trong lòng vẫn còn đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể thoát khỏi tên biến thái Điền Chính Quốc này. Cậu thật sự thấy phiền muốn chết rồi, nhưng chỉ cần nghĩ tới hôm đó bị chịch dưới người có Điền Chính Quốc không còn chút tôn nghiêm nào là cậu không còn dám phản kháng gì nữa.

Thầy giáo phát đề thi thử muốn kiểm tra năng lực, đồng thời còn dặn trước đây là đề mình tự ra, không tìm được trên mạng đâu. Rào trước bảo mấy trò ở bàn dưới đừng có gian lận, không tìm được đáp án đâu.

Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng làm xong mấy câu cơ bản và câu tầm trung, dồn hết sức làm mấy câu đề khó. Cậu thích nhất là giải mấy câu đề khó, chỉ cần làm ra được thì đã có thể flex được trước mặt đám bạn học rồi.

Nhưng mà làm ra được chưa phải là cái khiến cậu hài lòng nhất mà phải là cả lớp chỉ có mình cậu làm được thì mới đã, nhất là lúc mà Điền Chính Quốc cũng không làm được, lúc đó mới là lúc cậu thấy vui nhất.

Đề khó chỉ có hai câu hỏi, câu hỏi nhỏ thứ hai là khó nhất, vừa là đạo hàm vừa là hàm số lạ lẫm vừa là tính xem giới hạn này nọ, cực kì khó.

Trịnh Hạo Thạc làm rất lâu mới làm ra được, đau đầu muốn điên luôn. Cậu còn tự cho là cả lớp này chỉ có mình cậu làm ra được nên nhắn tin hỏi Điền Chính Quốc.

[Câu cuối cùng anh làm ra được chưa?]

[Làm ra rồi này Tiểu Hạo.]

Hình gửi qua, câu hỏi nhỏ thứ hai là cách giải vừa ngắn gọn vừa dứt khoát, cực kì dễ hiểu, còn Trịnh Hạo Thạc cậu ghi lộn xộn nguyên một trang giấy mà vẫn chưa hoàn chỉnh, lộn qua lộn lại mới miễn cưỡng giải được đáp án. Rất rõ ràng là cậu phải phí một đống sức mới giải ra được còn Điền Chính Quốc chỉ cần thuận tay tính là ra.

Nếu như hai người cùng nhau đối phó với một con rồng độc ác thì Điền Chính Quốc là một kiếm đâm vào chỗ hiểm, nhanh chuẩn ác, còn Trịnh Hạo Thạc cậu là đâm liên tục rất nhiều nhát mới kéo chết được con rồng này.

Ai cũng thấy được là cậu ngu hơn Điền Chính Quốc là rõ, mạch giải đề hoàn toàn không đúng, phiền phức muốn chết.

Vừa nghĩ tới chuyện này là Trịnh Hạo Thạc lại bắt đầu thấy phiền lòng, cậu còn tưởng là cả lớp chỉ có mình cậu giải ra chứ. Cậu cố gắng như vậy xong Điền Chính Quốc người chỉ cần nhẹ nhàng, đơn giản đã giải xong.

Khó chịu quá đi mất, sự chênh lệch của hai người họ quá lớn rồi, đau lòng quá đi mất.

Quả nhiên là thầy khen Điền Chính Quốc, còn khen hắn sáng tạo, là kì tài hiếm gặp. Tất nhiên là cũng có khen Trịnh Hạo Thạc giải ra được, nhưng mà mấy từ ngữ thì không êm tai được bằng Điền Chính Quốc.

Ai mà không muốn được khen là thiên tài chứ, sớm biết vậy xoá hết luôn giả bộ không biết làm cho rồi.

Trịnh Hạo Thạc khó chịu cào cào bàn, kết quả lại nghe thấy Điền Chính Quốc nhắc tới cậu.

"Em cảm thấy cách giải của Trịnh Hạo Thạc rất hay, không cần hiểu nguyên lý này của em cũng làm ra được. Ngược lại là em dùng cách làm tắt, ai không học công thức và nguyên lý này của em thì hoàn toàn không làm ra được. Cách giải của Trịnh Hạo Thạc đúng theo bình thường hơn, dễ được đủ điểm trong bài thi hơn."

"Em nói cũng có lý, khi đi thi thì nên dùng cách của Trịnh Hạo Thạc, còn cái cách này của em thì dùng trong thi đấu được chứ nếu dùng trong thi đại học thì sẽ bị trừ bớt điểm."

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, trong lòng vẫn không phục nhưng hình như không còn khó chịu như trước đó nữa. Bản thân cậu cũng cảm thấy nếu như đây là đề thi đại học thật thì chắc chắn là cậu sẽ được đủ điểm, còn Điền Chính Quốc sẽ bị trừ đi một ít điểm, nghĩ vậy rồi thì không thấy khó chịu lắm nữa.

Lúc hết tiết Điền Chính Quốc đi qua tìm Trịnh Hạo Thạc, bảo chuyện muốn tham gia cuộc thi Toán.

Nhà trường muốn cử người đi tham gia cuộc thi Toán cấp tỉnh, nếu như tham gia có giải thì sẽ được đi thi giải cấp quốc gia, nếu như đạt giải cấp quốc gia thì sẽ được thưởng nhiều lắm.

Bình thường thì đều là do tự học sinh ứng cử, giáo viên sẽ lựa danh sách sau khi nộp rồi cùng nhau loại trừ.

Điền Chính Quốc lấy đơn báo danh giúp Trịnh Hạo Thạc, sau khi hết tiết thì đưa qua trước mặt cậu rồi nói: "Điền đi."

Trịnh Hạo Thạc nhìn lướt qua rồi lập tức nhớ lại cái đề khó kia, lửa giận lập tức bùng lên. Cậu gạt phăng tờ đơn ra, chẳng thèm bày ra chút vẻ tốt lành nào: "Ai thèm đi tham gia thi với anh."

Cái này ngược lại cũng đúng, mấy đứa thích toán trong lớp cũng không nhiều. Toán là môn ác mộng của đa số người nên ai tham gia thi lý, hoá, sinh được thì đều sẽ không tham gia thi cái môn toán này.

Trong lớp chỉ có mỗi mình Điền Chính Quốc chịu tham gia, vừa hay chỉ có hai slot nên cho Trịnh Hạo Thạc một slot luôn, vậy thì hai người có thể cùng vào vòng trong luôn rồi.

Điền Chính Quốc đã sắp xếp xong lịch trình một tuần tham gia thi của cả hai rồi, chỉ còn đợi Trịnh Hạo Thạc điền đơn nữa là xong. Tới khi đó hai người có thể làm một màn tuần trăng mật, sẵn tiện tham gia cuộc thi vậy thôi.

Nhưng mà Trịnh Hạo Thạc lại không nghĩ như vậy, cậu cảm thấy Điền Chính Quốc chắc chắn là cố ý bảo cậu tham gia cuộc thi này để tới khi đó cười nhạo mình, thế nên cậu không chịu tham gia.

Điền Chính Quốc tận tình khuyên bảo: "Đi đi, đạt được giải có ích cho việc lên đại học đó. Anh đã hỏi thăm rồi, cuộc thi lần này trình độ của mấy tuyển thủ kia chả ra sao đâu, anh thấy là kém xa em luôn ấy."

Nhắc cái gì không nhắc lại nhắc tới trình độ, sao nào, bộ trong mắt của Điền Chính Quốc trình độ của Trịnh Hạo Thạc cậu kém lắm phải không.

"Đã nói không đi là không đi, anh cút ra!"

Trịnh Hạo Thạc đẩy Điền Chính Quốc ra, thấy hắn va vào bàn cũng mặc kệ. Cậu cúi đầu xuống chơi điện thoại, bây giờ cậu không hề muốn để ý tới Điền Chính Quốc chút nào nữa.

Lúc vào tiết thầy lại thông báo là cả lớp không có ai tham gia thi Toán, thầy cảm thấy tiếc vô cùng, thậm chí còn khuyên Điền Chính Quốc ngay tại chỗ. Nhưng mà Điền Chính Quốc vẫn không chịu tham gia, cả đám xì xào không ngừng, ai cũng thấy lạ.

Trịnh Hạo Thạc nhớ lại mấy hành vi của mình, nhất thời thấy hơi hối hận, đồng thời cũng hơi tức giận.

Vào tiết thể dục cậu dứt khoát không chơi bóng nữa mà kéo Điền Chính Quốc vào một góc vắng người, chất vấn tại sao hắn không chịu tham gia thi toán.

"Nếu anh đi thì bạn trai của anh sẽ không vui, vậy nên tất nhiên là anh không đi rồi."

"Cái gì mà em không vui thì anh không đi, Điền Chính Quốc có phải anh bị điên rồi không!"

Điền Chính Quốc chỉ cười chứ không trả lời, hắn chỉ cần nghe thấy chuyện Trịnh Hạo Thạc tự nhận mình là bạn trai thôi là đã vui lắm rồi, không còn nghĩ tới những thứ khác nữa.

Trịnh Hạo Thạc thấy Điền Chính Quốc còn cười thì tức tới máu xộc lên não, sắp tức chết rồi: "Điền Chính Quốc, anh tham gia thì tham gia đi, đừng có làm như kiểu em vướng chân anh vậy, đúng thật là!"

Lúc Điền Chính Quốc nói chuyện vẫn nhẹ như không, giống như mọi chuyện đều không sao cả vậy: "Anh không muốn rời xa em một tuần."

"Con mẹ anh, đúng là não tàn thật!" Trịnh Hạo Thạc nhào qua đánh Điền Chính Quốc mấy cái nhưng rồi lại không dám dùng sức mạnh thật, sợ cái tên này sẽ bị mình đánh bị thương mất: "Anh tham gia thi mà còn nhớ em nữa!"

Điền Chính Quốc nắm lấy tay của Trịnh Hạo Thạc, nhân lúc cậu không chú ý hôn lên mặt cậu một cái, thở dài nói: "Ai bảo anh thích em làm gì."

Lời nói dịu dàng như một làn gió, tim của Trịnh Hạo Thạc đập hơi nhanh, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp: "V-vậy em đành đi vậy, miễn cho làm như em ngáng đường tương lai của anh vậy, sau này lúc anh thi đại học bị thiếu điểm, không có mấy cái giải này lại trách em nữa."

"Không trách em đâu."

Điền Chính Quốc xấn qua ngậm lấy môi dưới của Trịnh Hạo Thạc mút mát, quấn lấy cái đầu lưỡi kia vừa cắn vừa mút giống như muốn ăn luôn nó vậy. Hắn liếm láp tới bên khoé môi, miêu tả lại hình dáng của bờ môi này, vừa dịu dàng vừa cẩn thận.

Ngón tay mò dọc xuống theo sống lưng, bóp lấy cặp mông mềm một cái rồi sau đó luồn thẳng vào trong quần. Hắn sờ tới khe thịt kia, đã ướt rồi, bên trong đang không ngừng chảy nước ra.

"Đ-đừng mà..." Trịnh Hạo Thạc cảm giác ngón tay kia đã cắm vào trong nữ huyệt của mình rồi, cậu đẩy Điền Chính Quốc ra rồi nhỏ giọng thở hổn hển cầu xin: "Đừng ở đây..."

Điền Chính Quốc đã không chạm vào cậu một tuần rồi, thiếu niên vừa mới được hoan ái sao có thể nhịn được. Cũng may là khả năng tự chủ của hắn cao nên mới nhịn được, chứ không thì vừa tới ngày thứ ba hắn đã chịch chết Trịnh Hạo Thạc rồi.

Trong này vừa kín đáo vừa nguy hiểm, là một nơi thích hợp để làm ra chuyện xấu thế này. Thế nhưng Trịnh Hạo Thạc sợ tới run cầm cập rồi, thực sự không nỡ lòng.

"Anh xem có còn sưng không, chỉ xem thôi."

"Nhưng mà..."

Trịnh Hạo Thạc nhìn xung quanh thấy không có ai, còn nữ huyệt bên dưới đang không ngừng chảy nước ra. thế là cậu đành thuận theo Điền Chính Quốc, để cho hắn xem một chút.

Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống, dứt khoát lột quần cậu ra luôn. Bên trong là một cái quần lót bằng cotton màu trắng, chỗ dán sát với nữ huyệt kia đã bị thấm ướt dán sát vào da thịt, vừa kéo giật ra thì là hai mép thịt hồng mềm, còn mơ hồ thấy được cả hạt le be bé nữa.

Điền Chính Quốc hôn dọc theo đùi cậu vào tới thịt đùi trong mẫn cảm vô cùng, lúc bờ môi nóng ướt và đầu lưỡi chạm vào nó thì khoái cảm tê tê dại dại xộc thẳng lên. Bụng dưới cậu run lên một hồi, dương vật trắng nõn ưỡn cao lên tiết ra một chút dịch tuyến tiền liệt trong suốt, nữ huyệt lại càng ướt át hơn.

Trịnh Hạo Thạc cắn môi dưới, đắm chìm trong khoái cảm này. Bỗng dưng đầu lưỡi nóng hầm hập kia tập kích vào mép thịt khiến cậu vô thức khép chặt chân lại, nhỏ giọng thở dốc: "A, ưm, đ-đừng liếm mà."

Điền Chính Quốc thử liếm láp vài lần rồi đè lấy chân của Trịnh Hạo Thạc, dịu dàng dụ dỗ: "Tiểu Hạo ngoan, để anh liếm một chút sẽ thoải mái lắm."

Trịnh Hạo Thạc nắm lấy vạt áo, cắn môi không nói lời nào nhưng cũng coi như là ngầm đồng ý cho động tác của Điền Chính Quốc, đúng là có hơi thoải mái thật, khiến cậu khó lòng từ chối được.

Mép thịt mềm xinh giống như hai cánh hoa mềm mại khép chặt lại vào một chỗ, ở giữa hơi hé lộ ra một vách thịt hồng hồng, hạt le bé xinh hơi nhô lên một chút để lộ ra ánh nước óng ánh. Cái nữ huyệt này quá đẹp rồi, Điền Chính Quốc đâm mở mép thịt rồi liếm láp hạt le khiến cho một đống nước dâm trào ra khỏi lỗ huyệt.

"A ưm..."

Trên hạt le có hơn tám ngàn dây thần kinh, là nơi mẫn cảm nhất. Lúc này nó lại bị môi lưỡi đối xử như vậy tạo ra khoái cảm quá mãnh liệt, hai chân của Trịnh Hạo Thạc mềm nhũn, vô thức nắm chặt lấy tóc của Điền Chính Quốc để đứng vững lại, thở hổn hển không ngừng.

Cánh môi ngậm lấy hạt le bú mút, không ngừng liếm láp mép thịt và hạt le giống như đang liếm một thức ăn ngon gì đó. Đầu lưỡi cạy mở lỗ huyệt nho nhỏ đâm vào trong, âm đạo non nớt mềm mại vô cùng, chỉ một lát sau đã bị kích thích chảy ra rất nhiều nước dâm.

"Ha a..." Hai chân của Trịnh Hạo Thạc run rẩy không ngừng, cậu chỉ có thể tựa vào người của Điền Chính Quốc. Vừa cúi đầu xuống nhìn thì đã thấy tên học sinh giỏi lúc nào cũng đứng trên bục phát biểu kia, giờ phút này đang dùng sức tập trung hệt như đang làm bài nghiên cứu nữ huyệt của cậu. Trịnh Hạo Thạc ngượng tới không chịu được, cả gương mặt và vành tai nóng hổi, chỉ mong bây giờ không có ai đi ngang qua đây, nếu không thì hai người họ sẽ bị phát hiện ra, tới khi đó thì tên tuổi của học sinh ngoan gì cũng mất hết sạch.

Tốc độ đâm rút của đầu lưỡi từ nhanh tới chậm, ra vào lỗ huyệt non mềm liên tục. Hắn vừa thọc vừa đè ép mép thịt, chốc chốc lại mút mạnh lên hạt le nho nhỏ một cái. Hắn quan sát phản ứng của Trịnh Hạo Thạc rồi dùng sức, nếu như cậu thở gấp thì tất nhiên sẽ thô bạo hơn một chút, nếu như cậu khó chịu thì dịu dàng một chút. Hai loại cường độ đan xen lẫn nhau giày vò Trịnh Hạo Thạc tới không chịu nỗi, nữ huyệt tuôn nước không ngừng.

"Ha a... A ưm..."

Khoái cảm bị liếm huyệt quá mãnh liệt rồi, Trịnh Hạo Thạc cảm thấy mình sắp bị liếm tới sướng chết rồi, cả cơ thể run rẩy không ngừng.

Nửa người dưới của cậu run cầm cập, mặt lưỡi thô ráp không ngừng cà qua hạt le rồi cắm sâu vào trong giống như là một cắm tới chỗ thịt mềm nhất bên trong vậy. Hắn hung hăng khuấy đảo bên trong âm đạo, mép thịt lại bị răng khẽ cọ qua, một loại khoái cảm trước giờ chưa từng có ập tới khiến cho Trịnh Hạo Thạc rên lên một tiếng thật dài, thịt huyệt co rút mạnh lại bắn ra từng đống nước dâm. Tất cả đều bị Điền Chính Quốc uống hết sạch, dương vậy của cậu cũng bắn ra tinh dịch dính hết lên mặt của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc liếm hết sạch nước dâm không chừa một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Hạo Thạc, cười nói: "Tiểu Hạo ngọt quá."

Mặt của Trịnh Hạo Thạc đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, tức điên nói: "A-anh là đồ điên!"

Nói xong thì lại lấy khăn giấy ra lau tinh dịch trên mặt cho Điền Chính Quốc, nhịn không được hờn dỗi: "Ai bảo anh không chịu tránh ra."

Điền Chính Quốc xấn qua hôn cậu rồi lại bị chặn mặt lại, hắn đành bất lực năn nỉ: "Để anh hôn đi, bên dưới của anh khó chịu quá."

Trịnh Hạo Thạc thò tay qua sờ thì thì phát hiện cái tên này đã cương rồi, cậu tức giận bóp mạnh rồi hừ một tiếng: "Anh là cái đồ tinh trùng xộc lên óc à!"

Điền Chính Quốc đè cậu lên tường ưỡn hông cọ vào trong nữ huyệt của cậu liên tục.

"Ngày nào anh cũng muốn chịch Tiểu Hạo hết, muốn bắn đầy tinh dịch của anh vào trong lỗ nhỏ của Tiểu Hạo, muốn từng giây từng phút."

"A-anh biến thái... Ưm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro