Ngoại truyện 4: (H) Mộc Sơ Hà, Mạc Tu và Liên Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thành Nhân Gian- Quán trọ Kim Khách]

"Nâng chân lên, lang quân" Mạc Tu hơi đau vì bị y kẹp quá chặt, dỗ dành người dưới thân.

Liên Chiếu Tình khẽ rên rỉ, lồn non bị dương vật cọ xát không ngừng chảy nước, phát ra những tiếng nhớp nháp khiến người mặt đỏ tim đập.

Y ngoan ngoãn nâng chân, kẹp lấy hông của Mạc Tu, đôi mắt xinh đẹp ngập nước nhìn hắn, khiến Mạc Tu càng thêm rung động.

Hai người chưa kịp nhìn nhau quá lâu, Mạc Tu đã nâng hai chân y lên, không ngừng đụ vào, "bạch bạch bạch" khiến y không kịp phòng ngừa mà thét một tiếng lên, dâm thủy phun trào.

"Nhìn lang quân kìa, dâm đãng thật đấy." Mạc Tu ghé vào tai y thủ thỉ, dưới thân lại không ngừng tiến công. Đôi tay chai sần của Mạc Tu bóp lấy da thịt nõn nà của Liên Chiếu Tình, in hằn lên bờ mông y những vệt đỏ.

Liêu Chiếu Tình đưa tay ôm lấy Mạc Tu, hôn hắn, đầu lưỡi không ngừng chiếm đoạt trong khuôn miệng hắn, chiếc lồn ngập ngụa nước lại càng kẹp chặt lấy cặc của Mạc Tu, như muốn sáp nhập hai thành một, Mạc Tu rút cặc ra, đưa tay lật người y lại, nhìn cặp mông trắng ửng đó của y vểnh lên, lồn non dưới ánh mắt đầy xâm lược của hắn không ngừng co rút, nước dâm chảy xuống đùi, Liên Chiếu Tình cũng không phải lần đầu làm chuyện này mà phải thẹn thùng.

"Phu...quân, phu quân, a..a...a... muốn phu quân đút cặc bự vào, lồn non khát quá, a...a... muốn phu quân bắn vào trong lồn non cơ!" Liên Chiếu Tình lấy đầu ngón tay không ngừng đâm chọt vào lồn y, nước dâm bắn hết lên mặt Mạc Tu, Mạc Tu không biết nói gì khi dương vật dưới thân trướng đau, Liên Chiếu Tình rút tay ra, nâng mông cao hơn, đủ để Mạc Tu đưa miệng vào liếm mút, rồi không ngừng lắc mông, rên rỉ mời gọi.

"Đây là lang quân nói đấy, lúc sau đừng có mà cầu xin ta dừng lại." Mạc Tu đưa miệng vào trong con bướm của lang quân, không ngừng đưa lưỡi vào trong liếm mút, Liên Chiếu Tình cũng nào chịu thua kém, "a..a...a" y lắc mông không ngừng, khiến Mạc Tu liếm hết mọi ngóc ngách trong cái lồn non của y, nước dâm chà hết lên mặt Mạc Tu, khiến hắn bực bội đột nhiên cắn lấy hột le của y mà chà xát, Liên Chiếu Tình bị khoái cảm đột ngột mà sướng đến run người, dương vật bắn ra, nhưng Mạc Tu không chịu dừng lại mà tiếp tục liếm mút, hắn liếm đến đâu, lồn non của Liên Chiếu Tình ra nước đến đó, uống mãi không hết, cuối cùng hắn cũng phải từ bỏ việc uống hết nước lồn y, bất mãn tát nhẹ lên cái lồn non dâm đãng của y.

"Liếm mãi mà vẫn chảy nước, Liên Chiếu Tình, lần đầu ngủ với ta Tình nhi nào chảy nhiều nước đến vậy, quả nhiên vẫn là do người song tính sau khi phá thân thì càng ngày càng dâm đãng đúng không."

Liên Chiếu Tình còn bị cú tát của y làm cho sướng rơn, chậm chạp trả lời: "Ha... ha... phu quân nói phải, Tình nhi bị phu quân đụ thành con đĩ dâm đãng rồi, phu quân lồn non của ta đang bất mãn vì thiếu cặc bự của phu quân đút vào đấy, phu quân, phu quân có còn là đàn ông không, lang quân của phu quân đang thèm khát được ngài bắn tinh vào lồn đây này, mà ngài... Aaaaaaaa" Chưa kịp dứt lời khiêu khích, lồn non của Liên Chiếu Tình đã bị dương vật đang cương cứng của Mạc Tu đụ vào không thương tiếc.

"... Thật chẳng nói nổi rồi, A Tình." Mạc Tu đụ không nhanh, nhưng Liên Chiếu Tình lại thấy được hắn đang muốn lấp đầy từng ngóc ngách trong cơ thể mình, "bạch bạch bạch", hai tay của Mạc Tu không ngừng xoa nắn bầu vú y, bóp lấy nhũ ti cứng ngắc của y, Liên Chiếu Tình bị thúc đến quên cả trời trăng mây đất, chỉ có thể khàn giọng rên rỉ, Mạc Tu bỗng tăng tốc, dương vật phồng lên bắn hết luồng tinh nóng bỏng vào sâu trong lồn non của y, khiến y giật người, lỗ lồn tràn ra nước dâm.

"Thật xinh đẹp" Mạc Tu nhận xét, tóc đen của Liên Chiếu Tình xõa sang một bên, trên mông là dấu tay ửng đỏ, hạ thân y nhơ nháp nhầy nhuộc tinh dịch và nước dâm, Liên Chiếu Tình kẹp mông như muốn giữ lại tinh dịch của phu quân trong cơ thể, nhưng chất lỏng vẫn trôi tuột khỏi khỏi lồn y, Mạc Tu lấy ngón tay đẩy mép lồn y ra để tinh dịch dễ chảy ra ngoài hơn, rồi tát lên mông y một tiếng thật vang.

Liên Chiếu Tình thở dốc, vẫn còn ngập trong tình triều chưa tỉnh lại, Mạc Tu cho cả hai mỗi người một phép thanh tẩy, rồi mặc lại y phục cho y, ôm y đi ngủ.

"Phu quân." Liên Chiếu Tình khẽ thủ thỉ.

"Hửm" Mạc Tu khẽ xoa đầu y, ánh mắt dịu dàng.

"Lần sau ấy, ta nhún cho phu quân bắn được không?" Hai mắt Liên Chiếu Tình lấp lánh như những vì tinh tú, nhưng lời y nói ra lại khiến Mạc Tu đen mặt.

Mạc Tu hừ một tiếng, vỗ nhẹ lên mông y: "Không ra thể thống gì hết, đi ngủ."

Liên Chiếu Tình mỉm cười, hôn hắn, rồi hai người cùng chợp mắt.
__________
[Thành Thiên Chiếu- Ma Tông]

"Đại đệ tử Mộc Sơ Hà, cung chúc sư tôn thọ cùng nhật nguyệt." Trong đại điện, một chàng trai tuấn mỹ đang quỳ, hắn mặc độc một màu đen, ngay cả đôi mắt cũng đen như mực, dường như hòa làm một với cung điện đen tuyền.

""Hà nhi" Tông chủ Liễu Tâm Nhan giơ quẻ trong tay, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía đệ tử tâm đắc của mình.

Ông nuôi nấng hắn từ bé, luôn mong muốn ngày sau hắn sẽ là thiên kiêu một đời, nhưng hôm nay bói quẻ cho hắn, mệnh kiếp đã tới, hồng loan đã động, nếu không vượt qua được, chỉ sợ cả đời sẽ không thể phi thăng.

"Hà nhi à, tình là gì?"

"Thứ không cần thiết" Mộc Sơ Hà đáp.

"Thứ không cần thiết, nói rất hay, nhưng ngay cả vi sư cũng không dám nói cả đời ta chưa từng động lòng với ai" Liễu Tâm Nhan thở dài đầy hoài niệm.

"Đi đi, Hà nhi, tới thành Nhân Gian, ở đó con sẽ gặp được kiếp số của mình, thành hay bại, là do con thôi."

Thành Nhân Gian- Mộc Sơ Hà gật đầu, hành lễ rồi rời đi.

Bao năm sau khi nhớ lại, Mộc Sơ Hà vẫn nghĩ, nếu như năm đó hắn không đến thành Nhân Gian, không gặp Mạc Tu và Liên Chiếu Tình, liệu hắn có đi đến được ngày hôm nay không.

Chuyện xưa phủ bụi trần, cố nhân còn mấy ai?

_____________
[Thành Nhân Gian]
Hôm nay trời đổ mưa rào, các tiểu thương vội vàng dọn quán, đóng cửa, nhưng bên trong trà lâu vẫn vô cùng náo nhiệt.

Mạc Tu và Liên Chiếu Tình thuê một nhã gian, Liên Chiếu Tình lắng tai nghe thư sinh dưới dưới lầu kể chuyện, hai người bọn họ đều là tu sĩ, dù cho nhã gian có cách âm cũng chẳng phải là vấn đề. Mạc Tu cho Liên Chiếu Tình nằm lên đùi mình, lâu lâu lại đáp lời y, nhưng mắt vẫn không rời khỏi tâm pháp trong tay.

"Phu quân có nghe thấy người dưới lầu kể gì không, lan nhân nhứ quả, thật đáng buồn"

"Lan nhân nhứ quả cũng đâu phải chuyện hiếm, hà tất đau buồn." Mạc Tu khẽ xoa đầu Liên Chiếu Tình, "Lang quân chớ sầu não, cả đời này của Trục Vân Tông Mạc Tu, sẽ chỉ có một mình Liên Chiếu Tình."

Liên Chiếu Tình thở dài: "Ta tin huynh, nhưng ai biết được, thế sự vốn vô thường, lỡ nay đây mai đó ta chết đi, hồn phi phách tán, chẳng vào được luân hồi, thì huynh phải làm sao đây."

"Không được nói gở, Liên Chiếu Tình." Mạc Tu nhíu mày, khẽ bảo: "Nếu thật có ngày lang quân và ta ly tán, ta sẽ không để lang quân phải cô đơn dưới hoàng tuyền một mình."

"Tu sĩ dễ hồn phi phách tán, chắc gì dưới hoàng tuyền chúng ta còn gặp nhau, chẳng bằng tận hưởng lạc thú trước mắt." Liên Chiếu Tình hôn lấy Mạc Tu, Mạc Tu cũng dịu dàng đáp lại, hai người hôn lấy hôn để một hồi, y phục đã xộc xệch, Liên Chiếu Tinh bờ môi sưng húp, hai má ửng đỏ, liếc đôi mắt tràn ngập nước thu nhìn về phía Mạc Tu, thỏa hiệp, Mạc Tu cúi đầu xuống, ngập lấy con cặc xinh đẹp của lang quân.

"Đẹp quá" Mạc Tu ngậm lấy quy đầu của Liên Chiếu Tình, kích thước dương vật lang quân của hắn cũng chẳng nhỏ như người ta hay nói về người song tính, hắn ngậm lấy nhưng lại chẳng thể nuốt hết được, Liên Chiếu Tình nhìn hắn bận rộn dưới háng mình, lồn non không ngừng chảy nước, Liên Chiếu Tình rên khẽ, lấy tay nắm lấy tóc của Mạc Tu, đụ lút cán vào miệng hắn.

Mạc Tu cũng hiểu về chuyện giường chiếu thì tính tình của Liên Chiếu Tình khá ác liệt, nên hắn cũng chiều y, không ngừng cố gắng nuốt lấy con cặc của Liên Chiếu Tình.

Liên Chiếu Tình bị hắn hầu hạ vô cùng sung sướng, cả người run rẩy, bắn hết tinh dịch vào miệng hắn, lồn non cũng đổ đầy nước dâm, phun hết lên mặt Mạc Tu.

"Sướng chứ, đĩ dâm đãng" Giọng Mạc Tu khàn khàn, quy đầu của Liên Chiếu Tình đi vào cuống họng y không quá dễ chịu.

"Đĩ dâm biết phu quân tốt nhất, đĩ dâm cả đời chỉ muốn bắn vào miệng phu quân, và được phu quân bắn tinh vào lồn non thôi, tối nay phu quân chơi lỗ hậu của đĩ dâm nữa nhé, lâu lắm rồi phu quân chưa ghé thăm nói đấy."

"Đĩ dâm có đến tận ba cái lỗ, quả thật là phúc của phu quân." Mạc Tu cười, quyết định tối nay sẽ đụ y không xuống được giường, để rèn cái tính ác liệt đó đi.
"Phu quân là con chó đực của đĩ dâm, đĩ dâm bị chó chịch đến sướng rơn người, đĩ dâm sẽ phết mật ngọt lên lồn non, để phu quân để uống nước lồn ngọt ngào nhé"

Mạc Tu đã thanh tẩy cho cả hai, mặc lại y phục, nghe xong chỉ biết đen mặt.

"Lang quân chơi trò này đến nghiện rồi sao, vi phu không biết mặt lang quân lại dày đến vậy đấy."

"Lang quân chỉ muốn phu quân cùng ta điên đảo đêm ngày, hai hợp làm một, vĩnh viễn chẳng chia xa, để những ánh mắt dám mơ ước ta, cũng như khinh thị phu quân phải ghen đến đỏ mắt." Liên Chiếu Tình bật cười, nghĩ đến những ánh mắt nhơm nhớp nhìn y, thật kinh tởm.

"Ta sẽ bảo vệ lang quân, nhưng lang quân phong tình vạn chủng, vi phu cũng rất lo sợ." Mạc Tu không phải không lo lắng cho Liên Chiếu Tình, đa số người song tính đều là những lô đỉnh được săn đón, dù cho thể chất của Liên Chiếu Tình chẳng phải lô đỉnh cấp cao, nhưng y vốn là một miếng bánh ngọt, tu vi của bọn họ chỉ mới ở Kết Đan, lỡ có lão tổ Nguyên Anh nào đó muốn cưỡng đoạt Liên Chiếu Tình, thì Mạc Tu phải làm sao.

"Phu quân, ta hận chính mình là người song tính, chỉ vì ta nên phu quân luôn phải tu luyện điên cuồng, sợ hãi một ngày không bảo vệ được ta." Liên Chiếu Tình ôm lấy hắn, cảm thấy rất hạnh phúc, "Phu quân à, nhân quả của chúng ta đã kết, nhưng chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt đẹp, nếu có ngày ta chết, mong phu quân hãy tiếp tục sống, thay ta nhìn thế gian này."

"Đúng rồi, phu quân có thể lấy người khác, nhưng mà ta vẫn mong huynh... có thể nhớ đến ta"

Trên thế gian này, đau khổ nhất chính là sự quên lãng.

Mạc Tu ôm y chặt hơn, không nói không rằng.

Trong lòng thầm cất lời, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta sẽ bồi lang quân.

Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.

Mạc Tu nhìn ra bên ngoài nhã gian, mưa rơi lất phất, một người thiếu niên áo đen đơn độc cất bước, nhưng mưa lại chẳng dính lên người chàng dù chỉ một giọt.

Dường như nhận thấy ánh mắt của y, người thiếu niên ngẩng đầu, một đôi mắt đen sâu thẳm tựa giếng cổ ngàn năm không gợn sóng.

Gương mặt của Mạc Tu vẫn chưa hết ửng hồng sau chuyện giường chiếu, lại lộ rõ vẻ trầm lặng u sầu.

Ánh mắt của họ chạm nhau, Mạc Tu khẽ gật đầu, buông rèm xuống, còn Mộc Sơ Hà thì vẫn chăm chăm.

Có duyên không phận, chung quy thành nghiệt.

___________
"Phu quân, huynh nhìn xem, người này bị thương nặng lắm."

Trước mắt Mộc Sơ Hà lờ mờ một bóng áo xanh cùng hương hoa sen thoang thoảng, bóng áo xanh ấy đỡ lấy thân thể dơ bẩn của hắn, nói với người được y gọi phu quân ở phía sau.

Người phía sau bước đến chầm chậm, đôi mắt của Mộc Sơ Hà bỗng rõ ràng, người ấy mặc một bộ áo trắng, khuôn mặt dịu dàng nhưng lạnh lẽo, là người mà hắn nhìn thấy ở trà lâu.

"... Trên người hắn có ma khí, là ma tu." Mạc Tu nói, nhíu mày nhìn Liên Chiếu Tình, "Kẻ này ma khí tinh thuần, ắt không phải hạng lương thiện gì, A Tình à, có khi chết ở đây là số mệnh của hắn."

Giọng nói của Mạc Tu cũng trong trẻo và lạnh lùng như chính con người hắn vậy, nhưng lại làm Mộc Sơ Hà chẳng khơi lên nổi sát tâm.

A, hắn sẽ phải chết ở đây sao.

Không ngờ lão ma tôn đó lại cho người mai phục hắn ở đây, hắn trúng kế của lão ta, dù phản sát được nhưng ma khí đã sớm cạn kiệt, miệng vết thương không ngừng chảy máu, nếu không sớm được chữa trị, hắn thật sự phải chết.

"Phu quân, nếu hắn không phải hạng lương thiện, thì hôm qua thành Nhân Gian nào an bình như bây giờ?" Mộc Sơ Hà cảm nhận được miệng vết thương đang dần lành lại, hắn sững sờ nhìn Liên Chiếu Tình, khuôn mặt của Liên Chiếu Tình không quá mỹ lệ, nhưng càng nhìn lại càng đẹp, giống như có một khí chất đặc biệt khiến người không thể dời mắt nổi.

Hắn cảm giác như mình bị nhìn thấu.

Thật lạ lùng, rõ ràng tu vi của y chỉ có Kim Đan, nhưng sao hắn lại cảm thấy y có thể nhìn thấu tất cả vậy.

Mãi đến sau này, Mộc Sơ Hà mới biết được, Liên Chiếu Tình là bông sen mà năm đó trích tiên đánh rơi nơi thiên địa, có thể nhìn thấy được mọi duyên phận nhân quả trên đời, y vốn chẳng thể tồn tại nơi nhân gian, mà phải phi thăng để trở về chốn cũ, nhưng y lại vì một người mà ở lại, khiến thiên đạo giận dữ, phạt y hồn phi phách tán.

Trước khi chết, Liên Chiếu Tình nhìn hắn bằng ánh mắt ghen ghét đến điên cuồng, sau đó lại trở thành một ánh mắt đầy thương hại.

Liên Chiếu Tình dù không thể đồng hành cùng Mạc Tu đến cuối cùng, nhưng y sẽ mãi là người Mạc Tu yêu thương nhất, cũng là người duy nhất.

Mộc Sơ Hà khi y còn sống đã tranh không nổi, sau khi y chết lại càng tranh không được

___________
"Mộc Sơ Hà..." Mạc Tu run rẩy, trợn mắt nhìn hắn.

"Mạc Tu, Liên Chiếu Tình chết rồi." Mộc Sơ Hà ôm thi thể của Liên Chiếu Tình, Mạc Tu nhìn y, gương mặt y vẫn như xưa, nhưng sẽ chẳng bao giờ mở mắt ra được nữa.

"Là... kẻ thù của ngươi giết y..." Mạc Tu giật lại thi thể của Liên Chiếu Tình, bật khóc nức nở, ôm hận nhìn hắn.

"Phải, cũng không phải, Mạc Tu, chắc ngươi cũng hiểu, đây là số phận của Liên Chiếu Tình." Mộc Sơ Hà nhìn y rơi lệ, lồng ngực nhói đau.

"Ngươi có thể hận ta cũng được, Mạc Tu, nhưng đây là thiên mệnh." Mạc Tu lạnh lùng nhìn hắn, một tay của y ôm lấy thi thể của Liên Chiếu Tình, một tay rút kiếm, dứt khoát đâm vào bả vai của Mộc Sơ Hà.

"Mộc Sơ Hà, ta không thích ánh mắt ngươi nhìn ta!"

Y gia tăng lực đạo trên tay, khiến Mộc Sơ Hà đổ mồi hôi lạnh.

"Mộc Sơ Hà, ta hận ngươi, vì ngươi đã gián tiếp gây ra cái chết của y"

Mộc Sơ Hà chỉ nhìn y, không nói không rằng, Mạc Tu đứng trước ánh mắt của hắn lại lùi bước, như trở về lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng nhìn y như vậy, khiến cho lòng y không ngừng báo động, sắc mặt lạnh lẽo.

"Mộc Sơ Hà, ta là người vô lí đến vậy đấy, nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt ta, đừng trách ta giết ngươi."

Nói rồi, y ôm lấy thi thể của Liên Chiếu Tình, ngự kiếm rời đi.

"Không còn gặp mặt sao... cũng tốt" Mộc Sơ Hà lẩm bẩm, "Coi như duyên phận đã đoạn, thì kiếp số này, cũng nên chấm dứt thôi."

Nhưng Mộc Sơ Hà đã quá ngây thơ, nếu dễ dàng như vậy, sao lại gọi là kiếp số cho được.

Số phận an bài, dẫu cho chẳng phải lương duyên, cũng khó lòng thoát khỏi.
__________________
Ra đây là kiếp số, Mộc Sơ Hà nghĩ.

Người đàn ông dưới thân đang không ngừng giãy dụa, y phục xộc xệch, lâu lâu lại khẽ rên rỉ.

"Tránh... ra"

"Rõ ràng là ngươi chộp lấy ta trước, Mạc Tu" Mộc Sơ Hà lấy tay cầm lấy dương vật đang căng cứng của người dưới thân, dùng đầu móng tay ấn vào bao quy đầu, khiến cả người Mạc Tu run lên.

Động tác của hắn hơi trúc trắc, nhưng Mạc Tu dính mị độc, chỉ một chút kích thích giờ cũng khiến thân thể hắn không chịu nổi, y giương mắt nhìn Mộc Sơ Hà, như đã nhận ra hắn là ai, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt.

"Mị độc của mị ma Nguyên anh kỳ, ngươi không thoát nổi đâu." Mộc Sơ Hà nhìn y, ánh mắt tối tăm, dường như hạ quyết định gì đó.

Thế là hắn cởi áo ngoài, mở kết giới, một hồi điên đảo.

Hạ thân của Mộc Sơ Hạ kẹp lấy cặc bự của người dưới thân, nhìn khuôn mặt thất thần của y mà lòng đầy thỏa mãn, hắn nhấp nhô theo nhịp, không ngừng rên rỉ, Mạc Tu nào chấp nhận cảnh này, nhất là khi nghĩ đến Liên Chiến Tình, y lại càng cảm thấy thẹn, nhưng có thẹn và giận đến đâu thì y lại chẳng thoát ra được khỏi pháp thuật của Mộc Sơ Hà, chỉ có thể nhắm mắt lại cảm nhận con cặc của y không ngừng bị hạ thân của Mộc Sơ Hà mút lấy.

"Ta... sẽ giết ngươi...ha...ha..."

"A... a... vô cùng hoan nghênh" Mộc Sơ Hà được dương vật của y đâm lút cám vào, chạm đến điểm mẫn cảm nhất, niềm hạnh phúc khi được cùng người mình yêu hòa làm một dâng trào trong lòng hắn.

Cuối cùng, tinh dịch của Mạc Tu bắn hết vào trong người Mộc Sơ Hà, khiến hắn gập người nằm xuống trên ngực Mạc Tu, hắn nhìn y, khẽ hôn lên bờ môi đã bị y tự cắn đến rướm máu.

Bỗng, pháp thuật gián đoạn, Mộc Sơ Hà bỗng hộc ra một ngụm máu đen, Mạc Tu nhân cơ hội này đẩy hắn ra, điểm huyệt hắn.

"... ta đã nói... dừng lại... nếu không ta sẽ giết ngươi." Mạc Tu nhìn hắn đầy căm hận, Mộc Sơ Hà trước khi đến đây đã bị người khác hạ dược, nên giờ mới không thể sử dụng tu vi.

Mộc Sơ Hà nhìn ảnh ngược của mình trong mắt y, nhơ nhuốc, cả người đều nhuốm vị tình dục, hạ thân không ngừng chảy ra dịch trắng.

Mạc Tu cũng có khá khẩm bao nhiêu, trên người toàn dấu răng của Mộc Sơ Hạ, trải dài từ bả vai xuống bả đùi, dương vật còn đang rỉ dịch.

"... ngươi sẽ giết ta?"

"Không... ta sẽ làm ngươi, sống không bằng chết."

Sống không bằng chết là sự thật.

Mạc Tu cắt hết kinh mạch hắn, phong thần thức của hắn, ném hắn vào hoang mạc, khiến hắn như một kẻ ngốc, không biết mình là ai, lang thang vô định, lưu lạc khắp nơi.

Nhưng lại nhờ vậy mà hắn hiểu được nhân gian ấm lạnh, cho đến khi Liễu Tâm Nhan bước lên Đại Thừa Kỳ, chặt đầu ma tôn tiền nhiệm, đón hắn trở về.

Lúc đó hắn đang là con nuôi của một thương nhân giàu có nơi thành Nhân Gian, sau bao nhiêu năm tháng thăng trầm, cuối cùng lại về nơi bắt đầu.

Mộc Sơ Hà nhìn thấy Liễu Tâm Nhan, Liễu Tâm Nhan ôm hắn vào lòng, vỗ lưng hắn, "Con ta, con đã chịu khổ rồi"

Mộc Sơ Hà bật khóc.

Liễu Tâm Nhan dùng tu vi Đại Thừa khôi phục lại kinh mạch cho Mộc Sơ Hà nhưng vết kiếm chém trên cổ tay hắn vẫn không thể lành lại.

"Ta có thể xóa nó cho con nếu con muốn" Liễu Tâm Nhan tưởng hắn không muốn để lại dấu vết khuất nhục ấy, nhưng không ngờ Mộc Sơ Hà lại từ chối ông.

"Y không giết ta, lại đưa ta một cơ duyên lớn" Ma khí quanh quẩn bên người Mộc Sơ Hà bỗng đổ ào vào cơ thể hắn.

"Quả nhiên là vậy, năm đó tâm cảnh của con chưa đủ, không thể phá được cảnh giới Hóa Thần, giờ đây đi hết nhân gian, cuối cùng con ta cũng có thể một bước lên trời rồi."

"Ta không hiểu, sư tôn... tại sao y lại không giết ta"

"Con làm gì sai để y giết con à?"

"Trừ đạo lữ của y ra, ta thấy y rất tàn nhẫn, về nhiều mặt."

"Ta nghe nói Trục Vân Tông sắp bị lão tam diệt rồi, con có muốn đến nhìn y lần cuối không."

"Lần cuối sao... không, thưa sư tôn, nếu y đã không giết ta, thì hẳn y phải chuẩn bị dây dưa cùng ta cho đến ngày một trong hai tan thành cát bụi."

"Kim ốc tàng kiều à? Con muốn giam y lại sao?"

"Kiếp này y không thể yêu ta, vậy thì ta sẽ đưa y vào luân hồi, bắt đầu lại cùng kiếp sau của y."

Liễu Tâm Nhan có chút bất ngờ: "Nhưng đã vào luân hồi, thì y có còn là người con thích nữa sao?"

"Sư tôn, ta chưa từng thích y theo lẽ đó, y là số kiếp của ta, đã định sẽ dây dưa với ta muôn đời muôn kiếp."

"... vậy là yêu đến si cuồng luôn còn gì?"

"... haha... có lẽ"

Trời đất bỗng tối sầm lại, Hóa Thần Hợp Thể, cái lạch trời mà hắn đã từng vùng vẫy mà chẳng thể thoát ra được, ngày hôm nay chính thức sụp đổ.

Khoảnh khắc phá cảnh, hắn lấy từ mi tâm ra một tia thần thức, một tia thần thức yếu ớt nhưng lại kiên cường như bản thân chủ nhân của nó vậy.

"Ngươi nói ngươi cứ như thế này... thì làm sao ta có thể cút khỏi mắt ngươi cả đời đây...:

___________________________
[Trục Vân Tông]

Mạc Tu không nhớ gì cả.

Y tỉnh lại trên giường, nhưng khắp nơi đều quá xa lạ, y không nhớ mình là ai, mình ở đâu, điều đó khiến y cảm thấy sợ hãi, bất an.

Phải mất vài tháng, sau khi các sư đệ của y giảng giải cho y biết, thì y mới tiếp thu được thân phận hiện tại của mình, đại sư huynh của Trục Vân Tông, tu vi kim đan trung kỳ.

Trong viện của y trồng đầy hoa sen trắng, đến mùa sen nở, y lại càng cảm thấy đau đớn khó tả, giống như y đã quên mất ai đó- một người rất quan trọng.

Như mị độc đang gặm nhấm cơ thể của y vậy.

Sư tôn của y, tông chủ Trục Vân Tông nói rằng, lúc ra ngoài lịch luyện có lẽ y đã trúng phải mị độc của mị ma Nguyên anh hậu kì, độc này phải chờ đến khi y đột phá đến Hóa Thần mới có thể hóa giải hoàn toàn, sau đó sư tôn nói với y:

"Chuyện cũ dù gì cũng đã qua, con cũng nên buông xuống, nếu không thể nhớ lại, thì cứ cho nó qua đi, ít nhất con sẽ nhẹ lòng hơn."

"... Vâng... sư tôn"

Sau đó có một thiếu niên gia nhập Trục Vân Tông, thiên tư xuất chúng, nhưng tâm tính không tốt, hay sợ đông sợ tây, trêu chọc cũng rất thú vị, y rất thích thiếu niên này, muốn gần gũi hơn với gã, nhưng mỗi khi thiếu niên đứng gần y, y lại thấy dương vật cương lên, mị độc trong cơ thể như muốn y tuân theo dục vọng của đàn ông mà chinh phục thiếu niên thanh thuần ấy.

Y âm thầm phỉ báng chính mình, nhưng lại mê mang, phải chăng y thích thiếu niên kia, y phủ nhận, tình cảm ấy chẳng phải là thích, mà là dục vọng muốn chinh phục, muốn xé nát thân thể trắng nõn của thiếu niên, muốn rèn luyện gã trở thành con đĩ ngày ngày chỉ muốn điên đảo cùng y, muốn quất cặc lên mặt thiếu niên để gã khóc thút thít lên, khung cảnh ấy, chắc chắn rất đẹp.

Thiếu niên kia là người song tính, không hiểu sao y lại chắc chắn điều đó, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, y đã chắc chắn điều đó rồi, một lần y vô tình nhìn thấy lồn non ngập nước của thiếu niên, kết quả tối hôm đó mị độc đốt người, hành hạ y vô cùng thê thảm, trong mê mang y bật khóc, gọi ra một cái tên xa lạ, dường như sẽ có người đến vỗ vễ và ôm lấy y, nhưng không, một mình y bị tra tấn quằn quại.

"... Ta... cần phải song tu với thể chất lô đỉnh." Sư tôn từng bảo, lô đỉnh là thể chất có thể giải tỏa mị độc của y tốt nhất, cho đến ngày y đột phá cảnh giới Nguyên Anh.

Thế là Mạc Tu bỏ qua lồng ngực cứ âm ỉ đau, tiến lại gần thiếu niên đang chìm trong bể dục, xé nát y phục của gã, thiếu gã không ngừng cầu xin: "Đừng... đại sư huynh... đừng..."

Mạc Tu hờ hững để ngoài tai lời van xin của gã, không kìm được mà cắn lấy đôi môi anh đào đang mấp máy, dục vọng còn chưa được thoả mãn vì thân thể mềm mại, thì cảm giác kinh tởm đã ập tới làm Mạc Tu muốn nôn mửa.

Tại sao lại thế? Theo lời sư huynh đệ của y nói thì, khi xưa Mạc Tu cũng từng là một chàng công tử ngày ngày dạo chơi chốn gió trăng, y từng đi qua ngàn vạn bụi hoa mà chẳng nao lòng vì bất cứ ai, thế mà sau đó lại yêu si cuồng một người, sửa lại bản tính.

Mạc Tu tự cảm thấy tính cách mình không phải là loại thanh lãnh trời sinh, nhưng khó có thể liên tưởng bản thân với hoa hoa công tử ngày ngày dạo chơi chốn hoa nguyệt, y sốc mất một lúc lâu, lòng tò mò với quá khứ đã mất lại càng lớn, nhưng mấy chục năm ròng rã, y chẳng thể tìm lại bất cứ đoạn kí ức nào, Mạc Tu tuy thất vọng, nhưng đành từ bỏ.

Y từng có một người đạo lữ... cặc của Mạc Tu cọ vào lồn non của Tri Thu, khiến chiếc bướm bé xinh chưa từng bị ai khai phá phun trào nước dâm, cặc bị nước dâm tưới đẫm, y dùng bàn tay thô ráp của mình xoa nắn nhũ ti của Tri Thu, khiến người dưới thân không ngừng rên rỉ.

"Sư đệ, đệ nhìn xem, ngay cả con đĩ dâm nhất cũng không chảy được nhiều nước như đệ."

Mạc Tu nói xong, lại cảm thấy trời đất như đổ sập, dường như có nhân quả gì đó đứt đoạn, y thất thần khi lồn non còn đang cắn mút lấy đầu ngón tay y, người dưới thân bỗng bật khóc nức nở, y bỗng nhiên cảm thấy chẳng còn gì thú vị, y vỗ về chiếc lồn của Tri Thu.

"Được rồi, ta không chạm vào đệ, nhưng đệ đó, nên sửa tính đi, cái tính cách dễ bắt nạt như đệ có ngày bị đàn ông bắt làm lô đỉnh mất."

Mạc Tu không ngủ với Tri Thu, thật khó mà tưởng tượng, ngày ngày mị độc trong cơ thể cứ không ngừng hiển hóa ra cảnh Mạc Tu đụ Tri Thu đến khi gã bắn nước tiểu, nhưng mị độc có lẽ cũng chẳng thể bắt Mạc Tu làm ra bước cuối cùng, nối thêm một đoạn nghiệt duyên.

Sau này Mộc Sơ Hà nói với Tri Thu, có lẽ lúc ngươi sắp bị cưỡng bức, thiên đạo lại chợt mở mắt và nhớ ra ngươi là con ruột của nó, thế là ngươi thoát, chúc mừng chúc mừng.

Tri Thu lúc đó hừ lạnh một tiếng: Thế cho nên nó cho ta bị Từ Xạ Khanh đụ làm gì? Nối nghiệt duyên à?

Mộc Sơ Hà nhìn gã bằng ánh mắt thương hại: Tất nhiên, nó bị mù mà, nghiệt duyên hay lương duyên trong mắt nó có lẽ chỉ là duyên phận thôi.

Tri Thu bật cười: Thật ra dù nghiệt duyên chưa nối, nhưng thời gian trôi qua, bễ bãi nương dâu, người xưa chẳng còn, ta lại vẫn cứ nhớ thương đại sư huynh đấy

Mộc Sơ Hà cũng nở nụ cười: Vậy ngươi muốn, tranh giành với ta à?

Tri Thu nhìn bóng hình Mạc Ly đang chạm vào cánh hoa sen giữa hồ, đột nhiên cảm thấy Mộc Sơ Hà còn đáng thương hơn cả gã.

Bởi vì ngàn đời ngàn kiếp, đại sư huynh của gã đều sẽ chỉ yêu duy nhất một mình đóa sen trong hồ kia.

Nhưng phút chốc ấy, Mạc Ly quay đầu nhìn lại, bỗng nở nụ cười.

Thế là gã lại cảm thấy, có lẽ kiếp này Mộc Sơ Hà, thật sự có thể cầu nhân đắc nhân.
_______________
[Bên ngoài Trục Vân Tông]
Mạc Tu quỳ dưới đất, bội kiếm bị y vứt sang một bên.

Xung quanh y đều là những thi thể chết không nhắm của sư đệ sư muội, trước mặt y lại là một chàng trai có đôi mắt đen thẳm.

Lúc nãy khi y sắp bị kiếm của một ma tu Kim đan đại viên mãn chém trúng, thì một luồng ma khí đã khiến cho kẻ đó chết ngay lập tức, y đổ mồi hôi lạnh, cảm giác tuyệt vọng lan tràn.

Chàng trai trước mặt y không giết y ngay lập tức, Mạc Tu cảm nhận được ánh mắt dò xét của ma tu trước mặt, y đáng lẽ phải tử chiến đến cùng, nhưng nhìn thây cốt chất chồng, sư tôn hồn phi phách tán, Trục Vân Tông đâu còn nữa, thế thì y vung kiếm vì điều gì.

Mộc Sơ Hà nhìn bạch y của y đã rướm máu, cả người đầy vết thương, thương xót mả lau đi vết máu trên mặt y, tẩy rửa cho bội kiếm của y, đưa đến trước mặt y.

"Bội kiếm của ngươi"

Mạc Tu trợn mắt nhìn hắn, dường như vô cùng khó hiểu về hành động này.

"... sao... trên người của các hạ... lại có... thần thức của ta?" Mạc Tu hỏi.

Mộc Sơ Hà mỉm cười: "Cái đó thì ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ, đại sư huynh Trục Vân Tông."

"Ta tên Mộc Sơ Hà."

"Mộc... Sơ Hà..." Đầu của Mạc Tu bỗng nhiên đau như búa bổ, khiến y cuộn mình sang một bên. Mộc Sơ Hà thấy y vẫn chưa nhớ lại, thì thở dài: "Quả nhiên ta vẫn chẳng phải người quan trọng gì."

"Liên Chiếu Tình, ngươi còn nhớ y không?"

Ầm một tiếng, kí ức trước đây bỗng ùa về.

Mạc Tu mở mắt, nhìn khung cảnh xung quanh, vô cùng xót xa, y lia mắt về phía Mộc Sơ Hà, cất giọng mỉa mai: "Thiếu tôn chủ đến đây để lấy mạng của ta sao?"

"Ta đã đột phá Hợp Thể Kỳ." Mộc Sơ Hà bỗng nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Mạc Tu lại hiểu, y phì cười: "Thế là ta đã may áo cưới cho ngươi rồi nhỉ?"

"Ngươi có thể giết ta, nhưng lại không giết ta, thậm chí còn để lại thần thức để bảo vệ ta." Mộc Sơ Hà cảm thấy rất mĩ mãn, "Cho nên lúc nhớ lại, ta cảm thấy rất vui, vì ta nghĩ cuối cùng ngươi- kiếp số của ta- đã động lòng với ta, nhưng sau khi suy xét lại từ đầu, ta lại hiểu vì sao ngươi không giết ta."

"Ngươi muốn nhìn ta sống như một con chó, nhìn từ dưới đáy nhìn lên, cả đời chẳng nhớ nổi mình là ai, chẳng nhớ nổi mình tên gì, chẳng nhớ nổi mục đích mình sinh ra trên đời."

"Ngươi sợ ta bị giết quá sớm, không đủ để giải hận lòng ngươi, Mạc Tu à, ta chưa từng làm gì có lỗi với ngươi." Mộc Sơ Hà mỉm cười, "Thế nên đoạn nhân quả này, là ngươi thiếu ta, vô tình lại giúp ta đột phá, trả được 1 đoạn, nhưng đoạn còn lại thì sao."

"Ngươi còn lời trăng trối gì không?"

Mạc Tu nhìn hắn, bỗng chốc hiểu được: "Ngươi muốn kiếp sau của ta trả đoạn duyên nợ này cho ngươi?"

Y suy đi ngẫm lại, cảm thấy cũng nhẹ lòng: "Được, vậy để kiếp sau của ta trả đi, dù gì y cũng chẳng phải là ta, dẫu cho đoạn duyên nợ này vốn cũng chẳng phải ta mong muốn."

Mạc Tu cầm lấy bội kiếm của chính mình, ánh kiếm sắc lạnh, lại chợt lưu luyến hơi ấm cố nhân, khi giật mình tỉnh lại, nước mắt giàn dụa, Liên Chiếu Tình sớm đã hồn phi phách tán.

Y dứt khoát cắt cổ mình, máu tươi phun trào, hồn phách tán loạn, tụ lại trong chiếc đèn tỏa hồn.

Mộc Sơ Hà ôm lấy thân thể dần trở nên lạnh lẽo của y, khẽ hôn lên môi y, lồng ngực bỗng nhói lên.

Hắn vươn tay nâng một đoàn thần thức yếu ớt, giọng nói lạnh nhạt của Mạc Tu lại lần nữa truyền vào trong tai: "Mong ngươi buông tha cho tên đệ tử mang trên mình đơn linh căn thuộc tính thủy."

A... sao y lại nghĩ hắn sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của y sau khi y chết chứ.

Đúng là, chẳng thú vị gì cả.

Mộc Sơ Hà để đèn tỏa hồn vào túi trữ vật, lại một lần nữa ôm lấy thi thể trong lòng ngực, như muốn dung nhập nó vào sâu trong tận xương cốt.

___________________________________________
P/s: Ngoại truyện này viết hơn 6k từ, quả nhiên là ghép ai với Mạc Tu đều rất là ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro