Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Hạo Vũ tỉnh dậy đã là 9 giờ. Cả đầu đau nhức, toàn thân đều mệt mỏi muốn ngất đi. Cậu cố sức lết cái thân xuống dưới nhà, xung quanh im lặng tịch mịch. Có lẽ người kia đã đi lâu rồi.

Duẫn Hạo Vũ lấy điện thoại ra ấn số Lưu Vũ gọi. Người bên kia không lâu sau bắt máy:
- Hạo Vũ, em gọi anh có việc gì không?
Giọng cậu khàn khàn nói:
- Anh có thời gian không tới đây một chút.
Lưu Vũ nghe ra giọng cậu không ổn. Anh cũng không nói nhiều liền ừ một cái rồi thay đồ.
Thời điểm Lưu Vũ tới đã là 15 phút sau. Bước vào nhà thấy Hạo Vũ đang ngồi trên sofa, ánh mắt không chút tiêu cự. Anh biết là hai người lại cãi nhau rồi:
- Kha Vũ lại đánh em sao?
Hạo Vũ không có trả lời câu hỏi của anh, ngược lại là cậu hỏi:
- Anh biết người tên Kiều Hạ không? Kể cho em chuyện của cô ấy và Kha Vũ.
Lưu Vũ như nghe thấy chuyện gì động trời lắm, sau một lúc lấy lại bình tĩnh rồi nhìn cậu. Xem ra hai người vì chuyện này mà cãi nhau, cũng không thể giấu mãi đuợc:
- Kiều Hạ là bạn gái đầu tiền của Châu Kha Vũ. Lúc đó Kha Vũ còn ngây ngô lắm, lên năm nhất đại học liền quen biết cô ấy, cũng không ai nghĩ tình cảm họ sẽ phát triển đến mức thành quan hệ yêu đương. Tất nhiên rằng, cô gái ấy xinh đẹp, đứng cạnh Kha Vũ thì chính là một đôi trời sinh. Hai người họ như tiên đồng ngọc nữ, rất nhiều người nghĩ rằng học xong đại học họ sẽ lập tức kết hôn... Và cả anh cũng vậy, nhưng đến một ngày Kiều Hạ nhận được một suất học bổng du học ở Mỹ, cô ấy nhà vốn nghèo khó vì không muốn sống lại cuộc đời kham khổ của ba mẹ mà muốn đi du học. Châu Kha Vũ cố níu giữ cô ấy lại nhưng không được, mặc dù cậu ấy hoàn toàn có thể đi du học cùng cô ấy nhưng chính Kiều Hạ đã ngăn cản. Cô ta nói Kha Vũ làm vướng bận con đường tương lai của cô. Ở bên Kha Vũ cô ấy sẽ không hạnh phúc. Châu Kha Vũ bất đắc dĩ buông bỏ tâm niệm muốn đi theo, chính xác là trái tim đã bị Kiều Hạ làm tổn thương sâu sắc. Từ ngày đó cũng không thấy cậu ấy nhắc lại chuyện này!
Lưu Vũ kể lại một tràng dài của chuyện tình buồn kia. Hạo Vũ cảm thấy đây vốn dĩ là kịch bản của mấy bộ phim ngôn tình?
Trong lòng cũng không biết là cảm nhận gì, vừa là ghen tị vừa là không cam tâm, cũng vừa là thương sót người kia bị chính người mình yêu hất bỏ.
Thì ra không phải chỉ có cậu đâu khổ vì tình, mà còn có một Châu Kha Vũ si mê đến đau lòng.
- Lưu Vũ, anh nói xem... Thừa có yêu em không?
Đôi mắt cậu mờ mịt chuyển sang Lưu Vũ, hai người quen biết 4 năm mối quan hệ thân thiết như vậy cũng đã sớm không có gì giấu giếm.
Lưu Vũ thật tâm xác định Châu Kha Vũ chính là có tình cảm với cậu, nhưng tình cảm đó là cái gì? Anh cũng không thể nhìn rõ!
- Thay vì hỏi anh thì sao em không cảm nhận một chút. Tình cảm của hai người, cũng chỉ hai người rõ nhất.
Hạo Vũ cuời:
- Em đã cảm nhận suốt 4 năm rồi nhưng cũng không rõ ràng và cũng không xác định nổi. Anh ấy có một vỏ bọc quá hoàn hảo!
Đúng vậy, người khác sống với nhau bốn năm có lẽ đã hiểu tường tận đối phương, nhưng cậu thì khác, ngoài sở thích của hắn ra thì cậu hoàn toàn không hiểu thêm một cái gì.

Có thể là hắn che giấurất tốt, cũng có thể là cậu không đủ cần đảm để vạch trần khuôn mặt sau lớp vỏbọc kia. Nói đi nói lại, vẫn là bản thân cậu u mê yêu hắn mà thôi!
Qua một lúc lâu ngồi nói chuyện cùng với Lưu Vũ trong lòng cậu đã có rõ quyết địnhcủa bản thân. Rõ ràng cậu và hắn không thể yêu nhau, vậy thì vì cớ gì mà còn ởlại đây nữa? Tình yêu dù đẹp đến mấy rồi cũng sẽ đến điểm cuối. Và điểm của nàycủa cậu chính là chia xa, chỉ có đi thật xa khỏi hắn cậu mới có thể quên đi.
Nội tâm đã rất cứng rắn với quyết định này, dù hắn không để cậu đi cậu vẫn sẽđi. Nhưng là buổi trưa hắn không về, rồi đến tối cũng không. Hắn là đang tránhmặt cậu? Nhấc điện thoại lên gọi đến vô số lần cũng không ai nghe máy. Minh Hạosẽ không lẳng lặng rời đi mà cậu sẽ thẳng thắn nói cho hắn biết. Cậu không lựatrọn cách im lặng rời đi là muốn chính trái tim cũng phải đối mặt với việc này.Rất đau, nhưng không nhanh rời đi sẽ còn đau nhiều hơn!
1 ngày, 2ngày, 3ngày,.... Liên tục 6 ngày Châu Kha Vũ không quay về. Cậu gọicho hắn thì có lúc sẽ không nghe, có lúc sẽ nói mình đang họp mà nhanh chóng tắtmáy. Những lần như vậy, ngoài cười khổ ra thì cậu vẫn chỉ là cười khổ.
Đến hôm nay là ngày thứ 7,Duẫn Họa Vũ không thể chịu được nữa mới gọi cho hắn.Gọi đến là thứ 3 hắn mới nhấc máy:
- Chuyện gì?
Rõ ràng giọng nói chỉ toàn là lạnh nhạt.
- Anh đừng tiếp tục tránh em, hôm nay về nhà đi em có chuyện muốn nói!
Châu Kha Vũ nghe ra cậu không phải muốn anh về mà lấy các loại lý do ra nói, cólẽ cậu thật sự có việc:
- Trưa anh sẽ về!
Duẫn Họa Vũ ậm ừ tắt máy. Cậu bắt đầu thay đồ ra siêu thị gần nhà mua thêmnguyên liệu làm mấy món hắn thích. Cũng là lần cuối cùng, vậy thì nên toàn tâmtoàn ý một chút.
Đợi đến khi Châu Kha Vũ về đến nhà thì đã là 12 giờ hơn. Hắn vừa bước vào cửađã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, còn thấy cậu một thân ảnh xinh đẹp đứng trướcmắt chìa tay ra muốn cầm cặp công văn giúp.
Cũng không ngại ngùng mà đưa cặp cho cậu, thay xong quần áo hắn liền đi xuốngphòng bếp. Hai người yên tĩnh ngồi ăn, ngoài tiếng bát đũa ra cũng không còn âmthanh gì khác.
Cuối cùng vẫn là Châu Kha Vũ thiếu kiên nhẫn liền buông đũa xuống hỏi cậu:
- Đến cùng là có chuyện gì?
_______#######_______








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro