Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Bồi bạn học thất tình uống rượu, bị đối thủ một mất một còn dò hỏi.

Thành phố Z, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn sặc sỡ của các tòa nhà cũng được thắp sáng.

Quán bar xập xình với những ánh sáng rực rỡ, trên sàn nhảy cả trai lẫn gái đều dán sát vào nhau, trong không gian chật hẹp, làm người ta cảm thấy choáng váng cùng với những tiếng thở dốc ái muội.

Tạ Hoài Dung nắm chặt quai cặp, giữ chặt mắt kính để xuyên qua đám người đi vào bên trong.

Ở trên bàn, Chu Kiến An đã để sẵn hai cái ly uống rượu cùng với vỏ rượu trống rỗng, ly của cậu ta cũng chỉ còn nửa phần rượu. Cậu ta vừa thấy Tạ Hoài Dung thì nước mắt nước mũi bắt đầu dàn giụa, say khướt nói: "Người anh em, rốt cuộc, rốt cuộc cậu cũng tới, ngồi!"

Quán bar này ở phía sau trường học, vừa tiện nghi lại vừa náo nhiệt. Đến nửa đêm mọi người đều ùa ra đây ăn chơi trác loạn.

Nhưng mà Tạ Hoài Dung không thường tới, thứ nhất là cậu không có tiền, thứ hai là cậu không có bạn bè.

Chu Kiến An là đồng hương với cậu, bọn họ ngoài việc thêm phương thức liên lạc thì nói chuyện cũng chưa được hai câu. Hôm nay lúc cậu ở thư viện thì nhận được tin nhắn thì cũng sửng sốt rất lâu, sau đó đắn đo suy nghĩ nửa ngày mới dọn sách vở đi tới đây.

"Cậu đây là.... xảy ra chuyện gì?" Hỏi như vậy cũng chỉ an ủi một chút, cậu có chút không muốn biết chi tiết lắm.

Tạ Hoài Dung lấy khăn giây trong túi ra đưa qua, cậu ngồi xuống ở vị trí đối diện.

Chu Kiến An đột nhiên hỉ mũi một cái, không chịu mở miệng nói chuyện của mình, ngược lại cứ nói mãi về cậu: "Tôi nói cậu nè người anh em, vì sao mà mỗi ngày tôi đều thấy cậu mặc mấy món đồ có hoạ tiết ô vuông này thế, còn tóc của cậu nữa, đã dài che mất mắt rồi, sao còn chưa chịu đi cắt đi."

Tạ Hoài Dung thuộc dạng người gầy, lại mặc thêm một cái áo mơ mi to đùng, không hợp với cậu chút nào, trông rất "quê". Trên mặt còn đeo một cặp kính màu đen cùng với mái tóc dài che mắt. Cả khuôn mặt chỉ chừa ra cái cằm nhỏ cùng đôi môi hồng, thường ngày không biết cậu hé răng như nào, đôi mắt khi nhìn người khác cũng có chút khó chịu.

Tạ Hoài Dung nói: "Quen rồi."

Nam sinh thì thích yêu đương, chơi bóng, chơi game, tuỳ tiện tìm bạn ở trong phòng ký túc bên cạnh gõ cửa vài cái là có thể đi chơi cùng rồi thân nhau. Nhưng Tạ Hoài Dung lại ngược lại, bạn cùng phòng của cậu nói xấu cậu, có người đề phòng cậu vì cậu kỳ quái ít nói, nghèo, lòng dạ tiểu nhân.

Chu Kiến An cũng biết chút ít về Tạ Hoài Dung, nhưng đối với mấy lời đàm tiếu ngoài kia cũng không để tâm lắm, vì cậu ta coi trọng tình nghĩa. Người khác nói xấu không ngượng miệng, cậu ta cũng không để ý làm gì, chỉ ngẫu nhiên nói chuyện hai câu cùng Tạ Hoài Dung liền coi cậu như anh em.

Chu Kiến An cầm một cái ly sạch sẽ, đem nửa phần rượu còn dư trong ly mình rót qua một nửa rồi đưa cho cậu: "Tới! Cậu uống đi."

Tạ Hoài Dung không nhận ly rượu, ôm cặp sách vào trong lòng ngực mở miệng nói: ".... Cậu uống ít thôi, ngày mai còn có tiết."

"Tớ biết mà!" Chu Kiến An đặt ly lên bàn, khóc sướt mướt: "Tớ biết cậu cũng xem tớ là anh em."

Tạ Hoài Dung: "....."

Tạ Hoài Dung không biết cậu ta đang nói cái gì hết, đầu không ra đầu đuôi không ra đuôi, cậu dứt khoát im lặng, nhìn đông nhìn tây.

Ngồi cả buổi trời, rốt cuộc Chu Kiến An cũng nói ra trọng điểm vì sao hôm nay muốn cậu tới đây.

"Tớ thất tình... tớ thất tình! Giết tớ liền đi, vì sao lại để tớ yêu hắn ta, con mẹ nó đã vậy còn là một nhân yêu*, ông đây lần đầu tiên yêu qua mạng! Mẹ!"

Tạ Hoài Dung đang cầm bình giữ nhiệt uống nước, nghe thấy cậu ta nói liền kho khụ hai tiếng, sặc nước.

Âm thanh cậu ho rất lớn, làm vài người bên cạnh cũng đưa mắt qua nhìn đầy tò mò.

Tạ Hoài Dung ho khan, thấp giọng khuyên nhủ: "Khụ, chỉ là yêu đương bình thường thôi mà, khụ, cậu đừng quá đau lòng"

"Này mà có thể gọi là yêu thương bình thường sao! Cậu không hiểu, Tiểu Tạ cậu không hiểu đâu. Cậu không biết tớ có biết bao nhiêu tâm huyết, cái tên đàn ông đó còn dùng máy đổi âm thanh gửi giọng cho tôi, còn lừa gạt tớ mấy ngàn, lấy được tiền rồi liền chạy đi không trở lại." Chu Kiến An khó khăn cười một cái: "Tiền không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là trái tim tớ đã bị hắn ta làm vụn vỡ mất rồi."

Chu Kiến An buồn bã tu rượu, đầu óc trống rỗng nghẹn ngào nói vài chữ: "Tớ đây là bị đoạt hồn mất rồi, thân hình gầy còm, trái tim đau đớn huhuhuhu."

Tại Hoài Dung do dự hỏi: "Thất tình.... thật sự đau khổ vậy sao?"

Chu Kiến An cũng không có nói trước mặt bạn cùng phòng, vừa buồn vừa bực bội muốn chết, lại nghe lời này như đổ dầu vào lửa, bi phẫn không thôi: "Tiền! Là vật chất! Tình yêu! Là tinh thần! Người khác nếu muốn phá hủy một người thì việc đầu tiên họ cần làm là đả kích tinh thần của người đó, cậu nói thất tình không đau đớn không buồn khổ sao huhuhuhu. Yêu đương qua mạng chết tiệt hại người, vừa mất tiền vừa mất mặt huhu."

Tạ Hoài Dung cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ im lặng ngồi nghe bạn mình kể chuyện tình yêu hận của cậu ta cùng "Tiểu Ngọc".

Điện thoại Tạ Hoài Dung "Ong ong ——" kêu lên hai tiếng.

Chu Kiến An đang nói đến cao trào: "Giờ này mà ai còn nhắn tin cho cậu thế?"

Tạ Hoài Dung nắm chặt điện thoại, liếc mắt nhìn nội dung tin nhắn.

Swamp: 【 Đã ở thư viện một tiếng rồi, cậu sao còn chưa chịu về.】

Swamp: 【 Tối nay thầy giám thị sẽ đi kiểm tra phòng. 】

Tạ Hoài Dung trầm mặc: "Một tên ngốc."

Hả?

"Một tên ngốc nhắn cho tôi."

Chu Kiến An lập tức hiểu ngay, người có thể bị Tạ Hoài Dung mắng như vậy, ngoại trừ Hoắc Vân Trạch thì còn có ai.

Tạ Hoài Dung cầm cặp sách lên: "Tôi đi trước, đêm nay thầy giám thị kiểm tra phòng, cậu cũng về sớm một chút."

Tạ Hoài Dung có thù oán với Hoắc Vân Trạch cũng không phải chuyện bí mật gì.

Trong bốn năm đại học, bản thân cậu rất ít được mọi người để ý tới, bởi vì giống như mọi người nói Tạ Hoài Dung là một người độc lai độc vãng, nhưng người ta để ý đến cậu vì người bên cạnh.

Hơn nữa học được nửa năm cậu mới phát hiện ra, có thể nói tất cả mọi chuyện đều là do Hoắc Vân Trạch.

Lúc ban đầu, khi bọn họ sắp xếp chia phòng ngủ, chia thế nào đến cuối cùng dư ra hai người bọn họ, khi đó Tạ Hoài Dung còn cảm thấy mình thật may mắn, còn bây giờ nghĩ tới cậu chỉ muốn về nhà.

Từ sau khi Tạ Hoài Dung bước vào trường học, cậu làm chuyện gì cũng đều bị đối phương đi trước một bước.

Tạ Hoài Dung lấy chìa khóa, mở cửa phòng ký túc xá.

Vừa vặn gặp Hoắc Trạch Vân mới đi từ phòng tắm ra, trên tay còn đang cầm một cái khăn lau lộn xộn mớ tóc đang ướt, hắn ta mặc một cái áo thun màu trắng, cơ bắp săn chắc nhưng không khoa trương, vóc dáng người hắn cao, mỗi lần hắn cúi nhìn người trước mắt đều mang lại cho cho người ta một cảm giác bị áp bách.

Hoắc Vân Trạch qua loa chào hỏi: "Về rồi à?"

Tạ Hoài Dung không trả lời, chỉ đi ngang qua người hắn, bỏ cặp mình xuống.

Cậu mới từ quán bar về nên trên người vẫn còn vương mùi rượu cùng mùi thuốc lá.

Động tác Hoắc Vân Trạch lau tóc hơi mạnh, hắn lơ đãng hỏi chuyện: "Cậu hôm nay.... không tới thư viện?"

Hai chữ "Thư viện" giống như đâm chọt thần kinh của Tạ Hoài Dung.

Cậu cuộn ngón tay lại, lạnh giọng nói: "Liên quan gì đến cậu?"

Cậu biết mình là một người vừa tự ti lại mẫn cảm.

Từ nhỏ đến lớn, ở trong miệng người khác Tạ Hoài Dung luôn là một người cả ngày chỉ vùi đầu đọc sách như một con mọt sách không có gì thú vị, ngày thường cũng không tham gia hoạt động giải trí, lúc nào cũng lẻ loi một mình, cậu hoàn toàn trái ngược với một người như Hoắc Vân Trạch. Hắn ta giàu có, rộng rãi, tính cách lười nhác, lại được mọi người yêu mến, giống như chỉ cần hắn muốn thứ gì, bằng mọi cách đều sẽ tới tay của hắn.

Tạ Hoài Dung nghẹn họng, nghiêm túc học hành một năm, có thời gian rảnh thì sẽ đi làm thêm, vậy mà cuối cùng thành tích của cậu lại bị Hoắc Vân Trạch đánh phủ đầu, giật lấy học bổng hạng nhất.

Số tiền học bổng hạng nhất đối với Hoắc Vân Trạch chỉ đáng giá tiền một đôi giày, còn đối với Tạ Hoài Dung số tiền ấy có thể dùng để trả tiền sinh hoạt hơn nửa năm.

Cậu biết rõ tâm tư của mình như cống ngầm giòi bọ, làm người khác buồn nôn, nhưng bởi vì hắn ta quá mức "chói sáng", làm cậu vẫn như cũ không thể khống chế được bản thân mà cực kỳ ghen ghét hắn.

—— Ghen ghét Hoắc Vân Trạch.

Đối phương chính mà một cái gương phản chiếu bản thân cậu là một kẻ chật vật cùng thất bại.

Hoắc Vân Trạch cầm khăn lông ném lên lưng ghế, đôi mắt đen hẹp dài liếc mắt về phía cậu: "Tuỳ tiện hỏi thôi."

Đấm một cái lên nệm.

Tạ Hoài Dung khi cùng người khác cãi nhau thì hốc mắt cậu liền đỏ lên, một chút khí thế cũng không có, cậu bực mình rầu rĩ hỏi: "Thầy giám thị đã tới chưa?"

Hoắc Vân Trạch đỉnh đầu lưỡi lên quai hàm: "Lừa cậu thôi."

Hai mắt Tạ Hoài Dung đột nhiên mở to, lặp lại một lần nữa: ".... Lừa tôi?"

"Hoắc Vân Trạch, cậu rảnh rỗi quá đúng không."

"Cậu có phải cảm thấy tôi dễ bắt nạt, liền chơi tôi đúng không."

Cả người cậu tức giận đến phát run, cảm xúc giận dữ nảy lên trong lòng.

Đối phương nghiêng người đi tới gần cậu một chút.

"Tôi không có ý như vậy, tôi bởi vì sợ...."

Hoắc Vân Trạch chưa kịp giải thích một cậu nào, phòng đèn ngủ đột nhiên tắt trong một chớp mắt.

Sau đó đèn lại sáng lên lần nữa.

Hắn nheo mắt, nhàn nhạt nói: "Cậu đi rửa mặt trước đi..."
_____________________________

*Nhân yêu: Đàn ông giả nữ để lừa tình lừa tiền qua mạng.
*Swamp: Đầm lầy

Thỏ Béo: Cả nhà đừng quên thả 🌟 nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro