Chương 10: Sinh con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nam đã quá ngày dự sinh hai ngày, Tô Phương đã làm kiểm tra lần cuối cho anh, tất cả đều ổn, đứa bé thậm chí còn hơi lớn, e là lúc sinh Trần Nam sẽ chịu khổ cực. Công việc công ty bề bộn, mặc dù Tô Phương muốn anh ở nhà chờ sinh từ tháng thứ bảy, nhưng anh vẫn kiên trì làm việc. Mang thai hơn chín tháng, hàng ngày anh vẫn vác bụng bầu đi từ biệt thự ngoại ô đến tận công ty, rồi lại từ công ty về nhà. Tô Phương lo lắng vô cùng, nhưng không thể ngăn Trần Nam lại.

Sắp đến thượng thọ ông cụ bên nhà chính, Trần Nam và Tô Phương không thể không về. Lần này con cháu tụ tập đông đủ. Ông cụ vốn sinh được ba người con, hai trai một gái. Trần Nam là đứa con duy nhất của con trai thứ hai, bố anh mất sớm. Bác cả anh ở nước ngoài sinh được hai đứa con, một trai một gái, còn cô út thì gả đi sang một nhà môn đăng hộ đối, có hai đứa con trai.

Lần này anh con trai của bác cả, Trần Bắc cũng về, dẫn theo vợ và con gái. Trần Bắc sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, mười năm tuổi đã làm con gái nhà người ta mang bầu, mặc dù bằng tuổi Trần Nam nhưng con gái của anh đã hai mươi ba, lớn hơn Tô Phương ba tuổi.

Đại gia đình cùng quây quần bên bàn ăn, tiếng nói cười ríu rít. Bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên, mọi ánh mắt dồn về phía Tô Phương, là điện thoại của cậu.

Tô Phương nhìn màn hình hiện lên chữ Lâm Uyên, đang lúc ăn cơm không tiện bắt máy, cậu nhấn nút từ chối rồi tiếp tục ăn. Không ngờ chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này cậu nhấn nút tắt nguồn.

Mọi người lại tiếp tục trò chuyện, vốn ông cụ là người khó tính, không cho phép khi ăn nói chuyện, nhưng vì thấy con cháu tề tụ đông đủ, ông cụ cũng vui vẻ mà bỏ qua nhiều phép tắc.

Ngồi cạnh ông cụ, cô con gái lai của Trần Bắc có mái tóc màu nâu hạt dẻ, dùng thứ tiếng mẹ đẻ lơ lớ để trò chuyện với ông, khiến ông cười tít mắt. Trần Bắc quay sang Trần Nam, hỏi:

"Anh thấy chú tăng hơi nhiều cân, cũng đã có tuổi cần chú ý sức khỏe của mình chút."

Trước câu khuyên bảo của Trần Bắc, Trần Nam cười rồi đáp qua loa, một bàn tay ở dưới không ngừng xoa nắn chiếc bụng quá ngày và bé con hiếu động ở trong.

Bữa cơm kết thúc, Tô Phương lái xe đưa Trần Bắc về nhà, mặc dù biệt thự lớn nhiều phòng, nhưng dù sao nhà anh cũng gần đây, nên anh về nhà cho thoải mái.

Khi đang lái xe vào sân, điện thoại Tô Phương lại vang lên, lần này là Hiến Thành, Tô Phương bắt máy, nghe thấy một chất giọng quen thuộc từ đầu bên kia.

"Tô Phương. Mẹ Uyên Lâm qua đời rồi. Ngày mai sẽ tổ chức lễ tang."

Hiến Thành có vẻ mệt mỏi, đọc xong địa chỉ thì cúp máy ngay, không đợi Tô Phương đáp lời. Tô Phương nhìn địa chỉ trong tay mình, khẽ thở dài. Một sinh mệnh cứ như vậy mà mất đi.

Trần Nam ngồi bên ghế lái phụ, khẽ hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

"Mẹ của một người bạn vừa qua đời. Có lẽ ngày mai cháu sẽ đi thăm viếng."

Trần Nam nghe Tô Phương đáp không nói gì, trong đầu vụt qua hình bóng của cô gái trong quán ăn, hai người cẩn thận đi lên phòng.

Sáng sớm hôm sau, Trần Nam tỉnh dậy đã thấy Tô Phương mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở bên giường chăm chú nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt mơ màng của Trần Nam, Tô Phương cúi xuống hôn lên chiếc bụng khổng lồ của anh.

"Cháu không an tâm. Chú đã sắp sinh. Có lẽ cháu sẽ không đi nữa."

"Đi đi. Nghĩa tử là nghĩa tận. Cháu phải đi chứ."

Trần Nam thấy Tô Phương không nói gì, lại tiếp tục:

"Nếu cháu không yên tâm về chú, hãy để chú đi cùng."

"Nhưng quãng đường xa, cháu sợ chú mệt mỏi."

"Vậy cháu định để chú một mình ở đây sao?"

Hai người nhanh chóng ra quyết định, Tô Phương giúp Trần Nam mặc một chiếc áo len mỏng, rồi khoác ngoài chiếc măng tô màu đen.

Nhà của Lâm Uyên ở một vùng quê nghèo, hai người lại xe đi suốt ba tiếng mới đến nơi. Xung quanh toàn đồi núi và ruộng lúa, nhìn hoang sơ vô cùng.

Ngay từ đầu làng, Tô Phương đã nghe thấy tiếng kèn đàn não nề, vang vọng từ ngôi nhà cấp bốn lụp xụp.

Trần Nam ngồi xe lâu nên mỏi lưng vô cùng, đứa bé lại hiếu động xoay tới xoay lưng trong bụng làm anh đau đớn.

Tô Phương đỡ Trần Nam ngồi vào một chiếc ghế ở ngoài, rồi tiến vào phòng khách. Phòng khách đơn sơ chỉ trải một manh chiếu, trước mặt là bàn thờ được dựng lên. Lâm Uyên và em trai nhỏ tuổi đứng bên cạnh, khuôn mặt nhuốm màu tang tóc, nước mắt cạn khô. Hiến Thành tiều tụy không biết từ đâu xông đến, kéo anh vào trong, nói rằng nghi lễ sắp bắt đầu.

Tô Phương thấy hai lông mày nhíu lại của Trần Nam thì nghĩ rằng do anh đang thương tiếc, không hề biết rằng anh đang phải chịu đựng những cơn đau khác lạ trong cơ thể.

Trần Nam càng ngày càng thấy đau, hông và lưng như muốn gẫy làm đôi. Cơn đau này rất khác so với những cơn đau trước, anh lo sợ nghĩ đến điều gì sắp xảy ra nhưng vẫn phải chịu đựng, anh không thể sinh lúc này được, bất kính trước mặt người chết. Hơn nữa sinh nở không nhanh đến vậy, không chừng ngày mai đứa bé mới ra đời.

Suốt một buổi sáng Tô Phương bận bịu đi lại, giúp đỡ nhà Lâm Uyên. Bố cô vừa mất ba năm trước, để lại vợ và hai đứa con, con gái mới mười bảy tuổi, con trai vừa tròn bảy tuổi. Nhìn đứa em trai của Lâm Uyên ngơ ngác trước linh cữu của mẹ, nỗi đau mất cả cha lẫn mẹ như ùa về với Tô Phương.

Nhà Lâm Uyên không có nhiều họ hàng lắm, mọi việc đều do một tay Tô Phương và Hiến Thành lo liệu, nghĩ đến cuộc gọi nhỡ của Lâm Uyên tối qua, lòng Tô Phương như chùng xuống.

Trong lúc này, Trần Nam đang ngồi ngoài cố nén những cơn đau để ăn cơm trưa, những cơn đau ngày càng dữ dội, khoảng cách giữ chúng ngày càng ngắn, chiếc bụng khổng lồ của anh thì cứng lại, trĩu xuống giữa hai chân, đè ép lên dương vật của anh.

Trần Nam cố gắng không bật ra những tiếng rên rỉ, nhìn đến nhà vệ sinh ở góc vườn, anh lắc đầu, sờ soạng bên dưới thông qua lớp quần đen.

Quê nhà Lâm Uyên có tập tục người chết cần phải chôn ngay, nên buổi chiều mọi người cùng đưa tiễn người chết ra nghĩa trang để chôn cất.

Trần Nam đã đau đến mắt mũi mơ hồ, hít thở khó khăn, anh không có ý định đi ra ngoài, chỉ cần ngồi đây chờ Tô Phương quay lại. Hai người sẽ về thành phố, rồi anh sẽ sinh bé con ra. Nhưng khi nhìn thấy anh ngồi một góc, một người họ hàng nghĩ rằng anh đang nén đau buồn, nhất quyết kéo anh đứng dậy đi theo đoàn đưa tang.

Trần Nam không cưỡng lại được, vừa đứng dậy, đứa bé như tụt xuống sâu hơn, đầu đứa bé đã đi xuống dưới. Từng bước từng bước gian nan, cuối cùng Trần Nam cũng đến được nghĩa trang, lén lút thò tay xuống dưới, cảm giác xuyên qua lớp quần âm hộ đang đỏ rực và nóng rát.

Một cơn đau nữa lại đến, chạy dọc sống lưng của Trần Nam, nhìn thấy Tô Phương phía trước, anh nhanh chóng bước đến, không thể nhịn được cảm giác thôi thúc muốn rặn trong mình. Anh túm lấy hai tay Tô Phương, ngồi xổm xuống, hai răng nghiến chặt vào nhau.

Tô Phương tìm Trần Nam nãy giờ, không ngờ anh lại ở đây, nhìn thấy anh sắc mặt nhợt nhạt, một tầng mồ hôi mỏng đã bao phủ toàn thân, đang trong tư thế ngồi xổm như muốn rặn cái gì đó. Đầu óc Tô Phương như muốn nổ tung, không thể thế được! Trần Nam không thể sinh ở đây được.

Trần Nam cảm giác như có một dòng nước ấm chảy xuyên qua mình, chẳng mấy chốc, nước từ phía dưới chảy ào ào ra, thấm ướt quần của anh. Chết tiệt, nước ối của anh vỡ rồi!

Tô Phương vô cùng hoảng sợ, cũng không kịp dặn Hiến Thành, nhanh chóng bế Trần Nam đang vì đau đớn mà mơ hồ lên, chạy như bay về phía xe của mình.

"Chú... Cháu xin lỗi... Tất cả là tại cháu... Chú chịu đựng một chút..."

Tô Phương đặt Trần Nam vào ghế lại phụ, ngả ghế hết cỡ có thể, để hai chân anh gác lên trên.

"Chú không sao... chú... chịu được... Ahhhh..."

Trần Nam vừa đáp lời thì một cơn co thắt nữa đến, anh ưỡn người ra phía sau, cố tìm một tư thế thoải mái nhất.

Tô Phương cởi quần anh, kiểm tra phần sưng đỏ bên dưới, đã mở được sáu phần rồi, e là không kịp về thành phố.

"Chú đừng rặn vội!"

Tô Phương đặt một tay lên vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Trần Nam. Mỗi khi cơn co thắt tới, anh cong người, nắm chặt tay cậu, cố gắng ép xuống cảm giác muốn rặn ra ngoài.

Chật vật lái xe một tiếng, trời bắt đầu mưa, xe vẫn chưa đi khỏi đường đất, Tô Phương bắt đầu sợ hãi.

"Phương... không kịp rồi... đứa bé... nó đang xuống... Ahhhh..."

Tô Phương kiểm tra phía dưới của Trần Nam, đã mở đủ. Cậu đỗ xe lại bên đường, nhẹ nhàng xoa nắn âm đạo đang giãn căng của anh. Nước ối rỉ ra ngoài theo từng tiếng rên rỉ thở dốc của Trần Nam, anh cảm giác được đầu đứa bé đã sắp ra đến ngoài.

"Chú, thở đều, nhớ những gì đã học!"

Tô Phương ở bên cạnh, lấy từ phí dưới ra một chiếc khắn sạch, lau phần nước ối và máu loãng trào ra ở phía dưới, cậu liên tục động viên Trần Nam.

"Chú... Cố lên, cháu nhìn thấy đầu con rồi!"

"GRHHHH..."

Sau một cú rặn dài của Trần Nam, đầu đứa bé đã nhô ra phía dưới, tóc máu đứa bé đen tuyền, cọ sát vào sản đạo làm Trần Nam đau đớn vô cùng.

"Lớn... lớn quá... Chú không thể..."

Đầu đứa bé mắc kẹt ở âm đạo của Trần Nam, mặc cho anh cố gắng rặn thế nào đi nữa, vẫn không thể tiếp tục ra ngoài, cảm giác bỏng rát phía dưới ngày càng tăng lên nhanh chóng.

"Ahhh...Grh... Grhhhh..."

Trần Nam tiếp tục rặn, âm đạo dường như giãn căng thêm sau mỗi nhịp thở, đầu đưa bé kéo căng ra tạo nên một độn nhỏ phía dưới, lỗ hậu của anh cũng đỏ ửng và co rút theo mỗi nhịp rặn.

Mỗi khi cảm giác đã đến chỗ lớn nhất, thì đầu đứa bé vẫn tiếp tục lớn hơn, Trần Nam không dám ngừng rặn, sợ đứa bé sẽ thụt vào trong sản đạo. Bỗng nhiên, Trần Nam cảm thấy có gì đó trượt ra khỏi lỗ hậu mình. Mặt anh nóng lại và đỏ bừng.

"Chú... không sao... đây là hiện tượng tự nhiên thôi"

Tô Phương ở bên cạnh trấn an anh, hai tay xoa nắn chiếc bụng đã cứng lại, hơi xẹp xuống vì đứa bé đang ở dưới.

"Ahhhhh...."

Một tiếng póc vang lên, đầu đứa bé xé rách âm đạo đi ra ngoài, đau đớn khiến Trần Nam không thể thốt lên lời, anh cảm thấy mình không còn tỉnh táo.

Tô Phương nhẹ nhàng lau mặt cho đứa trẻ, lấy tay kéo nó ra khỏi người anh theo cơn rặn xuống. Đứa bé cuối cùng cũng ra ngoài, Tô Phương ngay lập tức đặt lên ngực anh.

"Chú, là con trai." Nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa bé, nụ cười nở trên môi Tô Phương, cậu đã lên chức cha rồi.

Đứa bé nằm trên ngực Trần Nam, cố gắng tìm đến dòng sữa mẹ ngọt ngào, liên tục bú hút.

Trần Nam đưa mắt nhìn Tô Phương, thấy nụ cười sáng rực trên khuôn mặt cậu, mọi đau đớn như bị đánh bay hết, anh khẽ nói:

"Tô Phương, chú yêu cháu."

Tô Phương nghe xong thì sửng sốt, rồi đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi anh.

"Trần Nam, anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro