Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả năng ba người kia cũng không biết phải đối mặt với Đoạn Cẩm Dự như thế nào, mọi người đều ăn ý mà trầm mặc.

" Người đều đã đến đông đủ."

Cận Hoài Khanh đóng cửa lại, đánh vỡ sự im lặng đáng xấu hổ này.

Cha đoạn đi tới bên người Đoạn Cẩm Dự, cười tủm tỉm nói: "Cẩm Dự, đây là anh rể của con, Cận Hoài Khanh."

Nghe được xưng hô của cha Đoạn, Đoạn Cẩm Dự một trận ớn lạnh, mà thái độ của cha Đoạn càng làm cho cậu khó hiểu.

"Chào anh rể."

Đoạn Cẩm Dự cố nén sự bối rối, ngoan ngoãn chào hỏi.

Cận Hoài Khanh đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, thấu kính phản xạ ra một đạo ánh sáng nhạt. Không biết có phải là ảo giác của Đoạn Cẩm Dự hay không, người đàn ông tựa hồ cũng không thích xưng hô này.

Đoạn Hân Duyệt ở một bên im lặng đứng lên, một tay ôm làn váy, đi tới bên cạnh Cận Hoài Khanh kéo lấy cánh tay của hắn, nói với Đoạn Cẩm Dự: "Em trai, ngày hôm qua em trở về vào lúc nào? như thế nào không gọi điện thoại cho người trong nhà, để cho ba mẹ thu xếp người đến đón em."

"Sáng hôm qua vừa đến nơi, e nghĩ cũng không ở lại bao lâu, liền không về nhà."

Đoạn Cẩm Dự giải thích.

Nhưng hành động của đôi vợ chồng trước mặt này làm cậu khó có thể bỏ qua, Đoạn Hân Duyệt tuy rằng ngoài miệng quan tâm cậu, nhưng đáy mắt uy hiếp lại nhìn không

"Tôi cho rằng người một nhà nhất định là đều muốn ra mắt, cho nên mới nhờ Đoạn lão gia gọi điện thoại cho cậu, Cẩm Dự cũng đừng trách tôi nhiều chuyện."

Cận Hoài Khanh buông lỏng tay Đoạn Hân Duyệt, cũng không để ý đáy mắt cô hiện lên sự thất vọng.

"Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi."

Cận Hoài Khanh nói xong liền vẫy vẫy tay với Đoạn Cẩm Dự. Tuy rằng trực giác của Đoạn Cẩm Dự mách bảo rằng nam nhân không phải loại người tốt đẹp gì. Nhưng cùng mấy người Đoạn gia so sánh, cậu vẫn là nguyện ý cùng Cận Hoài Khanh rời đi.

Đoạn Hân Duyệt nhìn bóng dáng hai người một cao một thấp, phẫn uất cắn chặt môi dưới, chạy tới bên người mẹ Đoạn: "Mẹ, mẹ xem thằng quái vật kia, một hồi liền chọc tức con."

Đoạn Cẩm Dự trước kia ở Đoạn gia không được ai chào đón, Đoạn Hân Duyệt thậm chí gọi ngay trước mặt cậu là "tên biến thái đáng chết" . Bởi vì trong mắt cô, Đoạn Cẩm Dự không phải đàn ông cũng chẳng phải phụ nữ. Nếu đã vậy, gọi là quái vật cũng đúng.

Mẹ Đoạn vuốt mái tóc đen mượt của con gái, khuyên giải an ủi nói: "Không giận, không giận, hôm nay là ngày vui."

Cha Đoạn vỗ vỗ bả vai Đoạn Hân Duyệt, mang chút hối lỗi mà nói: "Hân Duyệt, uỷ khuất con rồi."

Gương mặt Đoạn Hân Duyệt ửng hồng: "Nào có, chúng con vốn dĩ là lưỡng tâm tương duyệt, như thế nào sẽ ủy khuất? Lại nói, lúc trước là Hoài Khanh chính miệng đáp ứng việc hôn sự này. Đoạn gia chúng ta cao hứng còn không kịp."

Nghe xong lời con gái, cha Đoạn đáy lòng thua thiệt lại khó có thể tiêu mất.

Đoạn Cẩm Dự đi theo Cận Hoài Khanh xuống lầu, tấm kính trong thang máy phản chiếu thân hình của hai người họ.

Đoạn Cẩm Dự vóc dáng cũng ko cao, hơn nữa dáng người thon gầy, so với thân hình cao lớn của Cận Hoài Khanh đứng ở mặt sau, người thanh niên trước mặt chỉ cao đến ngực hắn, hơi rũ mắt liền nhìn thấy cần cổ trắng nõn của thanh niên.

Cố vấn của Đoạn Cẩm Dự vừa gửi đến một tin nhắn, khi đang vùi đầu trả lời, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy mình một mãnh lạnh lẽo. Cậu theo bản năng duỗi tay che lại, nghi hoặc xoay người lại, kinh ngạc nhìn vè phía Cận Hoài Khanh

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Cậu hỏi.

Chỉ thấy Cận Hoài Khanh thu hồi tay, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là dính bẩn mà thôi."

Ngữ khí Cận Hoài Khanh phi thường trầm thấp, tiếng nói ôn hoà, điều này không làm cho Đoạn Cẩm Dự sinh ra nghi ngờ, ngược lại làm cậu cảm thấy có phần thất lễ: "Thật sao? Cảm ơn... anh rể."

Xưng hô đối với Đoạn Cẩm Dự có chút xa lạ, nhưng vì thân phận của mình, cậu không thể không gọi Cận Hoài Khanh như thế.

Cận Hoài Khanh đẩy đẩy mắt kính, đôi con ngươi rũ xuống, thấy không rõ thần sắc, nhưng giọng nói vẫn như thường: "Không có việc gì."

Sau khi xuống lầu, Đoạn Cẩm Dự chào Cận Hoài Khanh rồi tìm một góc ngồi ngốc, Cận Hoài Khanh bị một nhóm người vây quanh ở trung tâm, trong chốc lát lại có một nhóm khác, dù sao so với Đoạn Cẩm Dự vội hơn nhiều.

Thời gian rất mau đã tới, hôm lễ bắt đầu cử hành.

Đoạn Cẩm Dự được an bài ngồi ở hàng phía sau, cậu nhìn thấy cha Đoạn dắt tay Đoạn Hân Duyệt, đạp trên thảm phủ kín hoa hồng đi tới, hai người trên mặt tươi cười, tràn đầy hạnh phúc. Cận Hoài Khanh từ trong tay cha Đoạn tiếp nhận tay của Đoạn Hân Duyệt, dắt cô đi tới trên đài.

Chủ lễ đâu vào đấy tiến hành nghi thức, phát biểu, rót rượu, trao đổi nhẫn... hôn môi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro