Thứ lưu giữ chỉ là ký ức ( Part 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô trở về vào một ngày đầy nắng.

Đứng ở sân bay quen thuộc, hít thở bầu không khí cô từng nhớ nhung khiến tâm tư càng thêm phấn khích. Cô trở về mà không báo cho ai biết, cô muốn tạo nên điều bất ngờ.

Kéo vali lên taxi, nhìn từng ngôi nhà, từng con phố trôi qua bên ngoài cửa sổ xe khiến cô nhớ đến điên dại. Thành phố cô yêu thương, thành phố có gia đình, người thân của cô và thành phố có người đàn ông cô yêu. Thành phố chứa đựng bao nhiêu ký ức ngọt ngào cùng tiếng gọi thân thương ngày ấy.

Cô nhìn màn hình điện thoại, bấm gọi một dãy số quen thuộc.

"A lô" Giọng nói nam tính vang lên.

"Anh đang làm gì đấy?" Cô dịu dàng hỏi.

"Anh ở nhà, sao vậy?" Anh ân cần hỏi lại.

Cô cười nhẹ. "Không sao, nhớ anh thôi. "

"Ngốc, anh cũng nhớ em. "

Cô cúp điện thoại, cất vào túi sách. Nhìn cảnh vật lướt qua, nhìn những thay đổi nhỏ nhặt trong thành phố này, cô mới nhận thấy cô rời đi đã rất lâu rồi.

Đứng trước căn hộ chung cư của anh, cầm chìa khóa trong tay, cô mở khóa một cách quen thuộc. Mùi thức ăn bay thoang thoảng trong không khí. Kéo vali vào trong, cô nhẹ tay khép cửa. Đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên, ấm áp và dịu dàng như lúc trước, quen thuộc đến nghẹn lòng:" Em về rồi à?"

Cô không đáp, trong lòng bao nhiêu cảm xúc đan xen, hạnh phúc, vui mừng, nhưng sao lại còn có chút xót xa?

Anh từ bên trong bếp bước ra, nhìn người con gái đứng ngoài cửa, nét mặt thân thuộc biết bao. Cô gầy đi nhiều, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh, đường nét sắc sảo càng hiện rõ. Cô không còn trẻ con như trước mà mang dư vị trưởng thành, hương của đàn bà.

Nhìn cô, anh giật mình kinh ngạc, nhưng nhanh chóng mỉm cười che đậy.

"Em về rồi!" Anh nói như rất đỗi vui mừng, dang tay để cô chạy vào lòng mình.

Cô bật khóc, chạy ào đến ôm chặt lấy anh, hít hà hương thơm quen thuộc trên cơ thể người đàn ông cô nhớ nhung đến điên dại. Ôm lấy anh như thể cả bầu trời, chỉ sợ buông tay là sẽ bay mất.

Khóc nấc lên một hồi, cô nghẹn ngào lên tiếng:" Sao anh biết em về?" Cô chưa từng nói với ai điều này, chỉ có một vài người bạn ở thành phố kia biết.
Anh dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc cô

"Những gì về em, anh đều biết!", anh nói mập mờ nhưng cô lại cảm thấy ấm áp.

Hai người nói chuyện một hồi, anh kéo vali của cô vào phòng, tự mở vali lấy ra một bộ quần áo ngủ, đặt vào tay cô.

"Em đi tắm đi rồi ăn cơm. "

Cô đón nhận đồ anh đưa rồi quay người đi vào trong. Nhìn bóng lưng cô khuất sau tấm cửa, khuôn mặt hạnh phúc như một con nhười khác hoàn toàn biến mất.

Anh với nhanh lấy điện thoại trên bàn, gõ vội một dòng tin nhắn rồi nhanh chóng xóa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songtu