Chương 2: Sơ xót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người bọn hắn từ nhỏ đã cùng nhìn nhau lớn lên, cùng nhau đi đánh giặc.

Hai nhà Trương - Mặc lại càng thân thiết khi bật trưởng bối của cả hai bên đều là bạn thân thiết, phụ thân của Trương Ân vừa là cấp dưới vừa là bạn của cha hắn. Nhưng vì sự kiện tàn khốc năm nào ông cũng đã ra đi vì giương đao vô tình trên sa trường cùng với bằng hữu.

Hắn và y cũng vì lẽ đó mà thay cha cầm đao giết giặc, đến nay cũng đã bốn năm rồi.

Năm đó Huyền Dao và Trương Ân mười bảy tuổi.

"A Dao, ngươi thấy khó chịu ở đâu sao? Bảo bảo không sao đó chứ? Có cần ta gọi Thái Y không?" Người đánh xe cũng chính là Trương Ân quay đầu vào trong xe, giọng điệu hơi lo lắng hỏi.

Thuận tay vén tấm rèm ngăn cách giữa y và người kia lên, trong lòng lại càng không khỏi sốt ruột khi thấy thần sắc của hắn có vài phần không ổn tựa như là đã nhẫn nhịn được một lúc lâu rồi. Không đợi người kia lên tiếng Trương Ân đã hô thanh ra hiệu: "Dừng lại."

Tất cả các binh lính hộ vệ đều đình chỉ đứng im chờ lệnh, ngay khi nghe chỉ thị mới đồng loạt nghỉ ngơi bên đường lấy lại sức.

Mình cũng thật thất trách khi quên mất giờ đây cơ thể của hắn đã không còn cưỡi mây đạp gió như trước nữa, nào chịu nổi khi liên tục di chuyển với cường độ cao như vậy? Lẽ sống duy nhất của hắn chỉ còn xót lại một thứ, nếu có bất kỳ biến cố gì ảnh hưởng đến hắn nhất định sẽ không vực dậy nổi.

"Haizz". Y thở dài, đều là mình suy nghĩ không chu toàn gì cả.

Cả cơ thể Huyền Dao đều đến tia giới hạn cuối cùng một chút khí lực để nói chuyện hắn cũng không buồn mà nói, từ đầu tới cuối chỉ biết lấy hết sức mà bảo hộ cái bụng đã nhô lên trông thấy của bản thân. 

Anh mắt hắn nhu hòa hẳn đi.

Dịu dàng xoa xoa lên mặt bụng để bình ổn lại cơ thể chịu đầy thương tổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro