Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kha Vũ, cuối tuần này..."

Châu Hoằng Thụy đột nhiên im bặt, giống nhứ đang châm chước nên nói gì tiếp theo.

Ông thật vất vả mới có thể cùng con trai ăn một bữa cơm, chuyện chuẩn bị nói có chút không hợp hoàn cảnh, nhưng ngoại trừ hiện tại, thật sự không có cơ hội mở miệng. Dù sao công ty bề bộn nhiều việc, ông quả thật không rút được thời gian để về nhà.

Châu Kha Vũ ngồi đối diện không ngẩng đầu, chỉ chăm chăm tự mình ăn cơm, qua loa ăn mấy miếng liền đứng dậy, cũng không tò mò người cha kia muốn nói cái gì, dù sao hắn cảm thấy cũng phải chuyện vui vẻ gì.

"Kha Vũ, đừng đi vội, cuối tuần này, con trai dì Duẫn về nước, không biết con còn nhớ không?"

Châu Kha Vũ cười lạnh trong lòng, dì Duẫn, cho dù người đã gả cho người khác, lão già trước mặt này cũng nhớ mãi không quên, mối tình đầu đẹp như vậy, đúng là không dễ quên. Trong đầu Châu Kha Vũ còn lưu lại hình ảnh người mẹ bị cha lạnh nhạt. Cho dù ông yêu thương hắn, lại không dành thời gian làm bạn bên hắn, cho hắn một cuộc sống tốt đẹp, nở mày nở mặt liền xem như bồi thường xong. Hiện tại mối tình đầu mang đứa nhỏ trở về, không biết ông lại muốn đưa cho bọn họ cái gì.

"Mùa đông năm ngoái, dì Duẫn qua đời".

Nghe câu này đồng tử Châu Kha Vũ mở lớn, có chút khiếp sợ:

"Chuyện này gần đây ba cũng mới biết, đứa nhỏ Hạo Vũ kia một mình ở Đức cũng không thỏa đáng, cho nên ta mới để nó về nước, về sau con coi nó như em trai được không Kha Vũ?"

"Ba không thấy người có hơi quá quá đáng sao? Cậu ta nếu có thể một mình ở Đức, chắc hẳn nên có năng lực tự lo liệu đi, cậu ta có thể về đây nhưng đừng làm phiền người khác" .

Nói xong, Châu Kha Vũ liền lên lầu, đóng sập cửa phòng ngủ lại.

Đứa nhỏ mười tám tuổi mà, luôn làm ra một ít phản ứng quá khích để nói cho cha mẹ biết, con đang tức giận, con đang bất mãn.

Châu Hoằng Thụy thở dài, ông biết đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của Châu Kha Vũ rồi.

Cuối tuần, theo tiếng phi cơ gầm rú, máy bay từ Đức hạ cánh xuống sân bay thành phố C. Duẫn Hạo Vũ kéo vali hành lý ra đến cửa sân bay, vẻ mặt co quắp.

Mặc dù ở Đức cậu có thể tự mình lo liệu, nhưng dù sao mới mười bảy tuổi, cũng không có bao nhiêu tiền, lấy di động, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, theo lời thúc thúc, cậu đại khái biết được cái người sắp trở thành anh trai không quá thích cậu, cho nên cậu chỉ có thể tự tìm đường về nhà.

Cậu bắt một chiếc taxi, nói cho lái xe địa chỉ ghi lại trong sổ tay, có chút ngại ngùng gãi đầu, nói:

"Cháu biết có nhiêu đó thôi ạ".

Có thể vì cậu nhìn khá ngoan ngoãn, lái xe không thiếu kiên nhẫn nhưng cũng không muốn rước thêm phiền phức, vì thế nói:

"Tôi ấn lộ tuyến theo địa chỉ cậu nói, cậu xuống vùng lân cận có thể gọi người nhà ra đón, hẳn là không xa đâu".

Duẫn Hạo Vũ gật gật đầu cảm ơn, sau đó xếp hành ly gọn gàng, ôm balo ngồi phía sau, im lặng nhìn cảnh vật xẹt qua cửa kính.

Cậu nghĩ đến đây là nơi mình sẽ phải ở  lại, nơi ở xa lạ, trường học xa lạ, bạn bè không ai quen biết, còn có... anh trai cũng không quen biết. Kỳ thật ấn tượng của cậu với anh trai cũng không tệ, có thể bản thân là con một, lớn lên một mình, cậu cảm thấy có một anh trai là một chuyện đáng để vui mừng.

Nghĩ một lúc mà xe đã dừng lại, cậu lấy hành lý xuống. Đứng tại chỗ một hồi, chuẩn bị mở di động xem phương hướng, kết quả hình như di động cũng muốn chống lại cậu, sáng lên một cái rồi tắt ngúm. Ở hoàn cảnh xa lạ, cậu đứng giữa đường cái, có lẽ vì ở ngoại thành nên không có người qua lại, mà Duẫn Hạo Vũ vốn có chút sợ người lạ, căn bản không dám bắt chuyện người ta. Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy đứng đây cũng không phải biện pháp tốt, vì thế chọn bừa một hướng mà đi.

Bên kia, Châu Hoằng Thụy sốt ruột nhìn đồng hồ, cách lúc Duẫn Hạo Vũ xuống máy bay đã ba giờ đồng hồ, nếu đi taxi chắc đã đến nhà rồi, cho nên ông gọi một cuộc điện thoại về, kết quả người hầu trong  nhà nói không thấy Duẫn Hạo Vũ.

"A, chẳng lẽ trên đường gặp chuyện gì?"

Duẫn Hạo Vũ nhìn qua bộ dạng khá ngoan ngoãn, có khi nào bị lừa không? Châu Hoằng Thụy trong đầu não bổ ra một đống khả năng, nhưng nghĩ nghĩ Duẫn Hạo Vũ mười bảy tuổi rồi, sẽ không ngốc đến mức đấy, chắc là không tìm được nhà ở đâu.

Ông lại gọi điện cho Duẫn Hạo Vũ phát hiện điện thoại tắt máy, lại càng lo lắng, ông nói sẽ chăm sóc Duẫn Hạo Vũ, thế mà ngày đầu tiên người ta về nước đã tìm không được, hiện tại ông không khác gì kiến bò trên chảo, sắp điên rồi.

Đã thế lúc này thư ký còn vào báo hội nghị sắp bắt đầu, ông đành phải gọi Châu Kha Vũ.

"Kha Vũ, ba không liên lạc được cho Hạo Vũ, con có thể về nhà một chuyến, đi xung quanh tìm nó không? Điện thoại thằng bé chắc hết pin rồi".

"Con đang đợi đến giờ tự học buổi tối".

Châu Kha Vũ thản nhiên nói.

"Coi như ba nợ con một lần".

"Được".

Châu Kha Vũ lần này đáp ứng cực nhanh, tắt điện thoại liền quay sang Oscar ở bên cạnh, nói:

"Tôi không tham gia tự học buổi tối, đợi lát giáo viên đến, xin hộ nhá".

"Ồ, ngạc nhiên ghê, học sinh gương mẫu nay bỏ tự học chạy ra ngoài lêu lổng cơ đấy".

"Con trai mối tình đầu của ba tôi, lúc trước nói rồi còn gì, bây giờ còn chưa về đến nhà, liên lạc không được, ba tôi sốt ruột kêu đi tìm".

"Vậy địa vị của cậu trong nhà không phải lại xuống thấp rồi à?"

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng liếc Oscar một cái, Oscar lập tức ngậm miệng.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu đi nhanh lên, tôi tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ".

Oscar cười cười nhìn Châu Kha Vũ, vẻ mặt hắn mới hơi hòa hoãn, nhấc đôi chân dài đi ra ngoài.

Sắc trời càng ngày càng tối, Duẫn Hạo Vũ nhìn ngã tư không một bóng người, cảm thấy có chút sợ hãi. Cậu không biết nên đi đường nào, nhà ở nơi này chỗ nào cũng giống nhau, mà cậu cũng không biết nhà thúc thúc trông như thế nào. Vừa rồi cũng không hỏi phương hướng tài xế chỉ lo nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giờ thì hay rồi.

Không biết qua bao lâu, Duẫn Hạo Vũ mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đấy, cậu rất đói, không muốn đi nữa. Bỗng nhiên, cậu nghe được tiếng bước chân đến gần mình, Duẫn Hạo Vũ căng thẳng, tim cũng nhảy lên, cậu hiện giờ một chút sức lực cũng không còn, nhỡ là người xấu, cậu thực sự đấu không lại đâu.

"Duẫn Hạo Vũ?"

Một thanh âm đột nhiên vang lên giữa bầu trời đêm, như là sao băng xẹt qua khoảng không, thả lại ánh sáng lộng lẫy trong phút chốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro